Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 11-3




Nơi mà Tuyết Liên Sơn mọc quả nhiên không thể nào không có tuyết. Tiểu Điệp nhìn thấy liền vô cùng kích động, nàng nhìn người bên cạnh gấp gáp hỏi:

"Này này, ngươi nhìn xem đó là tuyết phải không?"

Người kia một bộ dạng thờ ơ, không đáp trả.

Tiểu Điệp cũng không có tâm trạng để ý, nàng mở to mắt chớp chớp, hai tay nhẹ giơ ra đón những bông tuyết rơi vào lòng bàn tay. Khi chạm phải, bông tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm cho tan ra thành nước, cảm giác lành lạnh truyền đến khiến cho Tiểu Điệp rùng mình thích thú.

Tuyết, là tuyết thật sự, không phải qua màn hình phim ảnh. Quả nhiên cảm giác trực tiếp chạm vào tuyết thích thú hơn nhiều. Tiểu Điệp như đứa trẻ tìm tòi học hỏi, hết lấy nhúm tuyết ở đây lại chạy sang chỗ khác. Đối với một người thấy tuyết từ nhỏ thì quả thật không có gì đặc biệt, nhưng nàng chính là lần đầu tiên được thấy nên cảm giác mới mẻ vô cùng.

Nhìn điệu bộ như con ngốc của Tiểu Điệp, nha hoàn của Thanh nhi công chúa không khỏi khinh bỉ. Nàng ta quả thật không hiểu, tại sao Tam vương gia lại lưu giữ một Phế Thuật đần độn thế kia lại bên mình, còn đặc biệt căn dặn đại tổng quản phải đặc biệt lưu ý, giao việc nhưng không được giao quá nhiều. Nhìn ngang nhìn dọc, nhìn sao thì vẫn thấy nữ nhân kia không khác gì một con ngốc.

Chợt trong mắt nàng ta một tia sát khí lóe lên. Hay lắm, đây chính là lúc thích hợp để ra tay.

Nàng ta liền một kiếm chém tới, vì bị bất ngờ Tiểu Điệp chỉ kịp kêu "Á!!" một tiếng rồi lăn xuống vực thẳm, mất hút.

Nhìn vực thẳm sâu không thấy đáy, chỉ thấy tầng tầng sương mù, nữ nhân kia nhếch môi một cái, xoay người rời khỏi. Ở độ cao này Phế Thuật kia chắc chắn không thể sống sót, phải quay về báo cáo lại với công chúa.

Nữ nhân đó trăm tính ngàn tính cũng không nghĩ ra rằng một cái Phế Thuật vô dụng kia lại có thể sống sót.

Nghe tiếng bước chân rời khỏi, Tiểu Điệp toàn thân đang lủng lẳng ở vách núi mới thở phào ra nhẹ nhõm. Quả nhiên, Thanh nhi công chúa chính là muốn giết nàng, cũng may nàng kịp thời lấy lôi điện bảo vệ toàn thân, tuy chỗ bị chém vẫn cảm thấy nhức nhối nhưng không đến nỗi nghiêm trọng. Tiểu Điệp chợt nghĩ đến, nếu nàng thật sự là một Phế Thuật, có hay chăng hiện giờ đã bị chém đứt ra làm hai. Ngay lập tức liền không khỏi rùng mình. Thanh nhi công chúa, tiểu oa nhi kia, thật không ngờ lại tàn độc đến thế.

Tiểu Điệp tay cầm dây leo, hai chân đạp theo vách núi lần lần tuột xuống. Càng xuống thấp, sương mù càng dày đặc, xung quanh tối đen như mực mang theo cảm giác hơi se lạnh. Tiểu Điệp nhẹ búng tay một cái, lửa phật lên, soi sáng được một khoảng. Cứ thế nàng tiếp tục di chuyển xuống.

Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được mặt đất. Tiểu Điệp buông tay ra, nhảy phịch xuống.

Xung quanh không khí ẩm thấp, có cảm giác nguy hiểm rình rập, dường như bất cứ khi nào cũng có điều gì đó bất ngờ xảy ra. Thình lình hô hấp Tiểu Điệp bất giác tăng lên.

"Nơi này..." Nhìn gót chân, chân mày Tiểu Điệp khẽ nhíu lại.

Bởi xung quanh không ngừng xuất hiện những vật màu trắng toát, nếu nàng không lầm thì cái thứ màu trắng đó chính là... xương người.

Xương người không phải một bộ, hai bộ mà là nhiều vô số kể. Tiểu Điệp khẽ rùng mình một cái. Nơi này, rốt cuộc là nơi quái quỷ gì đây?

Mặc dù bị cảnh trước mắt làm cho có chút sợ hãi, ngay sau đó nàng vội trấn an lại, bình tĩnh quan sát xung quanh.

Theo tình hình trước mắt cho thấy, hóa ra Tiểu Điệp không phải là người đầu tiên, trước đây đã có vô số người cũng đã rơi xuống nơi này, dường như một số chết do rơi từ độ cao xuống, còn một số thì.... nàng không tài nào đoán ra được, bởi xương họ bị rải rác khắp nơi như bị một thứ gì đó tấn công.

Tiểu Điệp cuối thấp người xuống, nhẹ lấy một đầu lâu lên quan sát, ngay lập tức ánh mắt mở to vô cùng sửng sốt. Đây là.. vết chém?

Bất chợt một mùi hương thoang thoảng bay qua, bất giác nàng hít vào thêm vài ngụm. Ngay lập tức cảm giác choáng váng truyền đến nàng mới phát hiện hành động lúc nãy là vô cùng ngu xuẩn, cả người Tiểu Điệp như bị tê liệt, mềm nhũn sau đó đổ xuống, ngọn lửa trên tay cũng tắt ngấm.

Đây có thể gọi là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay không, số nàng quả nhiên là đen đủi mà. Trước khi hoàn toàn bị mất ý thức, Tiểu Điệp có thể nghe thấy được, tiếng loạt xoạt của lá cây bị giẫm đạp, đang tiến gần đến nàng.

"Ai đó....?"