Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nga Quý tần
Tiêu Nghiêu thấy nàng nói, mắt lộ ra tia hung ác, không khỏi nâng khóe môi cười, duỗi tay bóp mũi nàng, thấp giọng nói: "Sao, nàng còn trách trẫm không để nàng được hả giận? Nếu không phải vì nàng, trẫm có thể hắt bát chu sa lên mặt nàng ta sao? Nếu nàng ta không phải đi theo Tần phu nhân, trẫm nhất định quăng nàng ta ra ngoài ngay lập tức, nữ nhi nhà ai nhà đó tới mà nhặt, để cả đời nàng ta đều không gả ra được, để cả đời trên đỉnh đầu gia tộc nàng ta mang cái danh bò lên long sàng không thành công."
Hắn vừa nói vừa nhìn thoáng qua Tần Phiên Phiên, duỗi tay búng trán nàng.
Một tiếng "Cốc" vang lên, tiếng này vẫn là rất vang, hiển nhiên cũng rất đau.
Tần Phiên Phiên lập tức giơ tay bưng kín đầu, bĩu môi nhìn hắn.
"Nếu chuyện này thật sự truyền ra, người mất mặt nhất chính là nàng. Bị chính biểu tỷ muội của mình đoạt nam nhân, chà chà." Tiêu Nghiêu cong khóe môi, rõ ràng là một bộ dáng xem kịch vui.
Đầu tiên Tần Phiên Phiên đánh hắn một phen, làm hắn nhe răng trợn mắt kêu đau, không thể chiếm tiện nghi ngoài miệng.
Ngay sau đó nàng lại lập tức duỗi tay sờ chỗ Tiêu Nghiêu bị véo đau, nhẹ giọng dỗ hắn: "Hoàng Thượng vì thần thiếp, thần thiếp đều biết. Ngài tốt nhất."
"Còn gì nữa?" Tiêu Nghiêu hướng về phía nàng nhướng mày.
Tần Phiên Phiên chớp chớp mắt, có chút không rõ "Còn gì nữa" theo như lời hắn là có ý tứ gì.
"Không có lời khác muốn khen trẫm sao? Lúc ấy ở tình huống khẩn cấp như vậy, trẫm nghĩ đến trước tiên chính là không thể nuốt lời, chuyện trẫm đáp ứng nàng nhất định phải làm được. Vì giữ gìn thể diện của nàng, còn che mặt nàng ta. Hơn nữa quan trọng nhất là, ở dưới tình huống say khướt như vậy, trẫm vẫn nhận ra người này không phải nàng."
Tiêu Nghiêu liên tiếp đưa ra vài ví dụ, chứng minh chính mình lúc ấy có bao nhiêu lợi hại.
Tần Phiên Phiên càng nghe hắn nói, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng, cuối cùng dùng một loại ánh mắt hoàn toàn sùng bái nhìn hắn.
"Hoàng thượng lợi hại nhất, Hoàng thượng nhanh trí nhất, Hoàng thượng có tuệ nhãn nhận ra Hoàng hậu." Nàng lập tức thỏa mãn hắn.
Tiêu Nghiêu nghe được rung đùi đắc ý, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, thấp giọng nói: "Lại thêm vài câu."
Tần Phiên Phiên không khỏi ném cho hắn một ánh mắt xem thường, biểu tình sùng bái trên mặt lập tức biến mất, trực tiếp phất tay nói: "Được, sau khi hồi cung để Nháo Nháo khen ngài đi. Thần thiếp khen không nổi nữa rồi."
Sau khi nói xong, nàng lập tức nằm xuống xe ngựa, hoàn toàn là một bộ dáng muốn nghỉ ngơi.
Tiêu Nghiêu không cho nàng ngủ, trực tiếp duỗi tay lại gãi ngứa nàng, hai người lại lần nữa náo loạn.
Sau khi trở lại hậu cung, Cao Thái hậu đã mang theo người chờ ở bên ngoài Thưởng Đào các.
