Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 147: Phiên phiên uống say




Edit: Tuệ Tu nghi

Beta: Rine Hiền phi

Trong hoàng cung đều là khung cảnh ca múa mừng thái bình, khắp chốn mừng vui, nhưng trong tiểu viện nào đó của Tĩnh Tư am lại loạn đến trời long đất lở.

Trước đó, tiểu ni cô đến đưa cơm chay như mọi khi nhưng đi cùng nàng còn có một vị đại thái giám họ Lý.

Ni cô của Tĩnh Tư am đều rất sợ người trong cung, cho dù chỉ là một thái giám có thân phận thấp kém thì trong lòng các nàng vẫn ngập tràn cảm giác khủng hoảng.

Dù sao Thanh Phong sư thái lúc trước cũng là nhân vật lớn thế mà cũng bị đuổi về Tĩnh Tư am thì cả người đầy thương tích, vậy còn chưa là gì, lại còn trượng trách ngay trước cửa am khiến cho rất nhiều khách hành hương bị dọa sợ chạy mất.

Lúc đó người đến tuyên đọc thánh chỉ trừng phạt Thanh Phong sư thái cũng là một đại thái giám, toàn bộ người trong Tĩnh Tư am đều sợ ngây người, trăm triệu lần không ngờ tới sư thái nhà mình lại bị mất mặt như thế, còn nói năng bậy bạ muốn ám hại thai nhi trong bụng chủ tử trong cung, đây là chuyện tội ác tày trời.

Sau khi Thanh Phong sư thái bị đánh vẫn luôn bị ném ở hậu viện để dưỡng thương, chỉ là sau nửa tháng vết thương đã dưỡng tốt lên không ít thì người trong cung lại đến, vẫn là Trương công công lúc trước.

Sau khi phái người kéo bà ta ra ngoài lại thêm một trận đòn không nhẹ nữa.

Chỉ là dù sao cũng đã cho Tĩnh Tư am chút mặt mũi, không kéo đến chỗ khách hành hương mà là đánh xong ngay tại hậu viện.

Khách hành hương ở tiền viện không hề bị ảnh hưởng một chút nào, chỉ là nhóm ni cô vẩy nước quét sân lúc đó tại hậu viện bị dọa đến run bần bật.

Tuy là Thanh Vũ sư thái mới nhậm chức đã trấn an bọn họ nhưng trong đáy lòng các nàng đã mặc định, chỉ cần có người trong cung đến thì nhất định là sẽ có người gặp xui xẻo.

Tiểu ni cô đặt cơm chay xuống liền vội vàng rời đi, không dám dừng lại dù chỉ một giây, giống như là đang có gì đuổi theo phía sau vậy, sợ tới mức sắc mặt tái mét.

Vị công công đến lần này không phải ai khác mà chính là Lý Đức công công chưởng quản Thưởng Đào các.

Chủ tử của hắn là Tần Phiên Phiên, bởi vì ngày thường có chút thân thiết với Long Càn cung nên đôi khi Trương Hiển Năng cũng sẽ chỉ điểm hắn đôi lời.

Lý Đức từ một thái giám nho nhỏ chớp mắt đã lắc mình trở thành đại hồng nhân trong cung, khí thế quanh thân hiện tại cũng hoàn toàn không giống trước.

"Mẫn Phi nương nương, đã lâu không gặp." Lý Đức cung kính hành lễ với nàng ta, chẳng qua là trong giọng nói lại mang theo vài phần ý tứ trêu chọc.

Sắc mặt Chúc Mẫn hơi trầm xuống, trong cung Tần Phiên Phiên luôn thích dùng cung nữ, thái giám đều rất ít thấy, nhưng vị công công chưởng sự này, Chúc Mãn vẫn biết đến.

"Ngươi là ai, bổn cung chưa từng gặp ngươi. Không có sự cho phép của Hoàng thượng thì không thể tiến vào Tĩnh Tư am. Công công, mời về đi." Chúc Mẫn hừ lạnh một tiếng, cố ý dùng giọng điệu âm dương quái khí để nói chuyện.

Nàng thấy người của Tần Phiên Phiên đến đây, liền biết chắc là không có chuyện tốt gì.

Lý Đức không hề có chút bực bội nào, vẫn cong môi cười lạnh như cũ, đây là hắn học được từ Trương Hiển Năng.

