Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 127: Hoàng thượng nổi giận




Edit: Hy Hoàng Thái phi.

Beta: Mai Thái phi.

"Tại sao không có ai trả lời trẫm? Lúc nãy không phải có rất nhiều người khóc lóc sao? Nào, mau nói cho trẫm biết, là người của nhà mẹ đẻ vị phi tần nào đã chết muốn xuống mồ an nghỉ? Mặc dù ngày tết có người chết sẽ không may mắn, nhưng trẫm là chân long thiên tử, ban một cái quan tài cho nhà mẹ đẻ các ngươi cũng không sao, dùng long khí trấn áp tử khí xui xẻo là được."

Tiêu Nghiêu nhìn qua từng vị phi tần, ánh mắt giống như có ám khí vây chặt chẽ ghim các nàng tại chỗ, không thể động đậy.

Tất cả phi tần ai cũng không dám thở mạnh, trái tim "Bùm bùm" đập nhanh hơn.

Hoàng thượng đã nói ra những lời này chứng tỏ là lửa giận ngập trời, cho dù bây giờ các nàng muốn mở miệng giải thích cũng không có ai dám. Sự tức giận của Hoàng thượng không hề dễ bình ổn, không phải chỉ giải thích là được.

Các vị phi tần không ai dám mở miệng, lửa giận của Tiêu Nghiêu lại càng lúc càng lớn, hắn trực tiếp gọi Trương Hiển Năng đến.

"Ngươi lập tức cho người thống kê một chút, trong nhà những người vừa khóc đến tột cùng là có ai sắp chết. Tiệc tối ngày tết, một nửa người trong đại điện đều khóc tang, có phải trẫm nên cho người suốt đêm gọi phụ thân của các ngươi tiến cung để mang các ngươi về nhà hay không?" Lời nói này của Hoàng thượng quả thật không hề khách khí.

Trương Hiển Năng không dám chần chờ một chút nào, lập tức gọi mấy tên thái giám biết chữ đến rồi sai bọn hắn đi lấy giấy bút và mực.

Trương Đại Tổng quản hiểu rất rõ, dù sao chuyện này không dính dáng đến Hoàng Quý phi thì tất cả yêu cầu muốn chỉnh đốn người khác của Hoàng thượng là thật, hắn không cần do dự cũng không cần ngăn trở, dù sao Hoàng thượng cũng rất bình tĩnh, chuyện nhỏ như vậy hắn không cần lo làm gì.

Các phi tần ở trong điện nhìn mấy tên thái giám đi ra ngoài, lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng thượng thì hoàn toàn luống cuống.

Chúc Mẫn nghiến răng nghiến lợi ngồi im ở vị trí của mình, mặc dù lúc nãy nàng không khóc cùng mấy vị phi tần kia, nàng không cần sợ, nhưng Hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.

"Hoàng thượng bớt giận, lúc nãy chỉ do thần thiếp vội vàng, có chút thương cảm chứ không phải cố tình muốn khóc. Mong Hoàng thượng tha thứ, nhà mẹ đẻ của thần thiếp cũng không có ai sắp qua đời."

Phi tần lúc nãy dẫn đầu nói chuyện lập tức luống cuống giải thích, lúc nãy nàng thực sự có ý muốn ép Hoàng thượng.

Nếu như tất cả phi tần của hậu cung đều bị đuổi ra ngoài chỉ còn lại Tần Phiên Phiên ở lại thì các triều thần sẽ không để yên, dù sao gia tộc bọn họ đều có phi tần ở trong cung. Bọn họ còn trông chờ những phi tần này truyền tin tức từ trong cung ra mỗi khi trong hậu cung xảy ra chuyện gì mà.

Nếu lúc này Hoàng thượng đuổi hết phi tần đi không khác gì chặt đứt tất cả đường lui của bọn họ, sau này bọn họ muốn nhờ các vị phi tần thổi gió bên gối không khác gì khó như lên trời.

"Trẫm nhớ ngươi, lúc nãy còn có ai khóc lóc sướt mướt nữa?" Hắn hừ lạnh một tiếng hỏi.

Trong điện yên tĩnh một chút, sau đó có hai ba người đứng ra, Tiêu Nghiêu nhìn vài lần.

"Trương Hiển Năng, chuẩn bị xe đưa mấy vị này về nhà đi. Lúc nãy bọn họ không phải ồn ào muốn về nhà sao? Trẫm thành toàn cho bọn họ."