Nháo Nháo vốn đang ở trong lòng bà vú, một bộ dáng chơi mệt rồi, kết quả vừa nghe thấy tiếng Tần Phiên Phiên gọi, hắn lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy hai người quen thuộc một trước một sau đi tới, trên mặt tiểu gia hỏa lập tức lộ ra tươi cười cực kỳ hứng phấn, không ngừng vỗ tay, hơn nữa cả người đều vặn vẹo, hiển nhiên là muốn hai người bọn họ ôm.
Tiêu Nghiêu vốn đang chậm rãi đi tới, tư thế ung dung đứng đắn, kết quả vừa thấy con của hắn hưng phấn như vậy, lập tức ném hình tượng cá nhân tới sau đầu, chạy một mạch qua.
Trực tiếp nhận lấy đứa nhỏ từ trong ngực bà vú, hơn nữa trực tiếp bóp chặt nách hắn, nâng lên cao.
Tiêu Nháo Nháo cười "Ha ha ha" không ngừng, chỉ là bảy ngày không gặp, lại giống như đã hồi lâu chưa gặp.
Tần Phiên Phiên đi theo Cao Thái hậu nói mấy câu, Cao thái hậu vẫn luôn lôi kéo nàng, lải nhải với nàng chuyện thú vị của Tiêu Nháo Nháo đã phát sinh trong những ngày nay, hiển nhiên hai bà cháu họ ở chung thật không tồi.
Lúc sau Cao Thái hậu rời đi, nhường không gian cho một nhà ba người bọn họ.
Bởi vì Tiêu Nháo Nháo quá mức hưng phấn, cả người đều có vẻ như nổi điên, không ngừng kêu to cười to.
Tiêu Nghiêu ôm hắn nâng lên cao dường như cũng nghiện rồi, một chút đều nhìn không ra mỏi mệt, cứ như vậy không ngừng tung hắn lên.
"Ha ha ha......" Tiếng cười non nớt của thằng nhỏ vang lên trong điện.
Tần Phiên Phiên an vị ở bên cạnh nhìn, trên mặt cũng lộ ra tươi cười vô cùng vui sướng.
Tiêu Nháo Nháo ở trong lòng Hoàng thượng một lát, rồi vươn tay hướng về phía Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là muốn nàng ôm.
Tần Phiên Phiên vừa mới chuẩn bị duỗi tay tiếp nhận, liền thấy Tiêu Nghiêu lại lần nữa giơ Tiêu Nháo Nháo lên, nâng lên cao.
"Ha ha ha......" Tiêu Nháo Nháo lập tức không cần rụt tay về, lại bắt đầu cười to, đối với trò chơi này, trước sau hắn chơi không biết chán.
Sau khi chơi một lúc lâu, Tiêu Nháo Nháo lại duỗi tay với Tần Phiên Phiên, hiển nhiên là muốn nàng ôm.
Tiêu Nghiêu lại lần nữa thực thi trò cũ, vì thế cho tới bây giờ hai mẹ con bọn họ cũng chưa thể ôm nhau.
Tần Phiên Phiên có chút cạn lời mà nhìn hắn, trên mặt tràn đầy thần sắc bất đắc dĩ.
"Hoàng thượng, ngài lớn rồi còn chơi trò như vậy?" Tần Phiên Phiên có chút bất mãn.
"Nháo Nháo, thú vị không? Đừng đòi mẫu hậu ngươi, ngươi xem phụ hoàng đối với ngươi thật tốt, mẫu hậu ngươi thân hình yếu đuối thế kia căn bản không thể ôm ngươi. Muốn mẫu hậu ngươi hay là muốn nâng lên cao?"
Tiêu Nghiêu căn bản không phản ứng nàng, toàn tâm toàn ý nói chuyện với Tiêu Nháo Nháo.
Thằng nhỏ chỉ cần được hắn nâng lên là không nhịn được cười.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên khẽ thở dài một hơi, một mình ngồi bên cạnh bắt đầu xem sách ảnh, không ôm thì không ôm, đêm nay chờ coi.
Hoàng thượng ôm hắn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là chơi mệt mỏi, về lại trong lòng bà vú.
