Chiếc Ferrari màu đỏ bắt mắt đỗ xịch trước một cửa tiệm nhỏ thu hút ánh mắt tò mò của rất nhiều người.
Thiệu Duy Thành tắt máy, xuống xe, đi vòng qua bên kia cũng mở cửa đỡ Dạ Tuyết Ninh bước xuống.
Anh ta hai tay dìu cô, vừa đi vừa nói nhỏ: "Đây là một quán cà phê không lớn, khẳng định Vĩ Phong sẽ không tìm thấy em."
Dạ Tuyết Ninh bám chặt tay áo của Thiệu Duy Thành, nhàn nhạt cười một cái: "Mong là vậy."
Không hiểu sao trong lòng cô vẫn cứ thấp thỏm bất an, cảm giác như mọi chuyện sẽ không như ý mình.
Tuy nói quán này nhỏ, nhưng lượng khách lại không ít, Thiệu Duy Thành vất vả lắm mới dẫn được Dạ Tuyết Ninh chen vào. Anh ta ngẩng đầu, tận dụng lợi thế về chiều cao của mình, đảo mắt báo nhìn quanh một lượt. Sau khi ánh mắt anh ta chạm đến một góc tường khá vắng người thì cúi đầu, thì thầm bên tai cô: "Cậu ta tới rồi, anh đưa em qua đó."
Dạ Tuyết Ninh cảm kích "ừ" một tiếng.
Rất nhanh, cô được Thiệu Duy Thành đỡ ngồi xuống ghế.
Dạ Tuyết Ninh buông tay áo anh ta ra, hơi ngẩng đầu nói: "Duy Thành, anh có thể ra ngoài đợi em một lát không?"
Khuôn mặt Thiệu Duy Thành nặng nề, không tình nguyện đồng ý: "Được rồi!" Đoạn, anh quay sang Lô Trí Hùng, mắt báo bén nhọn lóe điểm sáng: "Chăm sóc tốt cho cô ấy."
Câu nói của anh ta nhẹ nhàng lại như tỏa ra hàn băng, như thể đang nói rằng: Lát nữa tôi mà thấy cô ấy bị làm sao, nhất định sẽ đem cậu ném vào bể cá mập.
Lô Trí Hùng nhìn thấy tia cảnh cáo trong mắt Thiệu Duy Thành cũng không chút sợ hãi gật đầu.
Mắt thấy Thiệu Duy Thành rời đi, Lô Trí Hùng cấp tốc nắm lấy hai tay cô đang đặt trên bàn, lo lắng hỏi: "Tên kia có làm gì em không?"
Dạ Tuyết Ninh biết tên kia trong lời nói của anh là nhắc tới Vũ Vĩ Phong. Cô lắc đầu, mỉm cười chấn an anh: "Không có."
Nghe cô nói vậy, sự lo lắng trong lòng Lô Trí Hùng mới hòa hoãn một chút. Mày kiếm của anh giãn ra, khẽ cười: "Không có là tốt rồi."
Dạ Tuyết Ninh không thể phác họa biểu cảm lúc này của Lô Trí Hùng bởi vì mắt cô không nhìn thấy. Nhưng qua giọng nói, cô biết anh hình như không được vui.
Nhớ lại ngày hôm đó, cô thân là cô dâu lại bỏ đi như vậy, nhất định đã khiến anh chịu không ít tai tiếng rồi.
"Trí Hùng, xin lỗi. Có lẽ kiếp này chúng ta không thích hợp làm vợ chồng, vẫn nên làm bạn thôi." Dạ Tuyết Ninh ép bản thân phải tuyệt tình nói.
Sâu thẳm trong thâm tâm Lô Trí Hùng chấn động, anh vươn người qua bàn, hoang mang ôm chặt lấy cô: "Có phải hắn ta đã nói gì với em không? Tuyết Ninh, đừng sợ, chúng ta cùng nhau rời khỏi đây, trở về Los Angesles được không?"
Trong lòng cô như bị một tảng đá đè nặng, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Lưỡng lự một lúc, cô giơ tay đẩy Lô Trí Hùng ra, lắc lắc đầu cười nhạt: "Không đâu. Trí Hùng, anh là một người tốt, căn bản một người mù như em không xứng với anh."
"Anh... "
Không để Lô Trí Hùng nói hết câu, cô lên tiếng đánh gãy lời anh: "Trí Hùng, anh đi đi."
"Cô ấy cũng đã nói không rồi, Lô thiếu gia, anh tốt nhất lên biết điều."
Lời nói sâu kín từ phía sau bay tới, lưng Dạ Tuyết Ninh thoáng chốc rét lạnh. Cổ tay cô bị một bàn tay khác siết chặt, gần như xách cô dậy.
