Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 46: Hoàng thượng cho người ta đi




Edit: Cát Sung dung

Beta:  Hy Hoàng Thái phi

"A----".

Trong điện bỗng truyền đến một tiếng kinh hô, nhưng không phải là Tần Phiên Phiên bị sờ đến đau đớn vọng lại, mà là Hoàng thượng.

Môi hai người tách ra, Tần Phiên Phiên che lưng lại, đôi tay hắn che miệng, hốc mắt có chút hồng.

"Hoàng thượng, tần thiếp đáng chết, đầu lưỡi ngài không sao chứ? Chỉ là phía sau lưng tần thiếp chạm một cái liền đau, tê rần làm tần thiếp sốt ruột, vì sốt ruột nên muốn cho ngài dừng lại, nhưng ngài lại đắm chìm trong đó, đầu lưỡi tần thiếp không nhúc nhích được nên không thể nói chuyện, không có cách nào nên cắn ngài một cái. Không phải tần thiếp cố ý".

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa cong lưng, tiến đến trước mặt hắn, muốn nhìn kĩ miệng ngôi cửu ngũ.

Chỉ là hắn vẫn luôn che lại, chắc là cực kì đau, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn về phía Tần Phiên Phiên, vô cùng không tốt, giống như nàng là cái gì đó không may mắn vậy.

Hôn là nàng muốn hôn, kết quả còn muốn cắn đầu lưỡi hắn, cũng không thông báo trước một chút.

Cho đến một lúc lâu sau, Hoàng thượng cảm thấy dường như đau đớn đã qua đi, hắn mới ho nhẹ một tiếng, tay che miệng mới buông xuống.

Tay vừa buông xuống, Tần Phiên Phiên liền mở to hai mắt nhìn nhìn, dường như nghiên cứu miệng hắn có bị thương hay không.

"Nhìn cái gì mà nhìn, tại sao ngươi lại không cắn đầu lưỡi của chính mình chứ!". Tiêu Nghiêu tức giận, chất vấn nói.

Tần Phiên Phiên miệng hơi mếu, oan ức đô đô miệng nói: "Đau mà. Tần thiếp đau từ sau lưng đến mông đến chân, tất cả đều bị thương, đã là trạng thái thương tích đầy mình, không muốn đầu lưỡi lại bị thương nữa".

Thiếu chút nữa đã nói ra lời thật, mau mắn nàng sửa lại đúng lúc.

Tiêu Nghiêu không nói lời nào nhìn nàng, biểu tình trên mặt nhìn thế nào cũng không giống như bộ dáng vui vẻ, Tần Phiên Phiên không có biện pháp, lại lần nữa chu miệng lên giống như muốn hôn hắn, chỉ có thân mật mới có thể dỗ hắn vui.

Chỉ là nam nhân trực tiếp lùi ra phía sau, trên mặt đều là thần sắc ghét bỏ.

"Trẫm không muốn đầu lưỡi lại bị thương lần nữa". Hắn cực lực cự tuyệt.

Tần Phiên Phiên nhíu nhíu mày, không hôn cũng được, ai bảo hắn đụng tới sau lưng nàng, đúng là nàng cố ý cắn đầu lưỡi của hắn, thì sao chứ!

"Hoàng thượng, người nói có thể vào một buổi tối nào đó, tần thiếp chìm vào mộng đẹp, còn không kịp tỉnh lại, đã đầu mình hai nơi hay không?" Nàng chuyển sang nói chuyện khác.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu trầm trầm, rõ ràng là không vui vẻ gì: "Trẫm cũng đã nói rồi, sao ngươi còn nhắc lại chuyện cũ chứ".

"Tần thiếp không phải không tin Hoàng thượng, mà là sợ đó. Nếu có một ngày, có một cung nhân nào đó vọt tới, trực tiếp giết chết tần thiếp. Chờ ngài tới nơi, thi thể của tần thiếp cũng đã lạnh, khi đó dù có tìm ai tính sổ, tần thiếp cũng không biết được". Tần Phiên Phiên không chỉ tên nói họ cung nhân Hoàng Thái hậu phái tới, nhưng trong lời nói lại cực kì nghiêm túc, nghe qua cảm thấy không giống như là một dấu hiệu tốt.