Lúc này Tần Phiên Phiên mới có thể thân cận với Tiêu Nháo Nháo một phen, thằng nhỏ ôm nàng không buông tay, duỗi tay sờ quần áo nàng, lại giơ tay sờ mặt nàng, tựa như đang xác nhận người trước mắt thật sự tồn tại.
Tần Phiên Phiên nhìn động tác thật cẩn thận này của hắn, không khỏi cong môi cười, xem ra hắn rất nhớ nàng.
Tần Phiên Phiên ôm hắn rồi hôn, hai người chơi đùa tới tận buổi trưa.
Buổi chiều, Đế Hậu hai người đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, mấy ngày nay nào là sắp xếp việc săn thú, nào là xe ngựa mệt nhọc, cảm giác mệt mỏi dường như đã thấm vào tận trong xương cốt.
Bởi vì buổi chiều đã nghỉ ngơi lấy lại sức, tới buổi tối, Hoàng thượng lập tức trở nên sinh long hoạt hổ.
Thời điểm dùng bữa tối, hắn cũng đã liên tiếp tỏ ý với Tần Phiên Phiên, trong chốc lát trộm cào cào lòng bàn tay nàng, trong chốc lát lại dùng chân cọ cọ nàng.
Tần Phiên Phiên ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, liền thấy nam nhân vẫn ngồi thẳng người, trên mặt trước sau vẫn là biểu tình nghiêm trang.
Cung nhân hầu hạ không ai phát hiện Hoàng thượng dị thường, chẳng qua thỉnh thoảng, thừa dịp mọi người không chú ý, Tiêu Nghiêu sẽ chớp chớp mắt với nàng, môi nhẹ nhàng nâng lên, mang theo ý khiêu khích.
Tần Phiên Phiên cười đáp lại hắn, cũng đồng dạng có ý liếc mắt đưa tình.
Tiêu Nghiêu yên tâm, thật tốt, ý tứ muốn hoan hảo cùng Hoàng hậu của hắn đã truyền đạt thành công, đêm nay nhất định sẽ có một đêm tuyệt diệu.
Ngôi cửu ngũ nghĩ như vậy, sau khi ăn cơm xong, hắn cầm nhật ký của Tiêu Nháo Nháo viết vài câu cho tiêu thực, rồi lập tức vui vẻ đi tắm.
Tần Phiên Phiên tiến vào trong điện liền thấy ngôi cửu ngũ chỉ mặc áo trong, đai lưng cũng không buộc chặt, lộ ra mảng ngực lớn.
Cả người nằm nghiêng ở trên giường, tay chống sườn mặt, trên mặt cố ý bày ra tươi cười dịu dàng.
Đôi mắt nam nhân hẹp dài, hơi mỉm cười như vậy liền có một loại ý vị câu dẫn người, như là có một cái móc nhỏ cào cào trong lòng, căn bản là không kìm lòng được.
Lúc hắn thấy Tần Phiên Phiên, đầu tiên trên mặt là vui vẻ, nhưng chờ khi hắn nhìn thấy trong ngực nàng ôm Tiêu Nháo Nháo, vui mừng trên mặt lập tức cứng lại.
"Nàng ôm hắn lại đây làm gì? Không phải đêm nay là một đêm tình ý dạt dào của chúng ta sao? Thời điểm thu săn, ở doanh trướng trẫm đều nhịn, thị vệ bên ngoài đều có thể nghe thấy, những người đó đều là nam nhân bình thường. Trẫm đã nhịn bảy ngày, nàng còn ôm hắn tới?"
Tiêu Nghiêu lập tức ngồi dậy từ trên giường, rốt cuộc đã bất chấp bày ra tư thế dụ hoặc người, hiện tại hiển nhiên là hắn có chút ấm ức.
Tần Phiên Phiên nhướng mày, thấp giọng nói: "Ai nói muốn xuân ý dạt dào với Hoàng thượng. Thần thiếp chỉ nhớ ngài nói, chờ trở về để ngài ngủ với Nháo Nháo cả đêm. Lúc săn thú, ngài vẫn luôn nhắc mãi đến hắn, vô cùng hối hận không dẫn hắn lại đây."