Thời điểm đối mặt với kẻ địch, cách tốt nhất chính là cười, tức giận cũng được mà hưng phấn cũng xong, trước sau đều chỉ có cười, đối phương sẽ không thể đoán được rốt cuộc thì ngươi muốn làm gì, do đó sẽ sinh ra vài phần kiêng kị trong lòng.

Chỉ là Trương Đại Tổng quản cười đến cực kỳ thân thiết còn Lý Đức lại cười ra dáng vẻ đại gian đại ác, giọng the thé, nơi nơi đều lộ ra cảm xúc đau thương vì việc hắn bị cắt mất trứng.

"Chính là Hoàng thượng lệnh nô tài đến, có thánh chỉ muốn tuyên đọc cho ngài nghe một chút." Hắn vừa nói vừa lấy ra một cuộn thánh chỉ từ trong ngực, cũng thật khó cho hắn khi có thể giữ được lâu như vậy.

Chúc Mẫn lập tức ngơ ngẩn, nhìn cuộn thánh chỉ màu vàng sáng kia nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.

"Cho ta? Hoàng thượng phái ngươi đến đọc thánh chỉ?" Nàng hoàn toàn khó có thể tin, trừng lớn hai mắt.

Lý Đức lại cười cười với nàng ta, cười đến mức khiến trong lòng Chúc Mẫn sinh ra bực bội, hận không thẻ lập tức xông lên, xé nát gương mặt này của hắn.

Chỉ là trong tay Lý Đức có thánh chỉ, cho dù nàng có phẫn nộ đến mức nào cũng không dám xông lên làm bất cứ chuyện gì.

Dưới ánh mắt như cười như không của Lý Đức, Chúc Mẫn không cam lòng quỳ xuống.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết----- " Hắn vừa lòng khi thấy được dáng vẻ khom lưng dập đầu của Chúc Mẫn, ho nhẹ một tiếng, gân cổ lên bắt đầu đọc, còn điều chỉnh một chút cho giọng điệu uyển chuyển, tranh thủ lấy Trương Đại Tổng quản làm chuẩn.

"Tần thị nữ nhi Phiên Phiên, từ khi vào cung đến nay, đoan mẫn giai tuệ, dung mạo tú lệ, rất vừa lòng trẫm. Nàng chấp chưởng hậu cung, có công lao lớn, dưỡng dục Hoàng Trưởng tử, càng thêm vất vả. Nay đặc phong chính cung Hoàng hậu, cùng trẫm chung hưởng giang sơn muôn đời."

Ngay từ lúc hắn đọc ra "Tần Phiên Phiên", Chúc Mẫn liền ngẩng phắt đầu lên, chờ sau khi đọc xong câu cuối cùng, sắc mặt nàng đã tái nhợt như tờ giấy, cả người đều là tư thế lung lay sắp đổ.

"Thế mà Hoàng thượng lại thật sự phong Tần Phiên Phiên làm Hoàng hậu? Nàng ta có tài đức gì? Vì sao lại là nàng ta, vì sao hết lần này đến lần khác Hoàng thượng lại phá lệ vì nàng ta? Nàng ta dựa vào cái gì..."

Chúc Mẫn tê tâm liệt phế ngã xuống đất, nếu không phải cung nữ đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng, có lẽ nàng đã lăn lộn trên mặt đất không chừng.

Tuyệt vọng xưa nay chưa từng có bao phủ toàn bộ nàng.

Rõ ràng trước khi đi, nàng còn thề son sắt với Tần Phiên Phiên là cho dù Hoàng thượng có phá lệ để nàng ta sinh con thì vị trí Hoàng hậu cũng không phải người như nàng ta có thể mơ tưởng.

Nhưng Chúc Mẫn nói ra lời này mới được bao lâu, thế mà vả mặt đã tới nhanh như vậy, Tần Phiên Phiên đã đường đường bước lên vị trí Hoàng hậu.

Hơn nữa còn thực hiện lời hứa lúc trước, cho người báo với nàng một tiếng.

