Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 92: Ta tới chính là xem nương tử tương lai của ta...




Edit: Tiểu Mật

Beta: Ahkung

Bên phía Ngự thư phòng, Thái Tử đã bị đưa tới đây. Đối mặt với chứng cứ vững chắc như núi này, hắn căn bản là không thể chống chế được gì. Hoàng Thượng liền lập tức hạ lệnh cấm túc Thái Tử, làm cho Thái Tử không được phép bước ra khỏi phủ nửa bước.

Thế nhưng mọi người ở đây đều biết, vị trí trữ quân này tuyệt đối không dễ dàng liền bị huỷ bỏ như vậy.

Nhưng chính là đối mặt với đủ loại chứng cứ trước mắt, chỉ sợ việc phế Thái Tử cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn mà thôi.

Tần Vị Trạch ánh mắt u ám, không người nào có thể đoán được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Thấy Thái Tử bị mang đi xuống, hắn liền đột nhiên mở miệng nói: "Phụ hoàng, Thập Hoan căn bản là không có cơ hội hạ độc, mà trong toàn bộ việc nhi thần trúng độc, Liên Đình Vân là người có hiềm nghi lớn nhất. Bởi vì từ đầu đến cuối, chỉ có nàng ta là có cơ hội tiếp xúc đến điểm tâm kia mà có thể không bị người nào phát hiện ra."

Nghe lý do thoái thác của hắn, Giản Hàn Chi liền có chút sửng sốt.

Thừa tướng vẫn luôn là người ủng hộ Tần Vị Trạch, hiện giờ hắn lại cư nhiên ở trước mặt mọi người mà hoài nghi Liên Đình Vân, hắn làm như vậy thì thể diện của Thừa tướng đại nhân biết để ở chỗ nào?

Tần Vị Trạch biết mọi người chung quanh đều khó hiểu với cách làm của hắn, nhưng là hắn lại không để chuyện này ở trong lòng. Hắn còn không thất bại đến mức phải dựa vào một nữ nhân để đạt được thứ mà chính mình mong muốn.

Hơn nữa đưa ra Liên Đình Vân cũng là vì dời đi lực chú ý của mọi người, không cần để bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào Thập Hoan nữa.

"Chuyện này trẫm tự khắc sẽ cho người điều tra rõ ràng, bất quá trên người Thập Hoan hiện vẫn có hiềm nghi. Nàng ta bây giờ hiện đang ở nơi nào? Liền lập tức mang nàng ta đi"

"Nàng chính là đang ở trong phủ của nhi thần."

"Vậy thì vẫn là đem nàng đưa đến cấm túc trong điện Thiên Thu thì hơn." Tần Đạc nói.

"Tuyệt đối không được!" Tần Vị Trạch liền quả quyết cự tuyệt: "Nếu nói là nàng độc hại nhi thần, như vậy thì đem nàng đặt ở Ninh Vương phủ bất quá lại vô cùng thích hợp. Vì nếu thật sự là nàng hạ độc, nhi thần ngược lại có thể coi chừng nàng, không cho nàng chạy trốn. Nếu không phải nàng hạ độc, nhi thần cũng có thể phòng ngừa những người đó dụng tâm kín đáo muốn đi vu oan hãm hại nàng."

Thấy hắn nói vậy cũng có đạo lý, Tần Đạc gật gật đầu nói: "Như thế cũng tốt."

Giản Hàn Chi liền cười khẽ, tâm tư của Ninh Vương gia hắn như thế nào lại không biết. Giản Hàn Chi liền một bước tiến lên, đối với Hoàng Thượng nói: "Hoàng Thượng, thần nguyện ý đi trước đến Ninh Vương phủ để có thể giúp Vương gia thời thời khắc khắc giám sát Hàn Thập Hoan."

"Chuyện này nhưng là không cần thiết." Tần Vị Trạch vừa nghe xong liền quả quyết cự tuyệt.

"Ninh Vương gia lời này nhưng là nói sai rồi, thần đi đến Ninh Vương phủ thì vừa có thể quan sát tình hình của Thập Hoan, lại vừa có thể đảm bảo Vương gia sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật[1]. Rốt cuộc tất cả mọi người đều biết Thập Hoan là Vương gia cứu trở về, nếu Thập Hoan ở Vương phủ dưỡng bệnh thì Vương gia vẫn là nên tránh hiềm nghi thì tốt hơn."