Tiêu Nghiêu không nói gì, giống như hắn nhớ ra cái gì đó, không khỏi nhíu mày.

"Chung quanh đều có hộ vệ tuần tra, cho dù thế nào đi nữa bà ta cũng không dám lỗ mãng như thế".

Tần Phiên Phiên lắc đầu nói: "Chuyện này cũng không nhất định, tần thiếp chỉ là từ tứ phẩm Uyển nghi, nếu bà ta bất chấp tất cả, thật sự tìm người quấy phá tần thiếp. Chờ đến lúc ngài muốn tìm bà ta tính sổ, bà ta có thể xử lý sạch sẽ, chỉ nói không có quan hệ với mình, mặc khác bà ta chính là trưởng bối, có bản lĩnh cậy già lên mặt. Ngài cảm thấy đến lúc đó, ngài có thể xử lí bà ta như thế nào?".

Nàng vừa dứt lời, Tiêu Nghiêu liền cong mắt nhìn nàng, nữ nhân Tần Phiên Phiên này cũng là người lớn mật thật sự, cũng dám dùng loại miệng lưỡi xúi dục này nói chuyện, rõ ràng chính là châm ngòi ly gián.

Tần Phiên Phiên ý thức được bản thân quá mức kích động, làm lộ ra dã tâm của mình, nói đến mức trắng ra, không khỏi ho nhẹ một tiếng.

"Tần thiếp sợ thật mà, tuy nói tần thiếp chỉ là từ tứ phẩm, nhưng mệnh cũng chỉ có một cái, bị người lấy đi thì cái gì cũng chưa được. Tần thiếp muốn tồn tại thật tốt, chẳng sợ ngài muốn trách tội tần thiếp, cũng phải nói chuyện này rõ ràng mới có thể định tội cho tần thiếp". Nàng vừa nói vừa đỏ hốc mắt.

Liễu Âm ở bên cạnh nhìn rõ ràng, nàng thật muốn vỗ tay vì chủ tử nhà mình, nhìn đôi mắt thông với nước giếng này, nước mắt nói đến là đến, không chần chừ chút nào.

"Ngươi muốn thăng vị?". Tiêu Nghiêu nheo nheo mắt, lạnh giọng hỏi một câu.

Tần Phiên Phiên lập tức lắc đầu, thăng vị có cái rắm dùng được, cùng lắm nàng có thể lên tới phi, không đảm đương nổi Hoàng hậu thì như cũ bị Hoàng Thái hậu cản tay.

Nàng muốn chính là không giống người thường, hoàn toàn thoát khỏi việc quản thúc của Hoàng Thái hậu.

"Tần thiếp mới không cần thăng vị đâu, phân vị cao sẽ phải chú ý đến hiền lương thục đức, chơi đùa một chỗ với ngài cũng không thể vui vẻ. Ngài có thể phái một đội thái giám cường tráng giỏi giang bảo vệ Thưởng Đào các hay không? Ít nhất thời điểm tần thiếp gặp phải việc bất trắc, còn có thể cho ngài thời gian chạy đến, để tần thiếp được toàn thây". Nàng tội nghiệp mà nhìn Tiêu Ngiêu, vô cùng cấp bách muốn thoát khỏi tình hình này.

"Toàn thây? Nếu không không cần chờ người khác tốn công như vậy, hiện tại trẫm liền thành toàn ngươi ". Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng.

Tần Phiên Phiên lập tức tự biết mình nói sai, lại chọc làm hắn không vui vẻ.

Chỉ là y theo tư thế Hoàng Thái hậu hôm nay muốn đánh chết nàng, thật sự muốn lưu lại toàn thây cũng không phải là quá xa xỉ.

"Tần thiếp nói sai, mà là giữ lại khuôn mẫu Tuyết Đào Tiên tử". Nàng lập tức sửa miệng.

Tiêu Nghiêu không trả lời nàng ngay, mà nhăn chặt mày, tầm mắt quét khắp người nàng một lần, giống như đang suy tính lời nói này đến tột cùng có đáng tin cậy hay không.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng...".