Nam nhân lạnh giọng mở miệng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện vô cùng nhỏ bé.

Hắn vừa nói xong thì khuôn mặt mấy người kia trắng bệch, không còn chút máu nào.

"Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng..., nếu như thần thiếp bị đuổi ra khỏi cung, phụ thân của thần thiếp sẽ đánh chết thần thiếp mất. Hoàng thượng tha mạng, thần thiếp không dám nữa..." Vị này chính là Lệ Phi, vị từ nhị phẩm Phi duy nhất đi đầu nói chuyện lúc nãy, nàng trăm triệu lần cũng không dám nghĩ Hoàng thượng thật sự muốn đuổi các nàng đi.

Tiêu Nghiêu cười lạnh một tiếng: "Tha mạng? Lệ Phi, trẫm thấy lá gan của ngươi rất lớn. Lúc nãy trẫm chỉ nói từ năm nay trở đi không muốn nhìn cái gọi là tiết mục biểu diễn ngày tết thôi, cũng không nói thêm cái gì nữa, nhưng ngươi cũng dám vu oan đặt điều trẫm. Dám nói trẫm muốn đuổi các ngươi ra khỏi cung, trẫm nói câu này khi nào? Ngươi dám nói hươu nói vượn trước mặt người khác, rõ ràng là không sợ trẫm đánh chết ngươi, thế mà giờ lại sợ phụ thân ngươi. Có phải phụ thân ngươi còn lợi hại hơn cả trẫm không?"

Hoàng thượng nói thêm một câu thì sắc mặt Lệ Phi lại trắng thêm vài phần. Thủ đoạn một khóc – hai nháo – ba thắt cổ của nữ nhân trong hậu cung là thủ đoạn mà Hoàng thượng khó chống đỡ nhất. Lúc ấy Lệ Phi thấy có rất nhiều người ủng hộ mình cho nên mới được một tấc lại muốn tiến một thước, các phi tần trong đại điện đều muốn biểu diễn tiết mục mà mình đã chuẩn bị nên đương nhiên sẽ ủng hộ nàng.

Nàng không nghĩ đến Hoàng thượng không chỉ không chịu thỏa hiệp mà lại còn thanh toán nợ nần từ lúc đầu nàng cổ động các vị phi tần, hơn nữa Hoàng thượng trừng phạt vô cùng nghiêm trọng, không hề có ý định trừng phạt nhẹ nhàng.

"Không phải, thần thiếp không dám, Hoàng thượng tha mạng... Thần thiếp, thần thiếp không muốn bị đuổi ra khỏi cung. Người tha thần thiếp một lần này thôi, thần thiếp nhất định sẽ nghiêm túc nghe lời, ngoan ngoãn ở trong cung của mình, không bao giờ ra ngoài gây chuyện nữa." Nàng liều mạng khóc lóc cầu xin.

"Hoàng thượng tha mạng, tần thiếp cũng không dám nữa."

Ba vị phi tần khác cũng khóc lóc cầu xin tha thứ theo. Đây đều là bốn vị phi tần nói đầu tiên, Hoàng thượng cũng muốn đuổi các nàng ra khỏi cung.

"Hôm nay là tết nhất, trẫm cũng không muốn quá khắc nghiệt. Lệ Phi vẫn phải ra khỏi cung, ba người các ngươi bị ghi tên vào sổ, nếu lại làm thêm bất kì chuyện gì thì không cần chờ trẫm mở miệng, các ngươi tự mình chuẩn bị xe ra khỏi cung đi." Tiêu Nghiêu phất phất tay nói.

Ba vị phi tần khác quả nhiên là mừng đến phát khóc, vội vàng quỳ xuống tạ ơn.

Hy vọng cuối cùng trong lòng Lệ Phi cũng sụp đổ, cả người tê liệt ngã trên mặt đất, nàng nghiêng đầu nhìn ba người quỳ bên cạnh, nàng biết bản thân mình hoàn toàn xong rồi.

"Hoàng thượng, xe đã chuẩn bị xong." Trương Hiển Năng thấp giọng nói một câu.

"Đưa Lệ Phi ra cung, cho Trương Thành đi theo để hắn nói rõ ràng với Trương đại nhân. Không phải là trẫm cố tình làm Trương gia bọn hắn mất mặt trong ngày tết mà là Lệ Phi rất nhớ nhà không muốn sống ở trong cung nữa." Bàn tay của Tiêu Nghiêu vung lên, ngay cả mí mắt cũng không muốn nâng lên, rõ ràng là không muốn nói thêm bất kỳ câu gì với Lệ Phi.

