Tiểu Bạch Lang giờ trở nên cao ba thước, hoàn toàn trở thành một "đại bạch lang". Thân hình cùng cái đầu từ sói con biến thành một con sói trưởng thành, cặp răng sắc bén cùng ánh mắt màu đỏ khiến người khác cảm giác ghê sợ cùng mê đắm. Đôi cánh nhỏ ngắn củn cởn đã trở nên dài rộng, vỗ một cái liền có thể che khuất bầu trời. Cái đuôi sư tử rực đỏ như một đóm lửa lớn, tràn đầy màu ánh hoàng hôn. Tiểu Bạch Lang hiện tại chỉ có hình dung bằng hai chữ "dũng mãnh", bốn chữ chính là "vô cùng dũng mãnh".
"Đây thật sự là tiểu thú bông kia sao?" Hoắc Dĩnh không tin vào mắt mình, ngón tay giơ ra run rẩy không thôi.
Tiểu Bạch Lang phì mũi một cái tỏ ý khinh thường Hoắc Dĩnh, sau đó lại quay sang Tiểu Điệp dụi dụi vài cái làm nũng.
Hiện tại nếu có Bạch Lăng ở đây, hẳn huynh ấy sẽ rất cao hứng đi? Tiểu Điệp nghĩ tới chợt phì cười. Nàng rất rõ, Bạch Lăng rất muốn nhìn thấy hình dạng này của Tiểu Bạch Lang đến thế nào. Chỉ tiếc là, thân phận nàng là người tộc Bạch Lang phải được giữ bí mật.
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh, ngón tay chỉ lên miệng nói: "Suỵt, hứa với ta, Tiểu Dĩnh không được nói cho ai biết về chuyện này."
Cặp mắt màu đỏ của Tiểu Điệp vốn chứa đầy bí ẩn, hiện tại nói câu này lại càng tăng thêm vài phần bí ẩn. Hoắc Dĩnh hoàn toàn không hiểu, ngơ ngác hỏi: "Vì sao?"
"Vì đây là bí mật, bí mật giữa hai chúng ta."
Hoắc Dĩnh nhớ mẫu thân trước đây từng nói, một người nếu tiết lộ bí mật với người khác, ắt hẳn người đó phải rất quý trọng và tin tưởng người kia. Như vậy có nghĩa là Nhạc tỷ rất quý trọng và tin tưởng hắn đi? Nghĩ đến đây, Hoắc Dĩnh không khỏi thật cao hứng.
Hoắc Dĩnh liên tục gật đầu: "Ta cũng rất quý trọng Nhạc tỷ, vì thế ta sẽ giữ bí mật, không nói với ai đâu." Nói rồi Hoắc Dĩnh bắt chước Tiểu Điệp để tay lên miệng tỏ vẻ bí ẩn.
Tiểu Điệp không hiểu vì sao tự dưng Hoắc Dĩnh nói cũng quý trọng nàng, nhưng hắn hứa sẽ không tiết lộ bí mật nên nàng yên tâm. Nàng tin tưởng hắn, tin tưởng Hoắc Dĩnh.
Tiểu Điệp hiện tại đứng chỉ cao bằng một phần hai của Tiểu Bạch Lang, nàng vỗ vỗ đùi nó nói: "Con ra đó được rồi đấy."
Lập tức, tại chỗ của Tiểu Bạch Lang chỉ còn lại vệt đen của tàn ảnh. Tiểu Bạch Lang đã dịch chuyển tới chỗ của bốn thần thú kia.
Những người dân xung quanh vốn sợ hãi, trong lòng run rẩy mãi không thôi. Họ chỉ mong bản thân mình đừng bị thương, đám thần thú này mau mau biếnđi. Mặc dù nói người An Lạc có mạch ngũ hành, nhưng trong số họ chỉ có một vài người là có ba mạch thôi, còn lại đều là Nhất Thuật cùng Nhị Thuật, căn bản không thể đấu lại đám thần thú này. Những người từ Ngũ Thuật Gia trở lên, sớm đã gia nhập đội quân triều đình, hưởng bổng lộc triều đình, làm gì ở đây mở buôn bán nhỏ để hành hạ bản thân như này.
Bỗng từ đâu trên trời rơi xuống thêm một thần thú thứ năm, thần thú này khiến bọn họ khiếp đảm hơn nữa, mặt cắt không còn giọt máu.
Ông trời ạ, bộ không muốn cho bọn họ sống nữa hay sao? Bốn thần thú kia đã kinh dị lắm rồi, dọa người lắm rồi, như thế nào lại rơi xuống thêm một thần thú còn cường hãn hơn nữa. Một thân sói trắng to lớn hơn hẳn bốn con kia.
Đám người dân đang hò hét trong lòng chợt khựng lại, cảm thấy có chút gì đó quái quái.
Như thế nào thần thú bạch lang này không hướng mặt về phía bọn họ mà lại hướng mặt về phía binh lính cùng bốn thần thú kia?