Edit: Tiểu Pi
Beta: Quanh
(*) Từ gốc là 放風. Nó còn có nghĩa như: hóng mát hay canh chừng. Mình dịch thoáng xíu để hợp nội dung của chương.
Đến buổi tối, Thập Hoan lôi kéo Giản Hàn Chi đi tới tòa thanh lâu mà ban ngày bọn họ nhìn thấy.
Giản Hàn Chi nhìn người bên cạnh có chút khó hiểu, hắn vẫn giữ hình dáng của một tên sai vặt, không có chút thay đổi nào.
“Ngươi xác định sẽ ăn mặc như vậy đi uống hoa tửu?” Giản Hàn Chi hỏi.
Nàng cười cười: “Đúng vậy, thiếu gia ngươi đi uống hoa tửu, tiểu nhân chỉ phụ trách hóng hớt.” Vô nghĩa, nàng là nữ nhân, lỡ như làm bừa bị phát hiện thân phận nữ nhi thì không hay.
Huống chi nàng mặc như vậy, càng dễ dàng đi tra xét nơi mà người nha hoàn nọ đến. Thông thường, người trong thanh lâu đều chỉ để ý đến những vị khách có tiền, ai sẽ đi lưu ý nàng một cái gã sai vặt đâu.
Nàng nhìn Giản Hàn Chi chớp chớp mắt, cười đến vô cùng tà ác.
Mà ngược lại bộ dáng Giản Hàn Chi cũng rất thong dong, cười cười rồi lập tức đi vào.
Tú bà vừa thấy người tới lập tức tỉnh táo tinh thần, liền bày ra khuôn mặt tươi cười rồi vội đi tới. “Nhìn công tử trông thật lạ mặt, có lẽ là lần đầu tiên đến đây đi. Các cô nương ở nơi này của chúng ta là đều là những người xinh đẹp, bảo đảm làm ngài vừa lòng.”
Thiếu chút nữa Thập Hoan đã bị son phấn trên người bà ta làm cho hun chết. Thấy Giản Hàn Chi đã nhíu mày, nàng cố nén hắt xì nói: “Tìm cho công tử nhà ta một gian phòng thanh tĩnh lịch sự, gọi thêm hai cô nương đến. Hầu hạ công tử nhà ta tốt, tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi.”
Nói xong, nàng lấy ra một thỏi vàng đặt vào tay tú bà.
“Được rồi!” Vừa thấy vàng, hai mắt tú bà lập tức tỏa ánh sáng, vội vàng tiếp đón hai người.
Gian phòng này có thiết kế vô cùng đặc biệt, vừa vào cửa là sảnh ngoài, ở giữa có đặt một một chiếc bàn, từ bàn nhìn ra cửa sổ hướng Nam liền có thể thấy được cảnh ở bờ sông. Trên vách tường phía Tây vẽ một bức bích hoạ [2], trước bích hoạ đặt bàn cờ vây cùng cây đàn, đều là dùng để lấy lòng đám khách nhân. Lại theo hướng đó là giường lớn, cái giường kia ước chừng có thể chứa được bốn năm người.
[2] Bích họa (壁畫): tranh được vẽ trực tiếp lên tường.
“Nơi này cũng không tồi, cũng không tính là bạc đãi ngươi.” Thập Hoan nói: “Chút nữa ngươi chỉ cần ở chỗ này hưởng thụ là được, những chuyện còn lại cứ để cho ta. Không cần sốt ruột, chúng ta có rất nhiều thời gian, cũng đủ để ngươi hưởng thụ.”
Giản Hàn Chi cười khẽ, hắn đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài: “Nếu như ngươi tìm được nha hoàn kia thì thôi, còn nếu là tìm không thấy…… Ta sẽ tìm mười cô nương tới hầu hạ ngươi, cũng không uổng phí chúng ta đi chuyến này.”
Ngữ khí của hắn vô cùng bình tĩnh, ngược lại, trong ánh mắt lại có một tia hài hước.
Nàng đã sớm nghe nói tên Giản Hàn Chi này chính là nhân quân tử trong tấc cả các chính nhân quân tử, dạo thanh lâu mà còn nhiều chuyện như vậy, thật là không biết hưởng thụ.
“Đừng để ở bên này ta còn chưa có tìm được người, mà ngươi đã túng dục quá độ trước. Giản đại nhân cần phải kiềm chế chút nha!” Thập Hoan nói không khách khí.
Giản Hàn Chi vốn đã biết tên sai vặt này nhanh mồm dẻo miệng, không ngờ quả thực hôm nay đã được lĩnh giáo.
Chỉ chốc lát sau, liền có người đưa rượu và thức ăn tới. Tiếp theo có hai cô nương đi đến, đứng ở trước mặt Giản Hàn Chi và Thập Hoan. Mỗi một người đều kiều diễm động lòng người, vừa thấy đã thích.
“Hầu hạ công tử nhà ta cho tốt, sẽ có trọng thưởng!” Nàng đứng ở đó hô lớn một câu đầy hào khí, sau đó liền đi ra ngoài đóng cửa lại. Làm bộ như không có việc gì mà đi dạo xung quanh.
Nàng sờ sờ đồ vật trong cổ tay áo, nhìn đúng thời cơ sẽ chuẩn bị hành động.
Đang nhìn xung quanh, đột nhiên có người chụp bả vai nàng một cái. Vừa quay đầu lại, lập tức nàng hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì Tần Vị Trạch đang đứng ở nơi đó, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn nàng.