Nhìn nàng vừa nói vừa ôm đứa nhỏ lại đây, trong lòng Tiêu Nghiêu lập tức có chút e ngại.
"Không phải, hôm nay trở về trẫm đã ôm đủ rồi. Mang theo hắn chơi đùa lâu như vậy, eo cũng sắp gãy. Có nhớ nhung thế nào cũng thân thiết đủ rồi, hoàn toàn không cần thêm. Hiện tại trẫm chỉ nhớ nàng thôi."
Tiêu Nghiêu lui vào bên trong giường theo bản năng, tuy rằng đứa nhỏ trong ngực Tần Phiên Phiên cười vô cùng vui vẻ, nhìn giống như Kim Đồng, nhưng hắn biết uy lực của thằng nhãi ranh kia lớn thế nào, thật sự rất đáng sợ.
Hắn còn ngẩng đầu, vô cùng nghiêm túc mà kể lể với Tần Phiên Phiên, hắn rất nhớ nhung nàng.
Đáng tiếc Tần Phiên Phiên trả cho hắn một nụ cười lạnh, rất không để bụng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp không nhớ ngài. Lời đã nói rồi, ngài muốn ngủ cùng hắn cả đêm, quân vô hí ngôn. Ngài mang theo hắn đi ngủ đi, thần thiếp đi trắc điện ngủ."
Sau khi nói xong, nàng trực tiếp nhét tiểu gia hỏa vào ngực Tiêu Nghiêu, xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
"Phiên Phiên, Hoàng hậu, nàng quay lại đây! Trẫm bảo nàng quay lại, Tần Phiên Phiên!"
Trong ngực Tiêu Nghiêu ôm Tiêu Nháo Nháo mềm mại, cũng không thể cử động mạnh, nhưng hắn duỗi cổ kêu to, hiển nhiên là giãy giụa cuối cùng.
Nguyên nhân có cái tên Tiêu Nháo Nháo, ngủ làm ầm ĩ cũng là một nguyên nhân trong đó, Tiêu Nghiêu căn bản không chống đỡ được.
Nhưng Tần Phiên Phiên căn bản không quay đầu lại, ngược lại nhẹ nhàng mỉm cười.
A, ai bảo lúc trở về hắn ôm Tiêu Nháo Nháo chơi đùa lâu như vậy, vừa không để nàng và nhi tử thân cận, còn dám bơ nàng.
Mấy ngày nay săn thú, nàng ở bên cạnh hắn, ngoài miệng thời thời khắc khắc kêu Nháo nháo, nhớ nhung như vậy cơ mà, phải thân cận cho đủ.
Đêm hôm đó, Hoàng thượng ngủ mà trong lòng vô cùng run sợ, bà vú túc trực bên ngoài điện, có gió thổi cỏ lay gì, bà vú liền tiến vào dỗ thằng nhỏ.
Nhưng Tiêu Nghiêu vẫn cứ có chút không yên ổn, tiểu gia hỏa này bé như vậy, cảm giác hai bàn tay hợp lại là có thể che kín cả người nó, thân thể hắn cao lớn như vậy, nếu không cẩn thận đè lên thằng nhỏ, vậy chẳng phải Tiêu Nháo Nháo sẽ khóc đến hỏng sao.
Ngủ đến nửa đêm, hắn cảm thấy bên người có thứ gì đang nhúc nhích, lập tức bừng tỉnh.
Vừa mở mắt liền thấy Tần Phiên Phiên ngồi ở mép giường, đang ôm Tiêu Nháo Nháo đến trong lòng bà vú, hiển nhiên để bà vú mang đi.
Sau đó nàng nằm xuống, Tiêu Nghiêu lập tức nâng khóe môi cười, lập tức ôm nàng vào trong ngực.
Cả người nhẹ nhàng cọ sát nàng, thấp giọng nói: "Vẫn là ôm nàng thoải mái hơn, về sau trẫm đều muốn ngủ cùng nàng, không cần ngủ cùng nó."
Hắn nói thầm một tiếng, rất mau liền ghé vào trên vai nàng ngủ thiếp đi.
