Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)

Chương 53




Betaer: huyetsacthiensu

Cố Thiền trong nhát mắt quặp chặt ngón chân, ngửa cao đầu, không phẩn rõ đông tây nam bắc. Xương cốt tê dại đến từ nụ hôn của Hàn Thác.

“Vương gia, không được...”

Trong miệng Hàn Thác giống như ngậm cái gì, giọng nói mơ hồ không rõ: “Vì sao?”

“Trời còn chưa tối đâu...”

rõ ràng là cự tuyệt, nhưng lại kích thích động tác của Hàn Thác biến đổi bất ngờ, âm cuối “Đâu” còn đang run lên, nghe vào trong tai nam nhân rất kiều mị, Hàn Thác hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Cố Thiền.

“Ban ngày có chỗ nào không tốt?”

Đầu óc Cố Thiền đã sớm không dùng được, ban ngày rốt cuộc không tốt ở chỗ nào? Chỉ là trong tiềm thức của nàng lướt qua ý nghĩ này cũng chưa bao giờ suy nghĩ về nguyên nhân, không thể làm gì khác hơn đành phải hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chúng ta trở về phòng đi... không nên ở bên ngoài...”

Tiểu Ngư trì xây ngoài trời, vì bảo đảm tầm nhìn trống trải, khiến cho người đến tắm ôn tuyền có thể cùng thiên nhiên hòa hợp, tận tình thưởng thức cảnh đỉnh núi tuyệt mỹ, vì vậy ôn tuyền được ngăn cách với phòng tắm một bức tường trúc, ba mặt còn lại đều không hề che đậy...

Cố Thiền không được đáp lại, chỉ cảm thấy cả người bị ôm nâng lên.

“Đừng... Chờ buổi tối, chàng muốn như thế nào cũng được.” Nàng thê thảm cầu xin.

Hàn Thác cứng rắn cự tuyệt nói: “Ta đã đợi năm ngày, không muốn đợi thêm nữa.”

hắn tự hỏi đã rất thông cảm cho nàng, nhưng trưa hôm nay nàng ở quán trọ cười trộm kích thích hắn, nên muốn cho nàng xem phu quân đại nhân của nàng chẳng những không có bệnh không tiện nói ra, còn dũng mãnh thật sự.

“Lạnh...”

Tháng hai trời vẫn giá rét, tắm ở ôn tuyền không cảm thấy lạnh, bị Hàn Thác ôm cao lên, cánh tay lộ ra ngoài nước, chịu gió lạnh xâm nhập, trên da nổi lên một tầng da gà.

Hàn Thác biết nghe lời phải, đem nàng thấp xuống.

Hai chân vẫn không chạm đến đáy ao, sóng nước lay động. Cố Thiền kinh hoảng, chỉ có thể leo lên eo Hàn Thác để trụ.

“Trở về...” Nàng vẫn bất khuất chống lại.

Hàn Thác ngẩng đầu ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn luôn thì thào không ngừng.

trên trời có bông tuyết nhỏ vụn bay xuống, mơn trớn da thịt nóng rực như thiêu đốt, mang đến mộtchút mát mẻ, Cố Thiền dần dần lạc lối trong thế giới nóng lạnh giao hòa...

Lí trí phiêu tán thành những mảnh vụn, khi tỉnh lại người đã ở trên giường trong Trọng Hoa viện.

Giường làm theo phong cách do cổ thợ khắc họa thế hệ trước chế tạo, vô cùng thấp bé, bốn phía đều không có tay vịn, đặt ở chính giữa phòng, bên trên lót lông cáo, sa màn phủ xuống, tầng tầng lớp lớp, lớp bên ngoài cùng rủ xuống tấm màn màu xanh tươi đồng ruộng.

Xuyên qua lớp màn có thể thấy được trời vẫn còn sáng.

Cố Thiền chống tay nhớ lại, nhẹ nhàng hơi động liền thấy quanh thân đau nhức khó nhịn.