"Nô tài là phụng mệnh Hoàng hậu nương nương, đặc biệt mang thánh chỉ đến đọc cho ngài nghe. Chỉ là giọng nói của nô tài không học được như của Trương Tổng quản, ngài hãy nghe tạm vậy. Giờ phút này Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đang ở đại yến cùng chư vị phi tần nương nương, các ca cơ vũ cơ hấp dẫn còn đang thay nhau lên sân khấu. Hoàng thượng liên tiếp kính Hoàng hậu nương nương ba ly. Chủ tử để nô tài nói với ngài một câu, ngài ở Tĩnh Tư am sống tốt nha, chờ sau này chủ tử có chuyện tốt gì, nhất định sẽ phái nô tài đến báo với ngài một tiếng."

Lý Đức vừa nói vừa thu lại thánh chỉ, trên mặt vẫn là biểu tình cười cười kia, đương nhiên lời nói này của hắn vẫn rất chọc người khác tức giận.

"Vì sao Hoàng thượng phải phong nàng ta làm Hoàng hậu? Có phải nàng ta là hồ ly tinh chuyển thế, hết lần này đến lần khác khiến Hoàng thượng vì nàng ta mà phá lệ? Vậy những nữ nhân khác trong cung thì tính thế nào? Đều là đá kê chân cho Tần Phiên Phiên à? Ta muốn hỏi Hoàng thượng, hắn có còn lương tâm hay không, chẳng lẽ chỉ có nữ nhân Tần Phiên Phiên kia quý giá, những người khác đều không phải người sao? Trước kia hắn đối với chúng ta như vậy thì tính thế nào?"

Chúc Mẫn đột nhiên đứng lên, muốn lao về phía Lý Đức.

Sắc mặt hai cung nữ hầu hạ đều thay đổi, hắn ta đi theo Hoàng hậu nương nương, nước lên thì thuyền lên, thân phận hiện giờ của Lý Đức không phải là ai cũng có thể chạm vào.

Chỉ là không biết là do gần đây Chúc Mẫn hay ăn đồ ăn chay hay là do tích tụ trong lòng mà cả người mềm như bông, không có chút sức lực nào.

Lý Đức cũng chỉ đẩy nhẹ một cái, nàng ta đã quỳ rạp xuống đất.

Trên mặt Chúc Mẫn đều là vẻ tuyệt vọng, nàng nâng đôi tay lên che mặt, cả người đều run rẩy.

Những chất vấn đó của nàng ta, bây giờ Lý Đức nghe được đều cảm thấy buồn cười, hắn cũng không che giấu, lập tức liền bật cười thành tiếng.

Cười càng giống như một tên hoạn quan hỏng đến tận xương tủy.

Chúc Mẫn ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra hận ý nồng đậm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Lý Đức thu lại tiếng cười, trầm giọng, nói: "Mẫn Phi nương nương, nô tài không phải Hoàng thượng, cũng không biết ngài ấy nghĩ thế nào. Nhưng những lời này của ngài thật nực cười, bởi vì chư vị phi tần đều tâm tâm niệm niệm đối với Hoàng thượng, đều muốn đạt được thánh sủng, cho nên Hoàng thượng phải đáp trả tình cảm của tất cả các nàng sao?"

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Không thể đâu, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhiều không đếm xuể, Hoàng thượng lại chỉ có một. Huống hồ lúc trước Hoàng thượng còn muốn đưa vài vị phi tần về nhà mẹ đẻ, để các nàng sống cho tốt, bảo đảm người nhà mẹ đẻ không gây bất lợi cho các nàng. Chỉ là mấy vị nương nương đó làm như cha chết mẹ chết, khóc lóc cầu xin không muốn về nhà, chỉ muốn sống an phận ở trong cung, bảo đảm sẽ không gây ra phiền phức gì."

Hắn cố ý thở dài một hơi: "Nô tài thấy rất kỳ lại, các vị một lúc thì nói muốn thế này một lúc sau lại nói không muốn như vậy nữa, chờ đến lúc thỏa mãn các vị rồi lại không vui, còn muốn trách móc Hoàng thượng. Lại nói đến mấy vị nói sẽ an phận trong cung kia, nói gì mà sẽ không gây khó dễ cho chủ tử nhà ta, đều chỉ là mấy lời trấn an Hoàng thượng làm kế hoãn binh mà thôi. Từ trước đến nay các người muốn cũng chỉ có địa vị cao và thánh sủng mà thôi. Chỉ là, xin lỗi ngài, bất kể cái gì cũng đều là của chủ tử nhà ta, ngài đừng nghĩ chạm vào!"