Nàng một tiếng lại một tiếng gọi hắn, nếu không phải trên người đang có thương tích, nàng đã múa tại chỗ một bài cho hắn xem. Chỉ cần hắn đồng ý.

Tiêu Nghiêu vẫn mặt lạnh nhìn nàng như cũ, thỉnh cầu của Tần Phiên Phiên thoạt nhìn rất dễ làm, nhưng thật ra sau lưng lại che dấu hàm ý quá mức sâu xa.

Nếu đội hộ vệ này là do Hoàng thượng điều đến, vậy đại biểu tuy thân phận của Tần Phiên Phiên là từ tứ phẩm Uyển nghi, nhưng ở hậu cung này nàng lại là người đặc biệt nhất.

Để Hoàng thượng hạ lệnh bảo vệ nàng, toàn bộ hậu cung, trừ bỏ ngôi cửu ngũ, còn lại không ai có thể tìm nàng gây phiền toái.

"Ngọc Hoàng đại đế, Tuyết Đào Tiên tử xoa vai đấm lưng cho ngài, hôn hôn sờ sờ một cái, còn hầu hạ ngài nghỉ ngơi".

Nàng chỉ còn thiếu lăn vào trong lồng ngực hắn làm nũng, vừa nói vừa hôn hắn một ngụm, lại thuận tay sờ soạng trên mu bàn tay hắn một phen, thậm chí còn mở hai tay ôm ôm hắn, động tác liên tiếp như nước chảy mây trôi, nhanh đến mức chỉ cần chớp mắt một cái là nhìn sót một động tác.

Trương đại tổng quản cúi đầu, hắn sợ chính mình cười ra tiếng.

Trời ạ, mới vừa rồi tiểu yêu tinh diễn nguyên một bộ các loại hình hoạt động dỗ chó.

Hoàng Thái hậu có quyền thế địa vị cùng hiếu đạo, nhưng cũng không thể được như Đào Uyển nghi, rốt cuộc Đào Uyển nghi là nữ nhân của Cẩu Hoàng đế.

"Cầu xin ngài, tần thiếp nhất định sống yên ổn nghe lời, không tìm thêm phiền toái cho ngài".

Nàng vừa nói vừa dúi đầu vào lồng ngực hắn, vẫn luôn dùng đầu cọ xát qua lại trước ngực.

Tiêu Nghiêu đè bả vai nàng lại, túm nàng từ trong lồng ngực mình ra, nhíu mi nói: "Ái tần thật đúng là một khắc cũng không ngừng nghỉ, muốn cho trẫm thành hôn quân mê luyến nữ nhân sao?".

"Không thể nào, Hoàng thượng anh minh thần võ như thế, thế nhân chỉ nhớ đến một mặt cần cù của ngài, đến lúc đó tần thiếp chỉ là một tiểu nhân vật bên lề mà thôi". Tần Phiên Phiên lập tức ngẩng đầu, dùng một loại ánh mắt vô cùng chân thành nhìn hắn.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu cũng gật đầu, đồng ý với cách mà nàng nói.

Tần Phiên Phiên nhìn nam nhân trước mắt, rốt cuộc khi hắn gật gật đầu rất nhỏ, cả người đều cảm thấy đạp lên trên đám mây, như là hạnh phúc tột cùng vọt tới, bao vây lấy cả người nàng.

"Hoàng thượng, quả nhiên ngài là người tốt nhất trên đời này! Về sau tần thiếp nhất định là sống chết vì người, sẽ vì người mà đâm đầu vào tường". Nàng ập tức ôm lấy hắn, mặc kệ là thần thái hay hành động, đều ở bên trong trạng thái cực kì hưng phấn.

Tiêu Nghiêu nhìn nàng chỉ còn kém việc tung tăng nhảy nhót, không khỏi cong môi cười cười, bỗng nhiên giơ tay vỗ nhẹ vào sau lưng nàng một cái.

Tức khắc Tần Phiên Phiên hét lên "A!" một cái, bộ dáng khoe khoang hớn hở biến mất không thấy tăm hơi, liền ngoan ngoãn ghé vào nơi đó, một bộ dáng tư thế kéo dài hơi tàn.