Hàn Thác ngủ ở bên cạnh nàng, nàng vừa động hắn liền tỉnh lại, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm.

“Còn đau sao?” hắn kéo nàng vào ngực, ôn nhu hỏi.

Cố Thiền gật đầu mạnh, đối với đầu sỏ gây nên không cần khách khí.

Hàn Thác buông nàng ra, lấy ra một hộp Thanh Hoa tròn, to bằng lòng bàn tay từ dưới gối. “Đây là thuốc do Tiêu Hạc Niên điều chế.” hắn nói xong, lặt chăn ra, dùng ngón trỏ tìm kiếm vết thương của nàng.

“Vương gia, để ta tự làm.” Cố Thiền lấy hai tay che mặt, cong người trốn tránh.

“Vừa rồi ta đã bôi thuốc cho nàng một lần...” hắn đưa tay ngăn chặn nàng, khi nói chuyện đã bôi thuốc xong.

Cố Thiền chỉ cảm thấy từng trận mát mẻ truyền đến từ vết thương, đau đớn dường như có giảm bớt.

Thân thể thoải mái một chút, đầu óc liền xoay chuyển nhanh chóng, nhớ tới phóng túng lúc trước, thấp giọng oán giận: “Nơi đó vốn là ôn tuyền ta thích nhất, về sau... làm sao ta có thể đến đó ngâm người được nữa chứ...”

Hàn Thác cúi người áp sát nàng, đâm vào lúm đồng tiền vì mếu máo mà càng rõ ràng hơn của nàng: “Vì sao không thể đi?”

Chuyện này sao mà nói ra miệng được?

Chẳng lẽ chỉ hiểu ngầm mà không diễn đạt được bằng lời không được sao?

Bọn họ đã thân mật như vậy, hắn lại không hiểu ý của nàng...

Cố Thiền cảm thấy có chút mất mát.

Thấy nàng không nói lời nào, ngón tay Hàn Thác nhẹ nhàng xoa môi đỏ mọng của nàng.

Tuy rằng ngón tay kia trước kia đã chạm đến thân thể của mình, Cố Thiền vẫn ghét bỏ mím môi quay đầu đi.

Hàn Thác thấy nàng như vậy, không khỏi buồn cười, hắn tuyệt không ghét bỏ, đuổi theo cái miệng nhỏnhắn chạm khẽ vài cái, mới nói: “Ta còn cho rằng, nên là chỗ tuyệt vời để nhớ lại, hy vọng thường xuyên trở lại chốn cũ.”

Nàng rất muốn nói là không tuyệt vời một chút nào, đang xoắn xuýt tìm từ, bụng nàng đã lên tiếng trước một bước.

“Đói bụng sao?” Hàn Thác cười hỏi.

Cố Thiền xấu hổ, ngay cả đầu cũng không gật được, mi mắt chớp chớp hai, ba cái coi như đã trả lời.

Hàn Thác lập tức sai người truyền lệnh.

không quá một khắc, cung nhân liền đưa tới ba món một canh, theo thứ tự là trứng luộc ôn tuyền, thịt bò nướng, sủi cảo, canh nấm đậu hủ, còn một bình rượu hoa mai.

Hành cung nhập gia tuỳ tục, ngự trù nấu món ăn đều có liên quan đến suối nước nóng.

Trứng ôn tuyền nằm ở trong mâm gỗ khắc sơn, lòng trắng trứng màu trắng ngà còn đọng lại bao quanh lòng đỏ trứng màu vàng kim, cực kỳ giống đám mây vờn quanh mặt trời chiều.

Thịt bò được hành cung chọn là thịt xương sườn nghé con nuôi chưa đến ba tháng, tỉ lệ thịt thích hợp, kỹ năng dùng đao cắt mỏng cuốn lát.

Cung nhân Thượng thiện cục ở trong viện đốt lò nướng, vừa nướng vừa ăn, nên vào miệng liền tan đi, ăn với bốn loại hương liệu: hoa quế, sa trà, hải sản tươi, nấm tươi, một món ăn có thể thưởng thức bốn mùi vị không giống nhau.