([1]: Thiên tư trái pháp luật: vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp)

Bọn họ hai người đều không chịu nhường nhịn, ánh mắt giao nhau cũng quyết không thỏa hiệp.

Tần Đạc một lúc lâu sau liền châm chước nói:" Một khi đã như vậy, trẫm liền chuẩn tấu thỉnh cầu của Hàn Chi ngươi."

"Tạ Hoàng Thượng."

Tần Vị Trạch gắt gao mà cầm lấy tay áo, ánh mắt sắc như kiếm thẳng tắp giống như muốn xuyên qua người của Giản Hàn Chi vậy.

Tên Giản Hàn Chi này chính là vì muốn tiếp cận Thập Hoan cư nhiên lại có thể tìm ra một cái cớ danh chính ngôn thuận như thế, nhưng là hắn cho rằng chỉ như vậy liền có thể đạt được thứ hắn muốn hay sao?

Khóe miệng Tần Vị Trạch liền giơ lên một nụ cười lạnh, cư nhiên mưu toan muốn đoạt Tiểu Hoan Nhi của hắn, tên này thật đúng là chán sống rồi!

--------

Sau khi sự tình được xử lý ổn thỏa, mọi người liền rời khỏi Ngự thư phòng.

Tần Vị Trạch cùng Giản Hàn Chi cùng sóng vai rời đi, hướng về phía cửa cung mà đi đến.

Bởi vì sốt ruột trở về để nhìn thấy Thập Hoan thế nên Tần Vị Trạch bước chân so với bình thường liền nhanh hơn, nhưng mà Giản Hàn Chi lại là theo sát phía sau hắn, không nhanh cũng không chậm.

Liếc mắt một cái nhìn tên Giản Hàn Chi đang cùng hành tẩu với mình, Tần Vị Trạch liền hừ lạnh nói: "Giản đại nhân không có việc gì để nói liền mời trở về cho, Tiểu Hoan Nhi ở đây đã có bổn vương chiếu cố."

"Vương gia lời này nhưng là nói sai rồi. Hoàng Thượng vừa mới đã đáp ứng thỉnh cầu của thần, cho nên thần có thể tùy thời đi Ninh Vương phủ để xem Thập Hoan."

Lập tức dừng lại bước chân, Tần Vị Trạch híp mắt lại lạnh lùng nói: "Giản Hàn Chi, tốt nhất là ngươi nghe bổn vương nói cho rõ, Thập Hoan là người của bổn vương, bổn vương khuyên ngươi không cần si tâm vọng tưởng."

Giản Hàn Chi không chút nào sợ hãi, đạm nhiên mà nói: "Nàng tốt xấu gì cũng là thê tử chưa qua cửa của ta, Vương gia nói Thập Hoan là người của Vương gia, chỉ sợ là không ổn đi."

"Thê tử chưa qua cửa? Ha hả...... Chỉ cần một ngày bổn vương còn sống, ngươi liền đừng mơ tưởng cưới được nàng qua cửa!" Tần Vị Trạch hung tợn mà ném xuống một câu liền xoay người rời đi.

Hắn mới vừa đi không được vài bước thì có một tiểu thái giám vội vàng chạy đến ở bên tai Tần Vị Trạch mà nói gì đó.

Chỉ thấy lúc sau Tần Vị Trạch liền xoay người hướng về phía cung của Thái Hậu mà đi.

Giản Hàn Chi thật lâu mà suy nghĩ về lời nói của Tần Vị Trạch. Hắn biết Ninh Vương gia luôn luôn không coi ai ra gì, muốn làm gì thì làm. Hiện giờ hắn lại nảy sinh tình cảm với Thập Hoan, vốn là ở trong triều Tần Vị Trạch đã là một đối thủ vô cùng khó chơi, hiện tại bây giờ lại còn phải cùng hắn ở giữa tranh giành Thập Hoan nữa.

Đứng một hồi lâu sau, Giản Hàn Chi mới rời khỏi nơi này để chuẩn bị đi đến Ninh Vương phủ, xem xem nương tử tương lai của mình hiện giờ như thế nào.

---------

Thập Hoan không chút nào lưu tình mà đánh trả lại Lý Ôn Uyển làm cho bà ta vô cùng tức giận.