Ngay lập tức có mấy cung nhân tiến lên kéo Lệ Phi ngã trên mặt đất đi.

Lệ Phi giãy giụa kịch liệt, tầm mắt của nàng đảo qua người các phi tần bên cạnh, tất cả đều cúi đầu không dám nhìn nàng, rõ ràng là không có ai muốn cứu nàng. Cuối cùng, nàng ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại ở trên người Tần Phiên Phiên.

"Hoàng Quý phi, người cầu xin Hoàng thượng giúp thần thiếp đi. Thần thiếp thật sự biết sai rồi, cũng không dám nữa. Người giúp thần thiếp cầu xin một lần được không, thần thiếp tình nguyện làm trâu làm ngựa trả ơn người." Lệ Phi đột nhiên tránh thoát hai tên thái giám lôi kéo mình, trực tiếp quỳ xuống dập đầu cầu xin.

Tần Phiên Phiên khẽ nheo lại đôi mắt, nàng không nghĩ tới Lệ Phi trước đây chướng mắt như thế mà lúc này lại cầu xin nàng giúp đỡ.

Nữ nhân trong hậu cung chỉ cần đến thời điểm quan trọng đều có thể co được giãn được, không có người vĩnh viễn là kẻ thù, cũng không có ai vĩnh viễn là bằng hữu.

"Nương nương, người cầu xin giúp thần thiếp đi. Thần thiếp dập đầu cầu xin người, thần thiếp sẽ cung phụng bài vị trường sinh của người, làm trâu làm ngựa trả ơn người. Người có việc nặng nhọc dơ bẩn gì đều có thể giao cho thần thiếp, thần thiếp không sợ..."

Lệ Phi dập đầu thật mạnh, rất nhanh trên trán đã đỏ bừng.

Tần Phiên Phiên và Tiêu Nghiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi lại nhìn Lệ Phi đang cố gắng dùng cả mạng sống để tỏ lòng trung thành với nàng, nhẹ giọng nói: "Lệ Phi ngươi đừng cầu, ta và ngươi giống nhau, đều chỉ là phi tần của Hoàng thượng mà thôi. Những lời Hoàng thượng nói ra nhất định phải nghe rõ, Hoàng thượng đã mở miệng đưa ngươi ra khỏi cung, nếu ta cầu xin Hoàng thượng giúp ngươi đó là đẩy người vào hoàn cảnh bất lợi, điều tối kỵ nhất trong cung là thay đổi xoành xoạch. Nếu ta thật sự làm như vậy thì có khác gì ngươi và mấy vị kêu khóc lúc nãy đâu?"

Lúc Tần Phiên Phiên nói đến câu cuối cùng thì gằn từng chữ một mà nói.

Vẻ mặt Tần Phiên Phiên vô cùng nghiêm túc, lúc nàng nói xong câu cuối thì tầm mắt đảo qua các vị phi tần khác trong đại điện, trong mắt có vài phần châm chọc hài hước.

Mọi người đương nhiên là tức giận mà không dám nói gì. Nữ nhân này đã kiêu ngạo đến mức các nàng không có bất kỳ biện pháp gì cả.

"Còn không mau kéo đi!" Trương Hiển Năng lập tức vung phất trần trong tay lên.

Mấy tên thái giám lập tức tiến lên kéo Lệ Phi đi.

"Tần Phiên Phiên, ngươi được sủng ái thì sao chứ, chúng ta bi thảm như vậy đều tại ngươi. Các ngươi cứ chờ xem, ta chỉ là người đầu tiên bị đuổi ra khỏi cung, rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi. Ha ha ha, ta sẽ chờ đến lúc đó..."

Lệ Phi rõ ràng là thẹn quá hóa giận, nàng ta còn tiếp tục gào to cái gì nữa, lập tức có cung nữ nhanh chóng tiến lên móc khắn gấm nhét vào miệng Lệ Phi, trong đại điện liền yên tĩnh.

Rất nhanh Lệ Phi đã bị lôi ra khỏi đại điện, bên trong điện chìm vào im lặng chết chóc, tất cả mọi người đều cúi đầu nín thở.