Nàng ngẩng đầu trừng mắt nhìn nam nhân, hiển nhiên là trách cứ hắn vô tình vô nghĩa như thế.

Tiêu Nghiêu lại nhướng nhướng mày, thấp giọng nói: "Trẫm trả thù việc cắn lưỡi, như vậy là không thiếu nợ nhau rồi. Nằm sấp xuống đi, trẫm muốn đi nghỉ".

Tần Phiên Phiên lập tức bò lên giường, Hoàng thượng liền dựa gần nàng, may mắn giường ở hậu cung đủ lớn, chính là vì muốn phục vụ tốt cho Hoàng thượng, tùy thời tùy chỗ có thể tìm người khác lăn lộn một chút.

Nhìn hai người cuối cùng cũng có bộ dáng buồn ngủ, Trương Hiển Năng cuối cùng cũng thở phào một hơi, xoay người đi tìm con nuôi thay ca.

-----------------

Quân vô hí ngôn, chuyện Hoàng thượng đã đáp ứng, tất nhiên cũng nhanh chóng thực hiện.

Ngày thứ hai, thời điểm Tần Phiên Phiên ngủ đến lúc tự tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đầy chờ mong của Liễu Âm nhìn nàng.

"Làm sao vậy?". Nàng vừa mới tỉnh, thanh âm còn mang theo vài phần khàn khàn, tinh thần trạng thái cũng mơ mơ màng màng.

"Hoàng thượng điều người đến đây".

Tần Phiên Phiên lập tức hứng thú: "Có phải thoạt nhìn cường tráng hữu lực hay không?".

Tuy rằng thái giám bị thiến, thiếu khuyết khí lực dương cương, nhưng cũng giống như nữ nhân có sức lực, lại nói riêng cái loại hình cường tráng này, tiếp thu qua huấn luyện vũ lực, khẳng định có thể làm ra được chuyện đại sự.

Tỷ như bức vua thoái vị đó, vọt vào Long Càn cung bắt lấy Cẩu Hoàng đế rồi thiến, mọi người cùng nhau đoạn tử tuyệt tôn.

"Không, đều là ngực lớn mông lớn". Liễu Âm lập tức lắc đầu, khoa tay múa chân vẽ hai quả cầu ở ngực mình: "Chắc là lớn đến như vậy, nhìn cực kì gợi cảm quyến rũ".

Tần Phiên Phiên sửng sốt một chút, lập tức nghi ngờ hỏi: "Nữ nhân? Có thể lớn hơn ta sao?".

Liễu Âm gật đầu như giã tỏi, nàng nằm úp ở trên giường nhìn thoáng qua ngực mình: "So với cái này lớn hơn...".

"Hử?". Tần Phiên Phiên trừng mắt liếc mắt nhìn nàng một cái, nàng lập tức sửa miệng nói: "Ngài so với cái kia lớn hơn, dù sao cũng là Hoàng thượng thích ngài".

Chờ sau khi Tần Phiên Phiên thu thập xong, Vọng Lan liền đưa người tới gặp nàng, tiến vào chính là một đôi song bào thai, nhưng cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, đều mặc cung trang.

"Nô tỳ Hồng Y, nô tỳ Hồng Thường, gặp qua Đào Uyển nghi".

Hai người đều cùng một khuôn mặt, tay chân dài, phát dục cũng rất tốt, cũng khó trách Liễu Âm sẽ phát ra cảm khái như vậy".

Tần Phiên Phiên còn chăm chú tầm mắt của mình ở trên ngực hai người, thật là người so với người sẽ tức chết.

"Hoàng thượng phái hai người nô tì tới bảo vệ ngài, bọn nô tì có học qua võ, gặp phải thích khách cũng có thể vật lộn một lúc. Chẳng qua bởi vì lúc trước vẫn luôn ở ngoài cung, quy củ trong cung cũng không quen thuộc, còn phải thỉnh vị tỷ tỷ nào đó dạy bảo bọn nô tỳ, đi theo bên người chủ tử, nhất định sẽ không làm ngài bị thương". Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, là từ tỷ tỷ Hồng Y mở miệng.