Mà Hàn Kiêu đứng một bên vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Thập Hoan. Nghe thấy lời nói của nàng, lại nhìn sang bộ dáng của nàng lúc bấy giờ làm cho viễn tướng quân cảm thấy nữ nhi từ sau khi mất tích trở về không còn giống như ngày trước nữa.

Nàng đã không còn nhát gan sợ phiền phức cũng không còn lúc nào cũng vâng vâng dạ dạ.

Nữ nhi như vậy làm cho hắn cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu gì về nàng.

Nhìn cánh tay đang bị băng bó của Thập Hoan, Hàn Kiêu liền quan tâm hỏi: "Thập Hoan, thương thế của con bây giờ thế nào?"

"Phụ thân đừng lo lắng, Lữ thái y đã điều trị qua cho con rồi."

Lại nói nói một hồi lâu sau, Hàn Kiêu mới nhìn canh giờ thấy cũng không còn sớm, biết cũng là lúc ông nên rời đi.

Nguyên bản là ông muốn đưa Thập Hoan trở về nhà dưỡng bệnh, chính là Ninh Vương gia vô cùng cố chấp, kiên quyết muốn Thập Hoan lưu lại Ninh Vương phủ, nếu là như vậy thì ông cũng không còn nói gì để nói nữa.

Nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, nàng trong lòng vẫn là có chút khổ sở. Ai mà không hy vọng được người nhà quan tâm chăm sóc, ai mà không hy vọng được vui vầy dưới gối của cha mẹ đây.

Nhưng là chung quy nàng vẫn là không có thể hiện ra tình cảm của mình trước mặt phụ thân.

Rốt cuộc là Lý Ôn Uyển kia bà ta vẫn luôn luôn thời thời khắc khắc mà chờ để bắt được nhược điểm của nàng, nhưng bây giờ đã không còn như trước nữa, nàng cần phải có một nơi yên bình để tĩnh dưỡng mới tốt.

Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên có một cơn gió thổi tới làm rơi áo khoác trên vai của nàng xuống.

Tay trái giờ đã không thể cử động, nàng liền cố sức mà vươn tay phải muốn đem áo lại choàng lên người. Chính là tốn sức lực cả ngày thì cũng chỉ vô ích.

Đột nhiên một bàn tay liền duỗi lại đây nhẹ nhàng vì nàng mà chỉnh trang tốt lại quần áo.

Nàng vừa quay đầu lại, tay Giản Hàn Chi nhưng vẫn chưa thu hồi. Thấy nàng nhìn về phía mình, hắn liền cười khẽ một cái.

Thập Hoan gầy, một thời gian không gặp mà cằm của nàng lại biến thành nhọn hoắc, sắc mặt thì có chút tái nhợt, bất quá chính là tinh thần của nàng còn tạm ổn.

Sau một thời gian không thấy Giản Hàn Chi, con ngươi trong suốt kia của hắn giờ lại tràn ngập vẻ quan tâm lo lắng mà nhìn nàng.

Nhẹ nhàng đỡ nàng nằm xuống, hắn liền cau mày mà nhìn băng gạc thật dày đang bao quanh cánh tay của nàng. Hắn chính là tin y thuật của Lữ Bất Chu, bất quá là nàng vốn không nên phải chịu đựng thương tổn này.

"Miệng vết thương của nàng còn đau không?"

"Không đau." Thập Hoan cho hắn một cái tươi cười an tâm nói: "Sao huynh lại tới đây?"

Đây chính là địa bàn của Tần Vị Trạch, hắn cư nhiên cứ nghênh ngang như vậy mà đi đến hay sao?

"Ta tới chính là muốn xem thê tử tương lai của ta, dù cho là Ninh Vương gia thì cũng không thể ngăn cản được."

Hắn nói được thật vân đạm phong khinh[2], chính là Thập Hoan vừa nghe xong liền vô cùng hãi hùng khiếp vía.

([2]: vân đạm phong khinh: chỉ lời nói đạm mạc nhẹ nhàng như mây)

Bọn họ ở giữa là làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Giản Hàn Chi chỉ cười không nói, hồi tưởng khởi lại lúc ở Ngự thư phòng giương cung bạt kiếm[3], lại nhìn đến Thập Hoan trước mắt, hắn liền cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.