Tần Phiên Phiên duỗi tay sờ vào hắn, dưới đáy lòng yên lặng thở dài một hơi.
Trên thực tế nàng ngủ đến cũng không tốt, ngủ ở thiên điện, rõ ràng chăn gấm rất dày, thân thể cũng cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng rốt cuộc trong lòng không yên ổn, như là có sự tình gì không an ổn.
Cuối cùng nàng mơ mơ màng màng ngủ đến nửa đêm, lại vẫn tỉnh giấc, cố nhắm mắt lại, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Thường thường kể cả ngày mùa đông, nàng cũng sẽ không cảm thấy lạnh.
Nàng nghĩ trước nghĩ sau, do dự một lát, cuối cùng vẫn mặc áo ngoài vào, khoác áo choàng lên, trở về chính điện, hơn nữa giao Tiêu Nháo Nháo cho bà vú.
Chờ lại lần nữa nằm trong ngực Hoàng thượng, nàng lập tức cảm thấy một trận ấm áp đánh úp lại, như là muốn bao vây lấy cả người nàng, tiếng tim đập "Thình thịch thình thịch" của nam nhân vang lên ở bên tai.
Loại cảm giác ấm áp lại an toàn này dường làm nàng hoàn toàn bị vây hãm.
Ừ, quả nhiên mùa đông có lạnh đều sẽ không cảm thấy rét lạnh, bởi vì người nằm bên cạnh nàng là mặt trời ấm áp nhất trên đời này.
Sau nửa đêm, tất nhiên hai người ngủ vô cùng ngon, chờ đến sáng sớm thời điểm Trương Hiển Năng tiến vào liền nhìn thấy cảnh tượng Đế Hậu ôm nhau mà ngủ.
Gương mặt khi ngủ cũng vô cùng an bình, thậm chí ngôi cửu ngũ thường xuyên nhăn mày, hiện giờ đều bình thản, như là mơ thấy chuyện gì cực kỳ tốt, khóe miệng còn nhẹ nhàng nâng lên, thấy thế nào cũng là bộ dáng cực kỳ hạnh phúc.
Sáng sớm đã cảm thấy nội tâm ghen ghét cực độ, Trương Đại tổng quản không khỏi khẽ thở dài một hơi, khi nào hắn có thể cùng người khác đầu dựa đầu mà ngủ, đầu dựa đầu tỉnh giấc.
Có ôn hương nhuyễn ngọc ngủ bên cạnh, hẳn là sự tình hạnh phúc nhất trên đời.
"Hoàng thượng." Hắn đè thấp tiếng nói kêu một tiếng.
Quả nhiên Tiêu Nghiêu lập tức mở mắt, trừ phi ngày hắn đặc biệt mệt mỏi, nếu không rất dễ đánh thức hắn khi đến giờ lâm triều.
Tiêu Nghiêu lập tức làm động tác "suỵt" hướng về phía hắn ta, hiển nhiên là làm hắn ta câm miệng, không cần phiền đến giấc ngủ của Hoàng hậu hắn.
Trương Hiển Năng hành lễ với hắn, rồi khoanh tay đứng ở một bên.
Hoàng thượng lén lút đứng dậy, thật cẩn thận mà nâng chân lên, vòng qua người nàng, cuối cùng dẫm lên bên cạnh giường.
Trương Hiển Năng nhìn bộ dáng nhón mũi chân kia của hắn, rất muốn lập tức rống một tiếng lên tận trời.
Con mẹ ngươi, ngươi còn là ngôi cửu ngũ cao cao tại thượng không? Rõ ràng là thiếu nữ mười sáu tối hôm qua bị lâm hạnh lần đầu?
Đôi tay còn cầm áo ngoài che ở trước ngực, có thể không cần như vậy hay không?
Đánh thức Hoàng hậu nương nương, làm nàng ấy hầu hạ ngươi mặc long bào đi thượng triều, đó không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?
[1] Thiên kinh địa nghĩa (天经地义): bình thường, hiển nhiên.