Sủi cảo, da bánh xanh biếc, dùng nước ép của các loại rau dưa được trồng trong bãi chăn nuôi của hành cung làm vỏ, lại dùng cùng loại rau dưa trộn chung với thịt làm nhân bánh, thịt rất tươi mới, rau dưa nhiều nước, đều ở mĩ vị bên ngoài không có được.

Canh nấm đậu hủ lại càng không phải nói, ngon đến nỗi lưỡi cũng sắp bị nuốt mất.

Hàn Thác tự mình bưng khay đến trên giường đút cho Cố Thiền.

Buổi trưa nàng chưa ăn no, lúc này khẩu vị rất tốt, nhanh chóng ăn sạch sẽ, cuối cùng ý vị nhìn Hàn Thác, uyển chuyển biểu đạt mình ăn còn chưa no.

Lúc này trời bắt đầu tối, Hàn Thác sợ nàng bỏ ăn, tất nhiên là không đồng ý, dịu dàng cho nàng uống 1 ít rượu hoa mai.

Vừa uống một hớp miệng đã tràn đầy hương hoa, tinh khiết thơm ngọt, tác dụng chậm nhưng thấm sâu, không bao lâu Cố Thiền liền không mở mắt ra được, ở trong lòng Hàn Thác nặng nề ngủ.

Mấy ngày tiếp theo trôi qua an nhàn nhã thong dong, ban ngày hai người dắt tay tới các nơi cảnh sắc tuyệt đẹp để du ngoạn, hoặc ở các loại ôn tuyền ngâm nước nóng, đêm đến thì ôm nhau ngủ, ngày càng thân mật.

Chạng vạng ngày trước khi rời khỏi hành cung, Cố Thiền bị Hàn Thác nửa dụ dỗ nửa bắt buộc, cuối cùng cũng cùng hắn đi Tiểu Ngư trì ngắm hoàng hôn, ánh sáng biến mất, hoàng hôn buông xuống, tất nhiên không thiếu được lại bị hắn làm loạn một hồi.

Đêm hôm trước huyên náo mệt mỏi, hôm sau lúc khởi hành thì Cố Thiền không chịu rời giường, Hàn Thác đành phải lấy áo choàng ôm người lên xe ngựa.

Bên trong xe có phủ lông cáo làm đệm giường, còn đốt hương sưởi ấm, Cố Thiền lại có lò sưởi hình người nóng hầm hập ôm, ngủ càng thêm say, đến gần buổi trưa mới từ từ tỉnh.

Nàng mông lung ở Hàn Thác trong lòng cọ cọ, bỗng nhiên bị hắn xoay người áp lên.

“A, không được...” Cố Thiền lập tức hoàn toàn tỉnh táo, hoảng sợ kêu lên, “Đây là ở trong xe ngựa...”

“Là ai trêu chọc ta trước?”

“Thiếp không có...” Cố Thiền nũng nịu nói, nàng vừa tỉnh ngủ nên động tác là trong vô ý thức...

Động tác trên tay Hàn Thác không ngừng, cởi quần áo của nàng, nâng nửa người lên cởi đồ của mình.

Cố Thiền nhân cơ hội xoay người, quay lưng về hắn, nghĩ như vậy thì hắn sẽ không làm gì được.

Ai ngờ Hàn Thác ngậm vành tai nàng khẽ cười nói: “A, Xán Xán của ta muốn thử tư thế khác sao? Vi phu đương nhiên sẽ như nàng mong muốn...”

Vì thế, buổi chiều khi tới dịch quán, Cố Thiền lại là bị Hàn Thác bọc trong áo choàng ôm xuống xe ngựa, buổi sáng nàng còn ngủ nên không biết, lúc này hoàn toàn tỉnh táo nên tất nhiên cảm thấy ngượng ngùng, chui đầu vào trong ngực hắn, chỉ cảm thấy nếu mọi người biết Vương phi của họ không hề uy nghiêm, tương lai làm phục chúng?