Mặt trời buông bóng, những tia nắng ố vàng cuối ngày lặng lẽ soi thấu vào căn phòng.
Vũ Vĩ Phong theo bản năng vươn tay muốn kéo người bên cạnh vào lòng, sờ soạng một hồi lại ôm phải không khí.
Anh sửng sốt, nhanh chóng mở mắt ra, phát hiện Dạ Tuyết Ninh đã không còn ở trên giường. Trong đôi đồng tử màu trà không giấu được tia thất vọng.
Đột nhiên, gần cửa sổ có tiếng động, Vũ Vĩ Phong kích động phóng tầm mắt qua, lập tức liền thu lấy một bóng dáng mảnh mai quen thuộc.
Dạ Tuyết Ninh khoác trên người chiếc áo choàng tắm màu xám, cùng màu với ga tường. Cô đứng thẳng, hai tay khoanh lại đặt trước ngực, ánh mắt vô hồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một dải vàng chiếu đến khuôn mặt cô khiến đáy lòng Vũ Vĩ Phong rộn ràng.
Anh mở chăn bước xuống giường, tùy ý cầm lấy quần mặc vào, xong xuôi mới đi tới bên người cô.
"Ninh nhi... "
Không thấy cô trả lời, Vũ Vĩ Phong có chút hoảng hốt: "Ninh nhi... "
Trong lòng anh từng hồi bất an, cảm giác mỗi lần cô im lặng giống như cô không thật sự tồn tại.
Vũ Vĩ Phong thật sự bối rối, muốn đưa tay ôm cô lại sợ cô sẽ giận. Nhưng không làm anh lại như sợ cô sẽ tan biến. Cái cảm giác mất đi mọi thứ như hai năm trước, anh không muốn lại một lần nữa phải trải qua nữa.
Trong đầu anh đấu tranh mãnh liệt. Ôm hay không ôm?
Thiết nghĩ, chỉ cần có cô ở bên cạnh, dù bị chán ghét anh cũng bằng lòng. Vì vậy, Vũ Vĩ Phong giơ tay, từ phía sau ôm lấy cô. Một tay anh vòng qua cổ cô, tay kia siết chặt eo cô như thể muốn đem cô khảm sâu vào cơ thể mình.
Dạ Tuyết Ninh mẫn cảm đã sớm phát hiện Vũ Vĩ Phong tỉnh dậy. Lúc này, anh đang ôm cô, đầu dựa vào hõm vai cô, hơi thở có chút gấp gáp.
"Vĩ Phong, buông tay!" Cô lạnh nhạt nói. Ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài không thèm liếc anh một cái.
Vũ Vĩ Phong vùi mặt vào cổ cô, như một đưa trẻ ôm khư khư món đồ mình thích trong lòng: "Không buông!"
Dạ Tuyết Ninh thở dài, bất đắc dĩ tách hai tay anh ra, bước lên trước một bước tiến sát về phía cửa sổ sát đất.
"Anh hà tất phải làm mọi chuyện trở lên thế này... "
Vũ Vĩ Phong giật mình, đau đáu nhìn cô như nhìn một bảo vật quý hiếm độc nhất vô nhị trên đời. Mà anh, một người có tiền cũng chẳng thể nào mua được.
"Để em đi, chúng ta cứ như hai năm qua không phải rất tốt sao?" Âm thanh như có như không, những điều cô mới nói ra đã khiến cô phải suy nghĩ rất nhiều.
"Không được!" Vũ Vĩ Phong không tự chủ được cao giọng. Anh hấp tập bước lên trước một bước muốn chạm vào người cô nhưng khi đụng phải vẻ mặt xa cách của Dạ Tuyết Ninh thì ngập ngừng thu tay về. Ánh mắt anh đã từng sáng như tinh tú trong dải ngân hà, lúc này đây lại tối tăm như hố đen trong vũ trụ, hoàn toàn không che giấu sự sốt ruột, mà tia cố chấp trong mắt cố gắng che giấu lại giấu thế nào cũng không được.
Anh hít sâu một hơi, gượng gạo duy trì sự bình tĩnh ít ỏi còn lại.