Ngươi còn ở chỗ này làm sói đuôi to!
[2] Sói đuôi to: từ ngữ có ý châm biếm, dùng để chỉ một người giả vờ đàng hoàng.
Trương Đại tổng quản thừa dịp Hoàng thượng còn đang ở trạng thái thiếu nữ, trộm nghiêng đầu trợn mắt.
Đương nhiên Tần Phiên Phiên ngủ một giấc ngon lành, thời điểm mở mắt, vị trí bên cạnh đã trống không, nhưng trong ổ chăn vẫn ấm áp, tựa như còn mang theo nhiệt độ cơ thể của nam nhân.
Nàng nghiêng đầu tiến đến chiếc gối bên cạnh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, một mùi Long Tiên hương quen thuộc truyền đến, nàng lại dựng thẳng cánh tay lên ngửi ngửi, trong áo tản ra mùi huân hương hoa lài của chính nàng, còn lây dính mùi Long Tiên hương.
Hai loại hương này hiển nhiên đã hòa hợp làm một, đều biến thành mùi hương trên người nàng.
Thật tốt.
Trong hoàng cung là những ngày tháng an ổn, Tần hầu phủ lại lâm vào hoảng loạn xưa nay chưa từng có.
Vệ Tình tự chủ trương, dưới sự trợ giúp của Cảnh Vương phi, giả dạng thành Tần Phiên Phiên, muốn đi câu dẫn Hoàng thượng đã uống say, chuyện này gần như lập tức truyền tới tai Tần lão phu nhân.
Sau khi nghe được tin này, bà ta trực tiếp sững sờ tại chỗ, hoàn toàn là khó có thể tin.
Ở trong mắt bà, Vệ Tình hoàn toàn chính là một đứa nhỏ ngoan biết nghe lời, sao có thể làm ra loại chuyện không cần mặt mũi này.
Bà ta cứ mãi giữ chặt ống tay áo Tần phu nhân dò hỏi, đây có phải sự thật không.
Tần phu nhân không đáp lời bà ta, nhưng Tần Trí ở bên cạnh có chút nhìn không được, gấp giọng nói: "Nương, ngài còn không tin ta nói sao? Nếu không phải lúc ấy Hoàng thượng nói nàng ta là thích khách, lại dùng chu sa hắt lên mặt nàng ta, thì nhà ta lại phải đưa một cô nương nữa tiến cung. Ngài nói đây không phải đáng chê cười sao? Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu nương nương, trong cung những chủ tử đó đều thành đồ trang trí, hơn nữa thỉnh thoảng còn có vài vị bị đưa ra cung, chính là bởi vì các nàng làm chướng mắt Hoàng hậu nương nương."
Tần Trí càng nói càng tức giận: "Kết quả thế nào? Nhà khác cũng không dám tặng người tiến cung, Tần gia chúng ta còn kéo thêm chân sau, nếu ta là Hoàng hậu nương nương, trái tim cũng sẽ băng giá."
Lão phu nhân vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm tái nhợt, gấp giọng hỏi: "Hoàng hậu nương nương đã chịu trách móc nặng nề phải không?"
Tần phu nhân vẫy vẫy tay, nhẹ giọng trấn an bà ta: "Nương, Phiên Phiên là đưa trẻ ngoan, chúng ta nhìn nàng ấy lớn lên. Ngài còn không rõ tính tình nàng ấy sao? Chính là nha đầu thiện tâm. Hoàng thượng đang sủng ái Phiên Phiên, cũng không có trách móc. Phiên Phiên nói, biểu cô nương là ngoại chất nữ duy nhất của ngài, ngài lại thương nàng ta như vậy, tất nhiên là không thể phạt nàng ta. Nhưng chung quy là biểu cô nương làm sai, ngoài mặt còn phải trừng phạt một chút, miễn cho Hoàng thượng biết được nhà chúng ta bỏ qua như vậy, trong lòng không thoải mái."
"Phiên Phiên thật sự nói như vậy, Tình Tình làm sai chuyện lớn như vậy, cũng không cần trừng phạt gì?" Lão phu nhân lập tức bắt lấy tay Tần phu nhân, trên mặt là khó có thể tin.
