Ngay đúng lúc nàng định tìm cách lẻn đi để bắn pháo sáng thì bên ngoài, một tên lính hớt hải chạy vào, hắn lắp bắp nói không ra tiếng: "Thái... thái... tử... tên phạm nhân Huyền Tông đã... đã... đã... "
Nhìn điệu bộ lắp bắp của tên lính, thái tử Mộc Vân không khỏi cáu gắt quát: "Hắn đã làm sao?"
"Hắn đã... đã... trốn thoát"
Hai chữ "Trốn thoát" như một quả bom gây tiếng oanh lớn trong lòng những người đang ngồi đây, không khí đang náo nhiệt ngay lập tức im bặt.Tên lính biết mình phạm trọng tội, mặt tái mét, vội đập đầu xuống đất van xin: "Xin thái tử tha mạng, xin thái tử tha mạng"
Khuôn mặt tươi cười của thái tử Mộc Vân dần biến mất, thay vào đó cặp mắt hằn lên tia máu, hàm răng không ngừng nghiến ken két, sau đó phẫn nộ ném thẳng ly rượu xuống sàn nhà, vỡ toan.
"Người đâu, mau lôi tên này ra ngoài chém đầu cho ta!"
Lệnh chém đưa ra, thân thể tên lính hoàn toàn mềm nhũn, đổ rạp xuống đất miệng không ngừng nói: "Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng"
Dưới sự phẫn nộ của thái tử, không khí như bị bóp nghẹn, văn võ bá quan không ai dám hó hé gì, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh, mọi người chỉ biết căng thẳng mà quan sát sắc mặt của nhau.
Ngồi trên ghế sứ giả, khóe miệng Hoắc Dĩnh nhếch lên thành một đường cong, dường như đang xem kịch hay.
Tiểu Điệp không ngờ mọi người hành động lại nhanh chóng như vậy, nếu thế, nàng không có lý do gì phải nén lại đây. Nghĩ là làm, Tiểu Điệp lẫn theo đoàn vũ công nhanh chóng trốn đi mất.
Ngay lúc tên lính bị lôi ra chặt đầu thì một tên lính khác hớt hải chạy vào, mặt mày tái mét không kém gì tên lúc nãy: "Thái tử, hoàng cung đã bị phóng hỏa, lửa lớn đang tràn đến đây"
Tin lửa tràn đến như sét đánh ngang tai, thái tử vừa mới ngồi xuống lại lần nữa ngồi bật dậy. "Khốn kiếp, là ai đã phóng hỏa?"
"Tiểu nhân không biết" Người lính run rẩy sợ hãi.
Liền sau đó, những đợt khói bắt đầu tràn vào, mọi người không còn nghĩ gì đến lễ tiết nữa mà ùa nhau chạy nạn. Tiếng la hét, tiếng hô hoán chữa cháy không ngừng vang lên, phút chốc cung điện trở thành một đám loạn cào cào như dân châu phi tị nạn.
Ra khỏi cung điện, thái tử Mộc Vân vẫn chưa hoàn hồn, cứ thế đứng bất động. Rõ ràng hôm nay là ngày kí bản giao ước, hắn sẽ có thể thêm một bước tiến gần kế hoạch, tại chuyện này lại xảy. Phụ hoàng nhất định sẽ trách phạt hắn. Không thể được, không thể được, tất cả là tại lão ta. Lão Huyền Tông khốn khiếp!
"Tình hình hiện tại có vẻ không thể kí bản giao ước, ta còn có việc xin phép" Bỏ mặc thái tử đang thất thần, Hoắc Dĩnh nói xong liền xoay lưng rời khỏi. Hiện tại có một người khiến hắn quan tâm hơn, chính là nữ nhân có một phần tóc trắng kia.
-----********------*******---------
Nhân cơ hội trong lúc mọi người đang hoảng loạn, Tiểu Điệp nhanh chóng thay ra bộ hắc y lẻn ra sau bãi đất trống. Nàng rút trong túi ra một quả pháo sáng sau đó đốt. Khi pháo sáng bắn lên không trung, chưa đầy một khắc sau năm bóng hình quen thuộc bay trên nóc nhà dần tiến tới. Tiểu Điệp định hô lên thì bất ngờ, nàng bị điểm huyệt từ phía sau, không thể cử động.
Tiểu Điệp cố gắng tự giải huyệt nhưng vô ích, nàng tự hiểu mình xui xẻo gặp phải cao thủ rồi, nhưng rốt cuộc là ai kia chứ? Không lẽ là người của thái tử.
Dù cố gắng hết sức nhưng Tiểu Điệp chính là không thể nhúc nhích, thậm chí một thán từ cũng không thể thốt lên được, nàng chỉ có thể mở to mắt bị người phía sau vác như bao tải đem đi.