Lý Đức nói xong lời cuối cùng, ném cho nàng ta một ánh mắt xem thường, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu ngạo ương ngạnh, bày ra dáng vẻ của một tên thái giám chết bầm hết sức tiêu chuẩn.

"Việc này còn không tới phiên một con cẩu thiến như ngươi nói!" Nàng vừa nói vừa bò dậy, đột nhiên nhào về phía hắn, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, hiển nhiên là muốn xé nát khuôn mặt của Lý Đức.

Chỉ là Lý Đức vô cùng nhanh nhạy lui về phía sau một bước, trực tiếp tránh đi, sau khi cuộn thánh chỉ lại liền chuẩn bị rời đi.

"Trước khi đi, gửi lại ngài mấy lời. Làm người vẫn nên lương thiện một chút, không nên để tâm vào chuyện vụn vặt. Mẫn Phi nương nương, ngài hãy ở Tĩnh Tư am từ từ chờ đợi, nói không chừng ngày nào đó Hoàng thượng thấy ngài nghe lời như vậy, sẽ cho ngài tự do. Thiên hạ này rộng lớn, chuyện lạ gì mà không có, tội gì cứ phải tiến cung rồi tự tìm không thoải mái cho mình chứ?"

Lúc này Lý Đức không còn cười âm trầm như trước, ngược lại lại nói chuyện rất có đạo lý, rõ ràng là khuyên nhủ thật tình.

Thật ra mấy câu này không phải là ý của hắn, là Tần Phiên Phiên cố ý dặn dò nhưng lại không muốn hắn nói là ý của nàng.

Chính là vì không muốn để Chúc Mẫn nghe được ba chữ "Tần Phiên Phiên" mà sinh ra chán ghét, muốn Chúc Mẫn có thể thật sự nghe lọt tai, đến lúc đó Tần Phiên Phiên cũng tiện cầu xin cho nàng ta với Hoàng thượng.

Cũng không phải do Tần Phiên Phiên ăn nó rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà xen vào chuyện của người khác, mà là hiện tại nàng là Hoàng hậu, có Đại Hoàng tử, lại có sủng ái vô thượng của Hoàng thượng, có thể nói là không còn mong gì nữa.

Hà tất phải khiến người khác chịu tội chứ?

Nữ nhân sao phải đi làm khó nữ nhân chứ, Chúc Mẫn được tự do, bất kể là rời khỏi kinh thành đi tìm người Chúc gia hay là đi đến nơi nào khác, nhất định là không thiếu lộ phí, sau khi sống mai danh ẩn tích sẽ có tương lai vô cùng tươi sáng như cũ.

"Ta khinh, đồ cẩu thiến nhà ngươi chớ ra vẻ đứng nói chuyện không đau thắt lưng! Chúc gia đã xóa tên ta, ngoại trừ hậu cung ta không đi đâu hết. Thanh xuân nửa đời trước và tình cảm của ta đều hao phí trong hậu cung, nếu cứ lặng lẽ rời đi như vậy, ta sẽ thành kẻ thất bại từ đầu đến cuối. Ta nhất định không thể để thất bại như vậy, cho dù có bò ta cũng phải bò trở lại nơi đó. Ngươi nói cho..."

Chúc Mẫn trực tiếp hung hăng phỉ nhổ hắn, biểu tình oán hận trên mặt vô cùng rõ ràng, tức muốn hộc máu.

Lý Đức không đợi nàng ta nói xong đã xoay người rời đi.

Những lời vô nghĩa sau đó hắn đều không muốn nghe, đơn giản chỉ là mấy lời mạnh miệng, chỉ đáng tiếc cho chủ tử dụng tâm lương khổ.

Những phi tần cứng đầu đó, căn bản là nói không thông được.

Để các nàng xuất cung tìm cuộc sống mới, liền giống như muốn mạng các nàng vậy, Mẫn Phi nương nương chính là ví dụ như vậy, Nguyệt Quý phi bị đuổi ra khỏi cung lúc trước cũng là như vậy.

Đương nhiên còn có Thư Quý phi, loại người thông thấu, không cần ai nói nhiều câu nào, người ta đã có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận rồi.

"Ôi, dạng người nào có dạng mệnh đó thôi." Lý Đức thở dài một hơi, rời khỏi Tĩnh Tư am.

---

Sau khi tan tiệc rượu, Tần Phiên Phiên uống hơi nhiều, chủ yếu là nàng rất vui.