([3]:giương cung bạt kiếm: ý chỉ tình hình vô cùng căng thẳng, gay gắt)

Nghe hắn nói tới thê tử tương lai, Thập Hoan mi mắt liền rũ xuống, trong lòng nàng hiện tại thực loạn, không biết nên đối mặt với Giản Hàn Chi như thế nào nữa.

"Hàn Chi, hôn ước giữa chúng ta......"

"Nàng không cần lo lắng đến việc cấm túc, Hoàng Thượng đã mệnh để nàng ở lại trong Ninh Vương phủ dưỡng thương, mà ta luôn có thể thời thời khắc khắc tới đây chăm sóc cho nàng." Đánh gãy lời của nàng, Giản Hàn Chi liền nói.

Thập Hoan gật gật đầu, chính là nàng vẫn muốn đem lời mình vừa mới nói xong tiếp tục nói tiếp. Tuy rằng trước đó đối với việc hôn ước bọn họ đã nói vô cùng rõ ràng, chính là với bộ dáng Giản Hàn Chi bây giờ lại làm Thập Hoan thật là có chút không biết phải làm sao.

Ánh mắt của hắn, ngữ khí của hắn, thần thái của hắn, không một điều nào mà không nói rõ cho nàng biết tâm tư của hắn đối với nàng.

Hắn liền vươn ngón trỏ ở trước môi nàng nhẹ nhàng mà làm ra dấu im lặng.

"Thập Hoan, ta biết nàng muốn nói gì. Chính là nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng hôn ước này để bắt nàng phải làm gì. Ta thật không hy vọng hôn ước này mang đến gánh nặng cho nàng, cũng không hy vọng nàng bởi vì hôn ước này mà trở nên xa cách với ta."

Hắn ngữ khí có một chút bất đắc dĩ cùng một chút thương tâm, Thập Hoan liền đột nhiên cảm thấy chính mình giống như đã làm sai chuyện gì cho dù là nàng cái gì cũng chưa từng làm qua.

Giản Hàn Chi quá mức hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức làm người ta không đành lòng để hắn phải chịu một chút tổn thương nào.

"Hàn Chi, ta chỉ là hy vọng huynh có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình mà thôi."

"Ta nhất định sẽ tìm được, mà nàng cũng sẽ." Hắn cười cười, trong đáy mắt tràn đầy thương tiếc mà nhìn Thập Hoan.

Lúc hai người đang nói thì đột nhiên Trúc Đào liền đẩy cửa mà tiến vào, trên tay còn bưng chén thuốc.

Thập Hoan vừa nhìn thấy chén thuốc kia lập tức cảm thấy trong miệng xuất hiện từng đợt đắng ngắt. Chỉ là vì ngại Giản Hàn Chi đang ở đây nên nàng cũng không thể trực tiếp biểu hiện ra ngoài.

"Cô nương, đến giờ uống thuốc rồi." Trúc Đào cầm cái chén đưa tới trước mặt Thập Hoan rồi nói.

Nàng liền cười gượng mà nhìn Giản Hàn Chi, cũng không có đi nhận lấy chén thuốc mà nói: "Quá nóng rồi, chờ một chút để nguội thì ta mới uống được."

Nhìn thấy trong mắt nàng chợt lóe lên một tia co quắp, Giản Hàn Chi lập tức biết nha đầu này đang sợ hãi việc uống thuốc là điều không thể nghi ngờ.

Hắn liền duỗi tay bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng mà quấy đều, nói: " Nếu nàng uống thuốc thì ta sẽ nói cho nàng biết vì sao Ninh Vương gia lại đồng ý cho ta xuất hiện ở nơi này."

Điều này nàng thật sự là muốn biết, trong lòng liền xuất hiện một tia ảo não, vì cái gì mà hắn có thể suy đoán tâm tư của nàng một cách chuẩn xác như vậy.

Suy xét một lúc, cuối cùng nàng rốt cuộc cau mày mà từng ngụm từng ngụm nuốt thứ thuốc đắng kia xuống.

Y thuật của Lữ Bất Chu tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất, bất quá là thuốc hắn kê cũng là thiên hạ đệ nhất khó uống.

Thậm chí Thập Hoan có đôi lúc thật hoài nghi, Lữ Bất Chu có phải hay không cố ý muốn chỉnh nàng mới đem thuốc biến thành đắng như vậy. Làm cho nàng cảm thấy mỗi lần uống xong cả người đều giống như biến thành khổ qua (mướp đắng) vậy.