Cô ngã vào lồng ngực ấm áp, thân thể liền sau đó bị chế trụ. Dạ Tuyết Ninh thấy hơi đau, chân mày cô hơi nhíu lại, không nói gì nhưng trong lòng lại âm thầm cười nhạt. Cô biết mà, người đàn ông này đâu dễ lừa như vậy!
Xung quanh rộn lên vài tiếng xì xào, Dạ Tuyết Ninh cũng không để tâm, Vũ Vĩ Phong và Lô Trí Hùng lại càng không để tâm.
"Lô Trí Hùng, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh, Ninh nhi là người của tôi, phiền anh sau này trách xa cô ấy ra một chút." Nói rồi, Vũ Vĩ Phong lôi kéo cô bỏ đi.
Dạ Tuyết Ninh nghe sau lưng vang lên tiếng Lô Trí Hùng gầm rú, hình như muốn đuổi theo lại bị thuộc hạ của Vĩ Phong khống chế.
Dạ Tuyết Ninh thở dài, miễng cưỡng đi theo bước chân Vũ Vĩ Phong.
Anh dẫn cô ra ngoài, lạnh lùng liếc Thiệu Duy Thành ở bên một cái, sau đó nhét cô vào chiếc Lamborghini của mình, phóng đi.
Vừa về tới Uyển Nguyệt, Vũ Vĩ Phong giữ chặt cổ tay cô kéo xuống xe, trước những con mắt của người giúp việc một đường bế cô lên phòng. Anh dùng chân mở cửa sau đó lại dùng chân đóng cửa, dùng sức quăng cô xuống giường.
Trong đầu Dạ Tuyết Ninh vang lên từng hồi chuông cảnh báo. Cô lồm cồm bò dậy, sợ hãi lùi về sau.
Anh như nhìn thấy suy nghĩ của cô, hai ba bước cởi sạch quần áo, leo lên giường, nhanh mắt túm được hai chân đang muốn chạy trốn của cô.
Dạ Tuyết Ninh thất kinh kêu lên một tiếng thảm thiết, lại bị Vũ Vĩ Phong đè chặt dưới thân, không chút dịu dàng chà đạp đôi môi đỏ mọng của cô đến sưng vù. Đầu lưỡi anh ẩm ướt cuồng tứ đảo qua hàm răng, quấn quít mây mưa trong miệng cô, dùng sức mút chặt lấy lưỡi cô như muốn nuốt hết thứ vị ngon mật lạ trên đời, bàn tay to cũng không ngừng hoạt động, cách lớp vải mỏng vuốt ve âu yếm.
"Ưm... Vĩ Phong... Buông... Buông ra... " Hai tay cô đặt trước ngực Vũ Vĩ Phong chống đỡ, khó khăn tránh khỏi môi anh.
Vũ Vĩ Phong không hài lòng nhíu chặt hai đầu lông mày. Hạ thân anh trướng đau. Không thể phủ nhận, anh đã bị ghen tuông làm cho mất lý trí.
Dạ Tuyết Ninh muốn giơ tay đẩy anh ra ngồi dậy, đến lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào hai cổ tay cô đã bị trói chặt trên đỉnh đầy bằng dây nịt. Đôi môi anh nóng bỏng, in xuống cổ cô những nụ hôn dài.
Dạ Tuyết Ninh đang muốn kháng nghị, lời vừa ra khỏi miệng lại chuyển thành những âm thanh rên rỉ.
"Ưm... "
Lưỡi anh cuồng rỡ càn quét trong khoang miệng cô bỗng động đến chiếc lưỡi thơm tho, lập tức không chút khách khí cuốn lấy, bá đạo khiêu khích, dụ dỗ cô cùng anh triền miên.
Quần áo trên người bị Dạ Tuyết Ninh không ngừng cọ sát với ga trải giường để lộ một mảng vai trần trắng mịn, in bật dây áo nót màu đen bắt mắt.
Vũ Vĩ Phong không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Trong mắt anh lúc này đã bị dục vọng bao phủ hoàn toàn, theo bản năng cúi đầu, liếm nhẹ vai phải cô.
Thân thể Dạ Tuyết Ninh bị chiếc lưỡi của anh khiêu khích mà run nhẹ. Dần dần trước mắt cô trở lên trống rỗng, phản ứng tự nhiên cũng đã đỡ kịch liệt hơn trước.
"Soạt!"