Cho dù lúc ở trong yến hội, có ít nhất một nửa số phi tần không phải thật lòng đến chúc mừng nàng, nhưng nội tâm vui sướng của nàng vẫn không khắc chế được.

Nàng lên làm Hoàng hậu, Hoàng thượng còn kính nàng ba ly liên tiếp, nàng vừa uống liền không thể ngừng được.

Thư Quý phi cũng kính nàng một ly, còn có mấy phi tần cũng đến kính nàng, Tần Phiên Phiên đều bày ra tư thế ai đến cũng không cự tuyệt, trên mặt vẫn luôn mang theo tươi cười thật lòng.

Chờ đến lúc ra khỏi yến hội, nàng đi đường có chút không vững, cần phải có người đỡ.

"Chủ tử, ngài chậm một chút." Hồng Y đỡ nàng cũng cảm thấy có chút quá sức.

Người uống say cảm giác phương hướng không tốt, đến đi đường cũng không đi đúng thành đường thẳng, không biết rốt cuộc là nàng muốn đi đâu.

"Muốn Muốn, ngươi đi chậm thôi. Sao ngươi lại đi nhanh như vậy."

Tần Phiên Phiên không cảm thấy mình đã say, ngược lại cảm thấy dường như trong người dư thừa sức lực, muốn chạy chậm đuổi theo Tiêu Nghiêu.

Sau khi nàng hô lớn một tiếng này, cung nhân xung quanh liền lâm vào một khoảng không gian tĩnh mịch.

Mẹ của ta ơi, xưng hô cũng đổi luôn, hơn nữa sau khi chủ tử uống say giọng nói thật mềm nha, mềm mềm mại mại, giống như bánh chưng mới vừa luộc xong vậy, vừa mềm vừa dính.

Giọng nói của nàng còn có chút không rõ ràng lắm, quả thực giống như là đang làm nũng vậy.

Tiêu Nghiêu cong môi cười, thật ra hắn không hề cách xa nàng, rõ ràng là hai người chỉ một trước một sau mà đi.

Nhưng nàng lúc uống say trở lên vô cùng dính người, ngay cả khoảng cách một bước chân cũng không thể chịu nổi.

Hắn dừng bước, nhìn nàng giống như một đứa trẻ đang tập đi, lung la lung lay chạy chậm hai bước về phía hắn, bắt một cái đã nắm được ống tay áo hắn.

Tần Phiên Phiên ngẩng đầu, cười ôn nhu với hắn, trong mắt ngập tràn ánh sáng mông lung.

Sắc mặt nàng hơi đỏ ửng, càng nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết, nàng uống say có chút mơ hồ, so với ngày thường nhiều thêm vài phần đáng yêu.

"Chỉ bắt lấy ống tay áo là được?" Hắn thấp giọng hỏi nàng.

Tần Phiên Phiên gật đầu: "Đúng vậy."

Một bên trả lời hắn, một bên lại nhích lên trên một đoạn, trong lòng bàn tay là ngũ trảo kim long thêu chỉ vàng, nhận thấy cảm giác quen thuộc này, trong lòng Tần Phiên Phiên cảm giác bình yên thư thái.

Tiêu Nghiêu nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, chỉ muốn một tay kéo nàng vào trong ngực, hôn nàng một cái.

"Đi thôi." Hắn dẫn theo nàng đi về phía trước, nàng bắt lấy ống tay áo hắn, lung la lung lay bước theo.

Hồng Y do dự một lát, vẫn lui về phía sau một bước, đi theo hai người chứ không tiến lên đỡ Tần Phiên Phiên nữa.

Nàng ấy cảm thấy giữa hai người kia không cho phép bất luận kẻ nào chen vào giữa.

Nhưng Tần Phiên Phiên đã quá say, tư thế đi đường không vững, có thể ngã bất cứ lúc nào.

Hai mắt Hồng Y nhìn chằm chằm nàng, rất nhiều lần duỗi tay ra muốn đỡ nàng nhưng cuối cùng Tần Phiên Phiên đều có thể tự ổn định, Hồng Y gấp đến độ mồ hôi lạnh đầy ót.

"A!" Bỗng nhiên Tần Phiên Phiên kêu một tiếng, chân mềm nhũn liền ngã về phía trước, vừa khéo ngả vào lòng Tiêu Nghiêu.