Nếu không tin ngươi uống thử một ngụm xem, dĩ nhiên là đắng vô cùng.

Tần Vị Trạch vừa vào cửa, liền nhìn thấy Giản Hàn Chi đang giúp Thập Hoan uống thuốc. Nàng cư nhiên lại ngoan ngoãn mà uống thuốc đó, mặc dù khuôn mặt nhỏ kia đều đã nhăn lại thành cái bánh bao vậy ấy mà vẫn tiếp tục kiên trì uống hết.

"Tiểu Hoan Nhi, là hắn uy (bón, đút) nàng uống tương đối ngọt, hay vẫn là bổn vương uy nàng uống đến tương đối ngọt đi?" Hắn thanh âm trầm thấp vang lên vừa lúc Thập Hoan mới uống xong ngụm thuốc cuối cùng, nghe được thanh âm của hắn liền làm cho nàng lập tức ho khan.

Thật đúng là cái hay không nói lại cứ nói cái dở.

Vừa nhớ tới phương thức uy "Độc đáo" của hắn, Thập Hoan lập tức trừng mắt liếc hắn một cái, dùng ánh mắt của mình để cảnh cáo hắn không được tiếp tục nói ra.

Giản Hàn Chi nhìn thấy hai người ở giữa mà trao đổi ánh mắt, cánh tay bưng chén thuốc liền không tự giác được mà buộc chặt. Nhưng là không quan hệ, nói thế nào Thập Hoan cũng là thê tử chưa qua cửa của hắn, hắn tuyệt đối tin mình sẽ không bại bởi Ninh Vương gia.

"Nàng thế nào lại không cẩn thận như vậy?" Giản Hàn Chi liền vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, giúp nàng vuốt vuốt để lấy lại hơi thở. Tiếp theo đó lại cầm lấy khăn tay một bên nhẹ nhàng mà vì nàng chà lau vết thuốc dính trên khóe miệng.

Nhìn động tác của hắn, Tần Vị Trạch liền dùng ánh mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm đôi tay kia. Hắn bây giờ thật muốn đem đôi tay dám chạm vào Thập Hoan của tên kia chặt ra thành trăm nghìn mảnh.

"Thập Hoan thật ngoan nha, đúng là nên được khen thưởng."

Giản Hàn Chi liền nhẹ nhàng mà tới gần bên tai Thập Hoan, nói: "Nàng không phải muốn biết ta vì sao lại ở chỗ này sao? Chính là bởi vì Hoàng Thượng đáp ứng ta cho nên Ninh Vương gia căn bản là không có biện pháp phản đối."

Nhìn Giản Hàn Chi tới gần chính mình như thế, cư nhiên là làm trò trước mặt Tần Vị Trạch, Thập Hoan cả người liền lập tức cứng lại.

Đột nhiên nàng cảm thấy có một cái gì đó bay qua trước mắt mình."Đương......" một tiếng hoàn toàn đâm vào vách tường.

Nàng liền chăm chú nhìn xem là thứ gì, cư nhiên lại là một cây chùy thủ (dao găm).

Tần Vị Trạch thu hồi tay lại, lạnh lùng mà nhìn Giản Hàn Chi.

Cư nhiên lại dám ở trước mặt mình mà cùng Thập Hoan khanh khanh ta ta, hắn thật đúng là chán sống.

Lập tức Tần Vị Trạch liền phóng ra một cây chùy thủ, thẳng tắp mà bắn tới huyệt Thái Dương của Giản Hàn Chi.

Liền ở một khắc kia lúc chùy thủ sắp chạm đến người hắn, Giản Hàn Chi lền lắc mình một cái lập tức tránh né.

"Vương gia, hỏa khí quá lớn nhưng lại là không tốt đâu, ngài vẫn nên kêu Lữ thái y làm cho mình chút thuốc thanh nhiệt hạ hỏa mới được a."

"Giản đại nhân vẫn là nên lo lắng cho mạng nhỏ của mình thì tốt hơn!"

"Ở Ninh Vương phủ này, thần tự nhiên là không cần lo lắng có kẻ xấu tiến đến. Bất quá Vương gia cũng cần phải cẩn thận, vạn nhất là vương phủ có xảy ra chuyện gì, như vậy thì Thập Hoan tất nhiên là không thể tiếp tục ở lại chỗ này được nữa, bởi vì thần sẽ vô cùng lo lắng đến an toàn của nàng."