"Ninh nhi, em rõ ràng hận anh phải không? Hận anh năm đó từ chối em?"
Dạ Tuyết Ninh như nghe được một chuyện cười. Đôi môi trắng nhợt của cô hơi nhếch lên, cười nhạt một tiếng.
Cô đã từng nói, dù cho có mất đi tất cả, cô cũng không hận người đàn ông này. Thế nhưng, anh không tin cô. Chẳng lẽ trước giờ anh chưa bao giờ từng tin tưởng cô sao? Dạ Tuyết Ninh lắc đầu, cười khổ.
"Vĩ Phong! Lẽ ra anh nên biết, từ lúc anh nói không yêu em, chúng ta đã định sẵn sẽ là người lạ. Không có anh, những năm qua em vẫn sống rất tốt. Còn anh, chắc hẳn cũng như vậy... Vậy cho nên, để em đi đi, coi như giúp em hoàn toàn quên đi anh, được không?" Tay cô nắm chặt vạt áo. Trong lời nói mang theo sự khẩn cầu. Tiếc rằng cô không nhìn thấy, nếu không nhất định có thể phát hiện ra một tia bối rối cùng đau xót xẹt qua trong mắt anh.
Nắm tay Vũ Vĩ Phong siết chặt. Trên khuôn mặt chuyển từ bất an sang thâm trầm. Thanh âm anh nghẹn ngào, há miệng một hồi mới lên tiếng: "Phải làm thế nào em mới chịu tha thứ cho anh?"
"Anh vốn không cần được tha thứ!" Vì em không hận anh. Câu nói sau đó, cô chỉ nói cho bản thân nghe.
"Tại sao em nhất định muốn rời đi? Có phải vì cái tên Lô Trí Hùng đó?" Vũ Vĩ Phong đố kị khiển trách.
Dạ Tuyết Ninh bình tĩnh lắc đầu.
"Vậy thì hãy ở lại!"
Trong phòng nhất thời trở lên im lặng. Không khí như loãng ra khiến hai người hít thở thật khó khăn.
"Anh cần một người mù như em sao?" Cô suy nghĩ một lúc, chợt nói. Không nghĩ rằng Vũ Vĩ Phong lại kiên quyết gật đầu.
"Anh cần!"
Khóe môi cô cong lên, không biết là vui vẻ hay giễu cợt.
Một người mù như em, xứng với anh sao? Trong lòng cô tự hỏi.
Không xứng! Cô như nghe thấy lý trí mình trả lời.
Vì vậy cô đã cười, cười chế giễu chính mình. Đúng là không xứng rồi!
Loại cảm giác nghẹn khuất này làm cho Dạ Tuyết Ninh không tài nào chịu được. Cô há miệng ngậm vào một ngụm khí, gượng ép bản thân phải nói lời độc ác.
"Đây là tầng ba, bên dưới là hồ bơi. Nếu anh dám từ đây nhảy xuống, em liền vì anh mà ở lại."
Cô ngàn tính vạn tính cũng không tính tới chuyện, Vũ Vĩ Phong thế nhưng không nói một lời, không chút do dự thật sự nhảy xuống.
Thiệu Duy Thành vừa hay tới chơi, kịp lúc kéo Vũ Vĩ Phong lên.
Anh nằm trên giường bệnh, xung quanh bao phủ một ga màu trắng lạnh lẽo.
Dạ Tuyết Ninh đứng lặng yên bên giường, cơ hồ không chớp mắt lấy một cái. Trong giây lát lúc anh tung người nhảy xuống, trong đầu cô trống rỗng. Dù Dạ Tuyết Ninh có tuyệt tình tới đâu, cũng không nhẫn tâm nhìn người đàn ông mình yêu bao năm chết trước mặt.
Đột nhiên, cô cúi đầu, khẽ mấp máy môi, rõ ràng trong lòng muốn nói lời xin lỗi, nhưng khi ra khỏi miệng lại trở thành giễu cợt: "Vũ đại tổng giám đốc, anh thật ích kỉ!"