Tần Phiên Phiên nghe nàng ấy nói cũng không phải vô cùng kĩ càng tỉ mỉ, cũng không hỏi gì nữa, hiển nhiên Hoàng thượng tìm hai chị em này tới đều có lai lịch thân phận có thể yên tâm được, nhưng cũng không phải là điều nàng nên hỏi.

Bí mật bên người Đế vương có rất nhiều, huống hồ từ xưa tới giờ Hoàng thượng nuôi dưỡng ảnh vệ cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, hai tiểu cô nương này có thể bị Hoàng thượng đưa tới, liền chứng minh những mặt khác cũng không có vấn đề gì.

"Đã đi theo ta thì chính là người của ta, ta có một miếng cơm để ăn thì nhất định cũng sẽ không bớt đi phần của các ngươi, có thể đánh người sao?". Tần Phiên Phiên ghé vào trên giường, nỗ lực muốn giả bộ đủ bộ dáng khí thế, chỉ là lần này nàng đang ở trạng thái nửa tàn, cho dù ngụy trang, thì vẫn là một bộ dáng thê thảm.

Hai chị em gật đầu: "Bọn nô tì có thể đánh nhau một lần, cho ngài thấy được chút bản lĩnh nhỏ".

Các nàng cho rằng Tần Phiên Phiên không tin các nàng có võ, cho nên nói đủ một hơi, muốn chờ lát nữa thời điểm đối luyện bày ra bản lĩnh thật, tranh thủ làm cho vị Đào Uyển nghi nửa tàn này kinh sợ.

Tần Phiên Phiên xua tay: "Đối luyện làm cái gì, ta kêu các ngươi đánh người là đánh nữ nhân không có võ công".

"Nô tì lắm miệng muốn hỏi một câu, vậy là cái dạng người gì?". Hai chị em liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy khiếp sợ trong mắt nhau.

Vị Đào Uyển nghi này muốn tạo phản sao, vừa lên tới liền đánh người, cũng không nghĩ nữ nhân hậu cung này có người nào đơn giản, trên cơ bản hai nàng làm xong nhiệm vụ này, hai nàng cũng vào quan tài.

"Yên tâm, nàng ta không có vị phân, bạch thân mà thôi[1]. Đánh xong, ai dám động vào hai ngươi, trước tiên phải bước qua thi thể của bổn tần đã". Tần Phiên Phiên vừa nói vừa lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt mang theo vài phần âm lãnh.

[1] bạch thân: bình dân, không quan chức, vô tước vị. Ý là người bị đánh không phải phi tần trong cung, không có phân vị gì.

Hai chị em Hồng Y vừa nghe nói là nữ nhân bạch thân, vậy khẳng định là cung nữ rồi, còn dễ làm một chút.

Cùng lắm thì nguyệt hắc phong cao[2], hai nàng trộm đi tìm người, trùm bao tải đánh vài cái xả giận là được.

[2] Nguyệt hắc phong cao: Ban đêm không trăng gió lớn.

"Uyển nghi, Cao Thái hậu cùng Tố Tuyết cô nương tới".

Chủ tớ mấy người đang ở trong nội điện bàn tính âm mưu, thì có tiểu cung nữ tiến vào thông truyền.

"Mau mời".

Cao Thái hậu một đường khóc lóc tiến vào, hốc mắt hồng hồng, lúc đến gần liền bổ nhào vào mép giường xem xét tình trạng của nàng, nhìn thấy bộ dáng Tần Phiên Phiên bị đánh đến nỗi bán thân bất toại[3], lại càng đau lòng đến mức khóc lên thành tiếng.

[3] Bán thân bất toại: Liệt nửa người.

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Tuyết Đào của ai gia bị đánh thành như vậy, cái lão yêu bà kia, ai gia liều mạng với bà ta. Bà ta không chỉ lớn lên khó coi, còn tâm địa độc ác, ghen ghét Phiên Phiên lớn lên đẹp hơn so với bà ta. Chờ đó, ai gia đi báo thù cho con!".

Cao Thái hậu vừa nói vừa xoay người muốn lao đi, hiển nhiên là muốn đánh lộn cùng Hoàng Thái hậu.