Giản Hàn Chi vừa dứt lời liền cười đứng dậy, nói:"Thập Hoan, canh giờ đã không còn sớm nữa, ta phải đi trước đây, ngày mai ta lại tiếp tục đến đây thăm nàng. Nhớ kỹ, nếu là nàng ở chỗ này phải chịu khi dễ thì nhất định phải nói cho ta biết."

Thập Hoan thật lâu không hồi phục tinh thần mà nhìn bóng dáng Giản Hàn Chi.

Bây giờ mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào?

Hơn nữa cả căn phòng bây giờ lại tràn ngập không khí ở áp suất thấp.

Tần Vị Trạch mắt lạnh mà nhìn Giản Hàn Chi rời đi, gia hỏa xem ra là quyết định muốn đem Thập Hoan cướp đi mang đến chỗ của hắn để dưỡng thương.

Chỉ cần tưởng tượng đến Giản Hàn Chi cùng Thập Hoan ngày ngày ở bên nhau, hàng đêm cùng làm bạn, hắn liền phẫn nộ đến mức muốn giết người.

Lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ trên giường đang không hiểu ra sao, Tần Vị Trạch liền đi qua ngồi ở bên người nàng, không nói một lời mà nhìn chằm chằm nàng.

Bị hắn xem đến khó chịu, Thập Hoan hỏi: "Vương gia nhìn cái gì?"

Vừa dứt lời thì Tần Vị Trạch liền lập tức hôn nàng.

Cái này chỗ nào gọi là hôn chứ, quả thực chính là cắn mới đúng!

Nàng phải ăn đau thì lập tức một ngụm mà cắn ngược trở lại lên môi hắn.

Lập tức mùi máu tươi tản ra ở trong miệng hai người làm cho Tần Vị Trạch cảm thấy trên môi đau xót mới liền buông Thập Hoan ra.

"Tần Vị Trạch huynh là thuộc loài cẩu hay sao, vì cái gì lúc nào cũng cắn ta?" Thập Hoan vừa che lại cánh môi vừa nói.

Bên phía Tần Vị Trạch cũng không tốt hơn chút nào, trên môi hắn cũng đang chảy ra từng giọt máu. Xem ra Thập Hoan cắn một ngụm này thực là cũng không nhẹ đâu.

Bất quá nhìn hắn không có sinh khí cư nhiên ngược lại lại mị hoặc mà liếm vết máu trên môi của mình, nói: "Ta chẳng những muốn cắn nàng, ta lại càng muốn ăn nàng hơn."

Vừa nhớ tới cảnh tượng lúc nãy, hắn liền cảm thấy tức giận, lập tức tiến đến trước mặt Thập Hoan mà hỏi: "Hắn đã cùng nàng nói gì đó, làm cái gì? Toàn bộ đều kể cho ta, một chữ đều không được bỏ sót!"

"Huynh cũng đã thấy rồi còn gì!"

"Ta muốn nàng lặp lại một lần nữa!" Hắn thanh âm cũng liền trở nên lạnh lẽo.

"Huynh tất cả đều đã thấy rồi còn muốn ta lặp lại cái gì nữa?"

"Hàn Thập Hoan, nàng đừng tưởng rằng nàng đang bị thương thì ta không dám làm gì nàng." Nàng vì cái gì không muốn nói, chẳng lẽ thật sự là nàng cùng Giản Hàn Chi có chuyện gì mà hắn không biết sao?

Tần Vị Trạch biết trong lòng Thập Hoan Giản Hàn Chi vẫn luôn đều có một vị trí nhỏ, chính là hắn không đồng ý, hắn không cần trong lòng nàng còn chứa một nam nhân khác ngoài hắn.

Vừa nghe này thấy ngữ khí này, nàng liền biết hắn lại khôi phục là Tần Vị Trạch của trước kia.

Tính tình quật cường của Thập Hoan liền lập tức trỗi dậy: "Ngài đường đường là Ninh Vương gia thì muốn làm cái gì mà không được? Vương gia nếu thật là muốn đem ta xử trí như thế nào thì tùy, bổn cô nương ta chính là còn phải phụng bồi ngài đâu."