Khuôn mặt Vũ Vĩ Phong sa sầm, anh nâng hàng mi dày để lộ đôi đồng tử màu trà ảm đạm nhìn cô chuyên chú: "Anh đã làm được như em nói, giờ có phải em nên thực hiện lời hứa của mình rồi hay không?"
Dạ Tuyết Ninh sững sờ, trong lòng trào dâng một hồi chua xót, đến lúc trước khi rời đi vẫn muốn hỏi anh: Vì lý do gì mà phải làm vậy? Nhưng cô đã không hỏi. Cô không tin anh yêu cô, có lẽ như hai năm trước, luôn luôn coi cô như một đứa em gái mà đối đãi.
Vũ Vĩ Phong ngửa mặt nhìn trần nhà đến ngây người. Ngay cả khi có người tới anh cũng chỉ lười biếng liếc qua đối phương một cái.
Thiệu Duy Thành đứng ở bên giường bệnh, tùy ý ném bó hoa lên bàn, tiện tay kéo ghế ngồi xuống. Anh ta quan sát Vũ Vĩ Phong một lượt sau đó đột nhiên nhếch môi cười nói: "Cậu cũng có ngày hôm nay sao?"
Ấn đường Vũ Vĩ Phong giật giật vài cái, thân thủ nhanh nhẹn túm được cốc xứ trên bàn ném về phía Thiệu Duy Thành.
Anh ta nhướn mày cợt nhả, bình tĩnh nghiêng đầu. Cốc xứ va chạm mạnh với cánh cửa phòng bệnh vỡ thành từng mảnh.
"Khí lực lớn như vậy, xem ra vết thương không sao rồi?" Thiệu Duy Thành giơ tay vuốt cằm, cười khiêu khích.
Thấy Vũ Vĩ Phong chỉ "hừ" một tiếng không nói gì, anh ta mới có chút nghiêm chỉnh so với lúc đầu: "Tại sao cậu lại nhảy từ lầu ba xuống?"
Bàn tay đang kéo chăn của Vũ Vĩ Phong hơi dừng lại. Gió lùa qua cửa sổ thổi vào trong phòng nghịch ngợm làm một vài sợi tóc của anh rối loạn.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài sân, vểnh tai lắng nghe tiếng rì rào của lá cây. Lúc này khi nghĩ lại, chính anh cũng không ngờ rằng mình lại không chút do dự mà tung người nhảy xuống, nhưng anh không hối hận, nếu cho anh lựa chọn lại lần nữa anh vẫn sẽ làm vậy. Chẳng là, không biết từ bao giờ, người phụ nữ đó đối với anh dường như lại quan trọng hơn cả tính mạng.
Vũ Vĩ Phong lắc đầu cười khổ, tiếp tục động tác kéo chăn còn dang dở: "Bơi."
"Bơi?" Giữa trán Thiệu Duy Thành hơi nhíu lại, hiển nhiên anh ta không tin đó là sự thật: "Cậu cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba à? Làm gì có ai nhảy từ lầu ba xuống chỉ để bơi lội. Lại nói, nếu cậu không phải từng là tuyển thủ bơi lội, sợ rằng rơi từ độ cao đó xuống không phải chỉ là bị chấn động não thôi đâu."
Rõ ràng anh chính mắt nhìn thấy Dạ Tuyết Ninh đứng trước cửa sổ sát đất, vừa hay đúng nơi Vũ Vĩ Phong nhảy xuống. Có đánh chết anh ta cũng không tin hai chuyện này không có liên quan gì đến nhau. Chỉ sợ rằng người đàn ông này ngu ngốc, muốn ở trước mặt cô chứng minh điều gì đó. Một người là bạn thân chí cốt, một người là người trong lòng mình yêu, anh ta thật không nhẫn tâm nhìn cả hai người họ dằn vặt lẫn nhau.
"Tuyết Ninh... "
"Tôi muốn bơi, chẳng lẽ không được?" Vũ Vĩ Phong lên tiếng đánh gãy lời Thiệu Duy Thành.
Anh ta chuyên chú nhìn bạn tốt hồi lâu. Sau đó thở dài một tiếng, đứng dậy ra cửa, trước khi rời đi có nói: "Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho cậu."