Lời này vừa nói ra, làm Tần Phiên Phiên hoảng sợ một hồi. Nhìn dáng vẻ cảm xúc này của Cao Thái hậu là từ trên đường ấp ủ mà ra, nhìn thương thế của nàng, lại càng là đổ thêm dầu vào lửa.

Hơn nữa Cao Thái hậu lại xoay người như thật sự phải đi, không giống như đang trêu đùa Tần Phiên Phiên chút nào.

Vẫn là Cao Tố Tuyết duỗi tay ôm lấy eo bà, mới không làm cho bà cứ thế mà lao đi.

"Cô mẫu, ngài đang làm cái gì vậy, nói không chừng đến cửa lớn của Vĩnh Thọ cung còn không vào được. Lúc trước không phải ta đã nói với ngài Chu cô cô rất hung dữ sao".

Cao Thái hậu hừ lạnh một tiếng: "Sao lại không vào được. Ta muốn phá nát cửa lớn cung điện của bà ta, đến chuyện này còn không vào được, thì chê cười cái gì. Ai gia muốn thay Phiên Phiên xuất đầu, bà ta chính là nhìn tình tỷ muội của ai gia với Phiên Phiên mới ghen ghét, không ai thích bà ta...".

Cao Tố Tuyết đứng một bên, biểu tình trên mặt đúng là một lời khó nói hết, cảm xúc của Cao Thái hậu nói kích động liền kích động, như thế nào cũng kém sang so với thân phận.

Nếu Tần Phiên Phiên và Cao Thái hậu là tình tỷ muội, vậy Hoàng thượng tính là cái gì, chất nhi của Đào Uyển nghi sao?

"Ngươi đừng cản ta, hôm nay ta phải đi xé xác tên vô lại kia, kết quả ngươi nói còn không nhìn thấy Phiên Phiên bị thương đến trình độ nào, không thể tùy ý đi lại. Buổi tối ta muốn tới, ngươi lại nói Hoàng thượng đang ở chỗ này, không có cách nào đến đây, thật vất vả mới chờ được đến bây giờ, ai gia mới nhìn được. Phiên Phiên bị thương nghiêm trọng như vậy, ai gia nhất định phải báo thù thay nàng, nếu không làm sao ai gia có thể là một Tây Vương Mẫu tốt nữa chứ". Cao thái hậu cực kì kích động.

Cao Tố Tuyết vẫn luôn đưa mắt ra hiệu cho Tần Phiên Phiên, bộ dáng tư thế này của Cao Thái hậu, đoán chừng tới nơi đó cũng chỉ bị thiệt.

Hoàng Thái hậu hiện giờ có chút phong ma, có lẽ là tiên Hoàng đã chết, càng cho bà ta kích thích, để bà ta ỷ vào thân phận trưởng bối, liền cho rằng Hoàng thượng không làm gì được bà, bắt đầu từ bỏ những dịu dàng theo khuôn mẫu được đóng gói cho ngôi vị Hoàng hậu.

Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Mẫu hậu, có người quan tâm là ta đã vui vẻ rồi, chỉ là ta vạn lần không thể xúc động, ta đã có chủ ý, muốn Hoàng Thái hậu nợ máu phải trả bằng máu".

Âm thanh của nàng dương cao hô lên một câu, may mắn nơi này là nội điện, đều là cung nhân tin được canh giữ, nếu không ở nơi hẻo lánh nói những lời này, cũng đủ ăn thêm mấy gậy nữa.

Cao Thái hậu ban đầu đang muốn nháo đi đánh nhau, bỗng nhiên ngừng lại, hồ nghi nhìn nàng: "Con có chủ ý? Không phải giống Tố Tuyết đều muốn lừa gạt ai gia chứ? Ai gia nhất định sẽ cực kì oán giận, con không thể mù quáng lừa gạt được".

Tần Phiên Phiên cong môi cười khẽ: "Đó là tất nhiên, ta bị đánh, sao có thể mù quáng lừa gạt cho qua chứ, tất nhiên phải có người chịu lại một trận này, lòng ta mới có thể thoải mái chút!".