Dứt lời liền nghĩ không tiếp tục để ý đến hắn nữa, bất quá ai ngờ được là nàng vừa cử động thân mình liền đột nhiên đụng phải miệng vết thương, đau đến mức khiến nàng liền lập tức nhăn chặt lông mày.

Tần Vị Trạch lập tức tiến lên đè nàng lại không cho nàng tiếp tục lộn xộn, nhìn vết máu trên cánh tay kia, hắn lại là vô cùng đau lòng mà tức giận nói: "Ai cho nàng lộn xộn!"

"Ngài còn dám nói ta, ngài chính là không phải không thuận theo mình thì không được đó sao?" Nàng liền trừng mắt mà liếc hắn một cái.

Đối diện với nàng một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Vị Trạch lại thở dài. Chung quy là do chính mình không tốt, biết rõ là Giản Hàn Chi cố ý làm như vậy, nhưng là hắn vẫn không nhịn được muốn biết suy nghĩ của Thập Hoan. Vì thế trong lúc nhất thời hắn đã không thể khống chế được tính tình của mình thành ra bây giờ lại làm cho hắn có chút ảo não. Thật vất vả mới cùng Thập Hoan hòa hoãn lại mối quan hệ, chính là hắn không ngờ tới chỉ vì Giản Hàn Chi mà liền lập tức bị phá hỏng.

Tần Vị Trạch há miệng thở dốc, nhưng chính là chung quy vẫn không thể nói được lời xin lỗi.

Thập Hoan liền không để ý đến hắn, nhưng nàng lại cảm giác được hắn vô cùng cẩn thận mà tháo băng vải ra, cẩn thận mà lấy thuốc bôi lên vết thương, rồi lại cẩn thận một lần nữa băng bó lại cho mình.

"Lần sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều không cho phép nàng tiếp tục lộn xộn nữa! Nếu là miệng vết thương lại còn vỡ ra thì cánh tay này của nàng xem như liền phế đi. Mà nếu như cánh tay này bị phế đi thì lúc ta bắt nạt nàng lại càng thêm dễ dàng hơn trước rồi." Hắn bĩu môi mà nói, nhưng là ngữ khí lại hòa hoãn đi rất nhiều, rõ ràng chính là muốn nàng cùng nói chuyện mà.

Nàng liền hung tợn mà trừng mắt liếc hắn một cái, "Ngài nếu là còn dám cắn ta, ta liền làm cho miệng ngài sưng phù luôn!"

Bất quá là nhìn hắn khóe miệng bị mình cắn tới bị thương, lửa giận trong lòng nàng thật ra đã tiêu trừ hơn phân nửa.

Tưởng tượng đến Tần Vị Trạch khóe miệng treo miệng vết thương đi rêu rao khắp nơi, tâm tình của nàng trở nên vô cùng thoải mái.

Nha đầu này cuối cùng lại là khôi phục bộ dạng như cũ, Tần Vị Trạch liền cười khẽ, nói: "Tốt, ta quyết sẽ không cắn nàng nữa." Nhưng mà ta chỉ hôn nàng thôi. Hắn ở trong lòng thầm nói. Bất quá là khi hôn lực đạo nặng hay nhẹ thì không phải là việc mà hắn có thể khống chế được.

--------

Ngày hôm sau, Giản Hàn Chi liền đúng giờ đi vào Ninh Vương phủ. Nhưng là ngày hôm nay Tần Vị Trạch vẫn chưa ra khỏi cửa mà là bồi ở bên người Thập Hoan.

Vừa vào cửa Giản Hàn Chi liền nhìn thấy được vết thương trên môi Tần Vị Trạch. Rõ ràng đó là vết thương do bị người cắn.

Mà lúc hắn vừa nhìn thấy Thập Hoan thì liền lập tức nhận ra trên môi nàng cũng có vết thương do bị cắn. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng là chỉ cần là người sáng suốt liền lập tức biết chuyện gì đã xảy ra.

Tâm tình Tần Vị Trạch bây giờ "Vô cùng" tốt. Hắn hận không thể đem vết thương trên môi mình tiến đến trước mặt Giản Hàn Chi để cho hắn có thể hảo hảo mà xem nó rõ ràng.

"Hôm nay dáng vẻ của Vương gia thật đúng là có chút không giống người bình thường đâu." Giản Hàn Chi liền trêu chọc nói.