Vũ Vĩ Phong dùng sức xé váy của cô ném xuống sàn. Nhịn xuống dục vọng nửa người dưới đau đớn, anh cúi đầu, hôn khắp ngực cô để lại những vệt xanh tím. Môi anh rời lên vai trái Dạ Tuyết Ninh, vừa muốn in xuống đó một nụ hôn thì ngẩn người.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia đau đớn, giơ tay mơn trớn vết sẹo trên đó.
Thân thể Dạ Tuyết Ninh run nhẹ rất nhanh đã bị cô cố gắng kiềm chế, nét mặt thoáng chốc trở lên ảm đạm. Cô cảm nhận vai trái mình đột nhiên ẩm ướt.
Vũ Vĩ Phong liếm nhẹ trên vết sẹo của cô, dịu dàng tới mức cô tưởng mình đã nằm mơ.
Cảm nhận người dưới thân thôi phản kháng, anh đưa tay thoát dây nịt đang trói buộc cô ra. Lại cúi đầu vùi mặt vào giữa hõm vai cô nỉ non: "Ninh nhi... Ninh nhi... " Trong khi đó bàn tay vẫn không thôi vuốt ve thân thể cô.
Đột nhiên, Dạ Tuyết Ninh cảm giác trước ngực lãnh lẽo. Cô đưa tay sờ thử thì thấy ngực trống trơn.
"Không cần!" Hai tay cô che khuất bộ ngực, trong mắt vờn quanh hơi nước.
"Đừng che!" Vũ Vĩ Phong không để cô được như ý nguyện, ngược lại dùng sức kéo hai tay cô ra, vùi mặt thay vào đó.
Hơi thở anh nói bỏng phả vào da thịt cô, Dạ Tuyết Ninh cố gắng vặn vẹo thân thể, vẫn chưa thôi phản kháng lại chợt nghe anh nói: "Ninh nhi, anh yêu em!"
Một câu này của Vũ Vĩ Phong thành công khiến cả người cô cứng đờ, não bộ ngừng hoạt động.
Tay anh bao bọc một bên đẫy đà của cô, hơi bóp nhẹ, hưởng thụ cảm xúc trắng mịn kia mang lại, bộ ngực no đủ đầy đặn rất vừa tay, cảm giác sờ lên đó rất tốt liền không có ý định sẽ buông ra.
Nhìn đầu nhũ mê người đỏ bừng, anh cúi đầu hàm trụ một đóa nụ hoa, dùng sức hút, thỉnh thoảng đưa đầu lưỡi liếm qua lại, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, bừa bãi đùa bỡn, khiêu khích.
Bàn tay to cũng không ngừng vuốt ve bầu ngực tuyết trắng, cái lưỡi từ đỉnh tròn đầy của cô đi xuống.
Từ đầu ngực mẫn cảm truyền đến từng trận khoái cảm, Dạ Tuyết Ninh run rẩy toàn thân. Cô muốn ngăn cản anh nhưng miệng mở ra ngậm vào cũng chỉ là những thanh âm rên rỉ.
Vũ Vĩ Phong cảm thấy khí nóng toàn thân đều hội tụ ở nửa thân dưới, anh bắt đầu có điểm chống đỡ không được.
Một tay Vũ Vĩ Phong đưa xuống, trườn từ bụng cô đi đến giữa hai chân, vừa chạm vào liền cảm nhận được một hồi ẩm ướt.
Đáy mắt anh lướt qua một tia mừng rỡ, không chờ đợi được đem lớp vải ít ỏi còn lại của cô xé bỏ quăng xuống sàn.
Hơi thở Vũ Vĩ Phong nóng bỏng. Vì phải ẩn nhẫn quá lâu, những thớ thịt trên người căng cứng, bất đồng hoàn toàn với cơ thể mềm mại của cô.
"Ninh nhi, chịu đựng một chút." Anh mở tung hai đùi trắng mịn của Dạ Tuyết Ninh tự mình chen vào giữa, nói nhỏ vào vành tai cô, rốt cuộc không thể kìm nén dục vọng đã trướng đau khó chịu.
Dục hỏa thiêu đốt làm cho anh không thể lại khắc chế, thắt lưng động mạnh, vật nam tính nóng bỏng nhanh chóng đâm vào trong cô, phá tan tầng rào cản mỏng.
"Á! Đau quá!" Đột nhiên đau đớn mạnh mẽ truyền tới làm cho cô toàn thân căng cứng. Dưới thân từng trận co rút nhanh, đưa vật nam tính của anh hút chặt lại.
"Ninh nhi, thả lỏng, em kẹp anh chặt quá... " Anh cắn răng, nén xuống khoái cảm trong lòng, đình chỉ hoạt động.