Tần phu nhân nhướng mày, lão thái thái này thật đúng là hồ đồ, Hoàng hậu nương nương nói lời khách khí, bà ta còn cho là thật.
Nhà ai dám không phạt?
"Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương chính là nói như vậy." Tần phu nhân nói câu này, thay đổi xưng hô, nhắc nhở lão phu nhân hiện giờ Tần Phiên Phiên đã không còn là cháu gái của bà ta, mà là đương kim Hoàng hậu vô cùng tôn quý của Đại Diệp triều.
Lão phu nhân không nói chuyện, ngồi ở chỗ kia ngẫm nghĩ.
Nhìn bộ dáng do dự này của bà ta, Tần Trí liền biết mẹ ruột mình chỉ sợ là nghĩ sai rồi.
Hắn và Tần phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hai vợ chồng đều lộ ra vài phần thần sắc bất đắc dĩ.
"Nương, ngài gặp nha đầu Vệ Tình kia trước đi, lúc sau lại nói." Tần Trí nói.
Lão phu nhân vẫy tay: "Không gặp, ta không muốn thấy nàng ta, để ta ngẫm lại."
Kỳ thật lão phu nhân biết Vệ Tình không xong rồi, nhưng Tần phu nhân nói cho bà, Hoàng hậu nương nương không so đo, trong nội tâm bà lại nhen nhóm lên hy vọng.
Tuy rằng bà tức giận vì Vệ Tình ngu xuẩn và không biết tốt xấu, nhưng đây là đứa ngoại chất nữ duy nhất của bà.
Thời điểm lão thái thái còn trẻ, thủ đoạn cứng rắn, nhưng giờ lớn tuổi liền dễ dàng mềm lòng.
Đặc biệt là nữ nhi gả đi xa đã mất sớm, vừa nhớ tới hai mẹ con đến gặp mặt lần cuối cũng chưa gặp, lão phu nhân liền không đành lòng, bà không đành lòng giết chết nữ nhi của nữ nhi mình.
Lão phu nhân nói không gặp nàng ta, trên thực tế là cho Tần phu nhân cơ hội động thủ.
Bà không xuống tay được, nhưng nhất định con dâu có thể xuống tay, rốt cuộc việc này liên quan đến tương lai của Hoàng hậu nương nương và Tần phủ, Tần phu nhân không có khả năng chịu đựng được sự tồn tại của vết nhơ Vệ Tình.
Nhưng bà đợi hai tháng, Tần phu nhân không hề động thủ, chỉ là xếp một nha hoàn tên Hồng Y đi hầu hạ Vệ Tình, còn lại không còn động tĩnh gì.
Cả ngày Vệ Tình ăn ngon uống tốt, thật sự là theo phân phó của Hoàng hậu nương nương, hết thảy do lão phu nhân định đoạt, Vệ Tình giết hay là lưu, Tần phu nhân hoàn toàn tán đồng.
Rốt cuộc Lão phu nhân không thể ngồi yên, tự mình đi viện của Vệ Tình.
"Tổ mẫu, cuối cùng ngài cũng tới, chất nữ sống thật khổ sở." Vệ Tình đang ăn cơm, vừa thấy lão phu nhân tới, lập tức ném chén đũa, trực tiếp tiến lên, ôm chặt đùi bà ta.
Đối với Vệ Tình lệ rơi đầy mặt, lão phu nhân cũng không tỏ vẻ, chỉ là trong tay cầm một chuỗi Phật châu, chậm rãi lần tràng hạt.
"Các ngươi đều đi xuống, ta có lời muốn nói với tổ mẫu." Vệ Tình gấp không chờ nổi mà phân phó.
Nha hoàn trong phòng không một chút do dự, toàn bộ đều lui đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại.
Hồng Y tìm cái góc không người, nhảy lên nóc nhà, gỡ hai mảnh ngói ra, trộm nhìn động tĩnh bên trong.
"Bà ngoại, ngài nhất định phải cứu ta, ta đã hoài long chủng của Hoàng thượng."