"Ta chính là bị một con tiểu mèo hoang cắn a, bất quá nhưng là không có gì đáng ngại."

Thập Hoan liền lén lút ở dưới bàn mà dùng chân của mình mà hung hăng dẫm lên chân của Tần Vị Trạch, sợ hắn lại nói sai cái gì đó.

"Nói như vậy thì dĩ nhiên là Miêu nhi này không thích Vương gia đụng vào nó rồi, nếu không thì nó sẽ không cắn lên miệng Vương gia nặng như thế!"

"Giản đại nhân chẳng lẽ là chưa từng nghe nói qua, đánh là thương mắng là yêu hay sao. Nếu là đã hạ miệng cắn ta, thì kia nó đối với ta không thể nghi ngờ chính là chân ái!"

Thập Hoan quả thực là bị loại logic thần thánh này làm cho không thể nói được lời gì.

Phỏng chừng nếu lại nói thêm nữa thì chắc là hai người này không chừng lại trở nên giương cung bạt kiếm mất.

"Hàn Chi, huynh ngồi xuống đi!" Thập Hoan chỉ chỉ cái ghế dựa bên cạnh rồi nói.

Vừa nghe nàng gọi hắn ta thân thiết như vậy, Tần Vị Trạch liền cảm thấy không vui. Hắn lập tức lấy đi sổ sách trên bàn của Thập Hoan làm cho nàng không thể tiếp tục lại xem được nữa.

Đó chính là gia sản của Thập Hoan - Phẩm Bảo Các sổ sách a. Hắn tức giận cái gì chứ, cư nhiên lại đoạt đi sách của nàng.

"Vương gia, thỉnh ngài đem sổ sách trả cho ta." Thập Hoan liền đem tay phải duỗi đến trước mặt hắn.

"Tiểu Hoan Nhi, nàng tốt nhất là làm cho tâm tình ta tốt trở lại, bằng không thì những sổ sách chính là một đống phế liệu a." Ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm sổ sách, không chút để ý mà giở từng trang ra.

"Vị Trạch, đem sổ sách trả cho ta!" Thập Hoan liền hiểu rõ hắn vì cái gì sẽ tìm tới nàng gây phiền toái, lập tức nói.

Tần Vị Trạch vừa lòng mà gật đầu, cười cười đem sổ sách một lần nữa đẩy trở lại trước mặt nàng, tiếp tục khiêu khích mà nhìn Giản Hàn Chi.

Xem ra mấy ngày này Ninh Vương gia cùng Thập Hoan ở chung làm quan hệ của bọn họ tiến bộ không ít. Giản Hàn Chi một bên vừa quan sát, một bên nhanh chóng mà ở trong lòng cân nhắc mọi chuyện.

Hơn nữa hắn phát hiện, Tần Vị Trạch ở cùng Thập Hoan nói chuyện thời điểm đều dùng là "Ta" mà không phải "Bổn vương", cái này đã đủ để giải thích cho mọi vấn đề rồi.

Tần Vị Trạch luôn luôn vô cùng cao ngạo, chưa bao giờ từng cùng người nào mà nói chuyện bình đẳng như thế.

Xem ra lúc này, Ninh Vương gia đối với Thập Hoan thật đúng là không bình thường.

Giản Hàn Chi cũng không tức giận, thấy Thập Hoan đang xem sổ sách liền hỏi: "Phẩm Bảo Các bây giờ buôn bán có tốt không?"

"Cũng không tệ lắm." Thập Hoan một bên xem sổ sách một bên liền vui vẻ ra mặt, chưởng quầy này thực là biết cách làm ăn buôn bán đâu.

Bất quá nghĩ đến Phẩm Bảo Các này là Giản Hàn Chi mua cho nàng, nàng liền có chút ngượng ngùng nói: " Huynh yên tâm, một nửa tiền lãi kia ta sẽ chia cho đều huynh!"

"Ta muốn một nửa kia!" Tần Vị Trạch lạnh lùng mà mở miệng nói. Hắn biết Phẩm Bảo Các này chính là Giản Hàn Chi đưa cho Thập Hoan, nhưng là hắn không thể nào để nàng một mình mà đối xử tốt với người khác như thế được.

Thập Hoan nghe xong liền trợn tròn mắt, bọn họ hai người mỗi người một nửa, vậy còn nàng thì phải làm sao bây giờ đây?