"Ra... Ra ngoài... " Hai bên khóe mắt Dạ Tuyết Ninh long lanh giọt nước, cô liều mạng hít thở, suy yếu đẩy anh ra.
Vũ Vĩ Phong đau lòng hôn lên những giọt nước mắt của cô, cảm giác vị mặn trong miệng khiến trái tim anh quặn đau.
"Ninh nhi, nhịn một chút, một chút nữa là tốt rồi." Anh không ngừng ở bên tai cô an ủi. Bàn tay đưa xuống chỗ hai người kết hợp, vuốt ve điểm mẫn cảm trên người cô, giúp Dạ Tuyết Ninh nhanh chóng giảm bớt đau đớn.
Cô nhận thấy thân thể nóng lên. Dần dần, cảm giác được đau đớn biến mất, bị một loại sung sướng kì dị thay thế bao trùm khắp thân người, cảm giác trống rỗng khiến cô không ngừng vặn vẹo cơ thể. Lông mày giãn ra, có chút hưởng thụ.
Vũ Vĩ Phong nhìn thấy phản ứng này của cô thì trong mắt lóe lên tia vui vẻ. Bàn tay to nắm chặt lấy eo nhỏ của Dạ Tuyết Ninh, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn mà đưa đẩy rước lấy một hồi rên rỉ của cô.
Dạ Tuyết Ninh cảm thấy bản thân thật nhu nhược. Rõ ràng lý trí muốn phản kháng nhưng cơ thể lại ra sức hưởng thụ.
"Ưm!"
"Thoải mái không, Ninh nhi? Thoải mái không?" Anh càng ra sức động thân. Mỗi một lần xuyên qua, đều đi vào thật sâu tới tận nơi mẫn cảm nhất của cô.
"A... "
Theo từng cái rút ra đâm vào của anh, khoái cảm dâng cao đánh úp lại, làm cho cô không thể khắc chế bật ra tiếng rên rỉ, thân thể mềm mại theo va chạm của anh mà khẽ run, đôi bồng đào căng tròn cũng cao thấp lay động.
Nhìn bầu ngực trắng mềm bị bàn tay to của mình xoa nắn thành nhiều hình dạng, nụ hoa hồng cao thẳng đỏ bừng, anh nhịn không được cúi đầu, đem một đóa hoa dùng sức hút trong miệng.
Vĩ Vĩ Phong một bên đùa giỡn trước ngực cô, một bên ở thân dưới cũng không dừng hoạt động trừu đưa, ngược lại càng tăng thêm độ va chạm, đã đâm sâu còn muốn đâm vào sâu hơn nữa.
"A... "
Cả trên và dưới đều bị anh đùa giỡn, hai khoái cảm cùng lúc đánh sâu khiến Dạ Tuyết Ninh rốt cuộc khắc chế không được chính mình, cô cong người lên, đạt tới cao trào.
Không đủ sức thừa nhận cơn khoái cảm mà Vũ Vĩ Phong mang lại, cô nhẹ nhàng vặn vẹo eo nhỏ, làm cho vật nam tính của anh càng ma sát ở bên trong cô, cũng theo đó co rút nhanh, đưa anh vây quanh càng chặt chẽ.
Vũ Vĩ Phong bị cô kẹp chặt đến cực hạn chịu đựng mà gầm lên thỏa mãn.
Bên dưới đã lầy lội vô cùng. Theo luận động của anh mà không ngừng vang lên những âm thanh khiến người nghe phải đỏ mặt.
Biết cô lại sắp nhanh đạt đến cao trào, anh va chạm càng thêm dùng sức, hưởng thụ cảm giác thân dưới bị buộc chặt.
Phút chốc, Dạ Tuyết Ninh ưỡn cao ngực, một tiếng ngâm kêu theo miệng bật ra, ngón chân co quắc lại.
"Ư." Vũ Vĩ Phong rốt cuộc ẩn nhẫn không được, dùng sức trừu đưa hơn mười lần nữa, mới thả lỏng thân thể, đem chính mình giải phóng tại nơi sâu nhất bên trong cô.
Sau một hồi vận động kịch liệt, cơ thể hai người ướt đẫm mồ hôi. Vũ Vĩ Phong thở hắt một hơi, mãn nguyện ở trên tấm lưng trần của cô làm một loạt dấu hôn.
Anh xoay người Dạ Tuyết Ninh lại, vừa muốn phục bồi đôi môi mềm mại của cô thì phát hiện người nào đó đã bị anh làm cho kiệt sức mà sớm ngất đi. Vũ Vĩ Phong chưa từ bỏ ý định, mút nhẹ môi dưới cô một cái mới dứt khoát vén chăn, ôm cô chìm vào giấc ngủ.