Độc Sủng Tùy Tùng Vương Phi

Chương 17: Giằng co với hắn




Edit: Tiểu Pi

“Bổn vương không biết từ khi nào mà Ninh Vương phủ này do ngươi định đoạt vậy?!” Hắn khoanh tay đứng đó, nói thẳng với Thập Hoan, giọng nói lạnh như băng. 

Thấy Vương gia tức giận, Viên Bình vội vàng quỳ xuống: “Vương gia, đều là lỗi của thuộc hạ, không liên quan đến Tiểu Hoan Tử!”

“Ngươi cũng thật có nghĩa khí!” Tuy lời này là nói với Viên Bình, nhưng đôi mắt hắn lại nhìn Thập Hoan chằm chằm. “Nếu Viên Bình ngươi đã nhiệt tình như vậy, thì một tháng tới nước trong tất cả các lu nước ở vương phủ này, đều do ngươi gánh."

“Vương gia!” Thấy Viên Bình bị phạt, Thập Hoan cao giọng: “Mọi việc đều có nguyên do, nếu Vương gia muốn phạt hắn thì cũng nên nghe hắn trình bày một chút chứ.”

“Tiểu Hoan Tử……” Viên Bình vội vàng lôi kéo quần áo nàng, ý bảo nàng không cần chống đối với Vương gia.

“Thiện li chức thủ!” (*) Hắn gằn giọng nói bốn chữ này.

(*) Tự ý rời khỏi cương vị công tác/nhiệm vụ.

“Ta xin hỏi Vương gia, cái gọi là tận trung với cương vị của ngài là như thế nào, chẳng lẽ là lạnh nhạt vô tình, ngoại trừ chức trách của mình ra thì đối mặt với những chuyện khác đều thờ ơ hay sao? Chẳng qua là Viên Bình thấy thân thể ta không đủ sức nên tới giúp ta một chút, chỉ như vậy đã phải chịu trách phạt. Nếu như để truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này mọi người đều sợ hãi, Ninh Vương phủ này sẽ trở nên đáng sợ biết chừng nào! Hơn nữa cũng sẽ cho rằng Ninh Vương gia ngài không có lý lẽ!”

Nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, một hơi nói nhiều lời như vậy, ngẩng đầu nhìn Tần Vị Trạch không chút sợ hãi.

Bốp, bốp, bốp…… Tần Vị Trạch vỗ tay: “Nói nghe rất hay.” Vẻ sắc bén trong mắt hắn cũng dần dần phai nhạt, ngược lại biến thành vẻ hài hước.

Chầm chậm đi đến trước mặt Thập Hoan, nói: “Ngươi đã nói như vậy, nếu như bổn vương không làm chút gì thì thật đúng là có lỗi với những lời này của ngươi." 

Hắn dựng thẳng hai ngón tay lên: “Bổn vương sửa chủ ý, vốn định để ngươi chỉ gánh nước một tháng. Bổn vương cảm thấy Tiểu Hoan Tử nói rất có đạo lý, đã như vậy, ngươi cũng nên trợ giúp những người khác nhiều hơn. Một tháng sửa thành hai tháng đi!”

“Ngài……” Thập Hoan mở to hai mắt nhìn, đôi con ngươi lấp lánh như sao đang nổi lên hai đốm lửa giận. “Là ngài cố ý!”

“Ba tháng!”

“Đường đường là Ninh Vương gia, sao có thể lật lọng như vậy?!”

“Bốn tháng!”

Khóe miệng Tần Vị Trạch tươi cười, nhìn trong mắt nàng hiện lên lửa giận ngập trời, hắn cười càng thêm xán lạn.

“Sao không nói nữa? Tiếp tục đi, ngươi câm rồi à?!"

Hắn không hề che giấu sự trào phúng trong giọng nói. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua làm vạt áo trắng tinh của hắn hơi gợn lên, nhưng hiện tại trong mắt Thập Hoan không cảm thấy hắn hiên ngang oai hùng chút nào, ngược lại cảm thấy lòng dạ hiểm độc của hắn không thích hợp với màu trắng chút nào cả.  

Hiện tại, mặc kệ nàng nói cái gì cũng không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, sẽ chỉ làm Viên Bình chịu phạt càng nhiều thêm mà thôi.

Nàng càng cầu tình, Tần Vị Trạch sẽ càng tăng thêm hình phạt. Bởi vì hắn tuyệt đối không cho phép có người nào dám khiêu khích quyền uy của hắn.

Không người nào có thể thoát khỏi khống chế của Tần Vị Trạch hắn, hắn tuyệt đối cũng sẽ không để xuất hiện tình huống như vậy. Tiểu Hoan Tử ngàn vạn lần không nên làm trò trước mặt hắn mà cầu tình thay cho người khác. Đặc biệt là trong tình huống đang bị hắn hoài nghi!

Viên Bình vừa muốn nói cái gì, Thập Hoan đã tiến lên một bước, đứng trước mặt Tần Vị Trạch: “Bốn tháng gánh nước này, ta làm!"

Nàng không thể vô duyên vô cớ làm Viên Bình bị phạt như vậy, huống hồ, hôm nay nàng thật sự muốn giằng co với tên vương gia không biết nói lí lẽ này!

Nhìn ánh mắt không chịu thua của nàng, Tần Vị Trạch cười lạnh: “Một khi đã như vậy, ngươi cũng đừng hối hận!”