"Tất cả những người đã khóc lúc nãy đứng lên, đừng để trẫm nói lần thứ hai, cũng không cần giải thích gì cả. Nếu không lại khiến trẫm tức giận thì không biết trẫm sẽ làm ra chuyện gì đâu. Cũng không nên có hy vọng may mắn, tội khi quân các ngươi không gánh nổi đâu."

Tiêu Nghiêu lên tiếng phá vỡ im lặng, nhưng hắn làm các phi tần thất vọng rồi, hắn không hề có ý nhẹ nhàng bỏ qua mà muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng.

Trong điện đầu tiên là yên tĩnh chết chóc, rồi có ba người đứng lên, chính là ba vị phi tần được tha cho không đuổi ra khỏi cung, rõ ràng là các nàng rất thức thời.

Lúc nãy Hoàng thượng đã nói sẽ không đuổi các nàng ra khỏi cung thì sẽ không thay đổi, lúc này tự động đứng ra còn có thể tỏ thái độ tốt.

Lần lượt có vài người đứng lên, cuối cùng là một nửa phi tần trong điện đứng dậy, trên mặt đều là lo sợ bất an. Bọn họ sợ Hoàng thượng nhìn thấy bọn họ liền không vui, lại ra lệnh đuổi bọn họ ra khỏi cung, nếu thật sự là vậy thì năm mới này không cần sống nữa.

"Các ngươi đều trở về tẩm điện của mình đi, muốn khóc thì khóc, muốn ăn thì ăn, đừng có gào khóc trước mặt trẫm." Hắn vẫy vẫy tay.

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, cuối cùng Tiêu Nghiêu lại thúc giục một câu thì những phi tần này mới đồng thời hành lễ xoay người rời đi.

Sau khi các nàng rời đi, chỗ ngồi trong điện trống một nửa khiến cho đại điện càng thêm yên tĩnh, một nửa người còn lại đều cúi đầu ngồi im tại chỗ, vô cùng ngoan ngoãn.

"Trẫm đã nói rồi mà, cơm canh này đã nguội lạnh rồi." Tiêu Nghiêu cầm đôi đũa lên lại, thấy đồ ăn trước mặt đã nguội thì nhíu mày lại.

"Còn có một nửa đồ ăn nóng chưa mang lên bàn, để cung nhân mang mấy món đã nguội này xuống rồi bưng mấy món nóng lên là được." Tần Phiên Phiên mở miệng phân phó với Liễu Âm một tiếng.

Ngay lập tức có cung nữ tiến vào bưng đồ ăn đã nguội xuống thay bằng đồ ăn nóng hổi.

Tiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn nhìn nàng, rồi cong cong khóe môi với nàng, dường như hắn muốn nói cái gì rồi lại nhớ ra xung quanh vẫn còn có các phi tần khác nên ngậm miệng không nói nữa.

Hắn không phải sợ những người này, chỉ là ngày tết chẳng ai muốn tìm việc không vui cho mình cả.

Nếu không phải những người này làm việc quá phận trước thì hắn cũng sẽ không tính toán chi li như vậy.

Mặc dù sau đó lại dọn đồ ăn còn nóng lên nhưng cũng chỉ có ba người ngồi ở trên cùng ăn uống ngon miệng, những phi tần khác đều cúi đầu ăn từng miếng bé xíu, rất nhiều người đều là bộ mặt nuốt không trôi.

Đương nhiên các nàng cũng không dám lộ ra vẻ quá ủ rũ, tránh cho Hoàng thượng lại bảo các nàng chuẩn bị khóc tang, chẳng ai muốn ngày tết bị người khác nguyền rủa nhà mẹ đẻ có người chết, họ đành phải cố gắng trưng ra bộ mặt tươi cười vui vẻ.

Bữa cơm này Chúc Mẫn ăn vô cùng nghẹn khuất, đối mặt với cái không khí áp lực trong đại điện này nàng chỉ muốn quăng đôi đũa rồi lập tức chạy đi.

Nhưng mà nàng không dám, Hoàng thượng còn chưa rời đi.

Kế hoạch đêm nay của nàng hoàn toàn ngâm nước nóng, quả thực là vô cùng tức giận mà lại không dám nói.

"Nương nương, người đã đưa đến nhưng mà Hoàng thượng không muốn xem biểu diễn thì phải làm sao bây giờ, nô tỳ sợ nàng ta đông lạnh bị bệnh không làm được gì nữa." Tiểu cung nữ lén lút đi đến bên cạnh Chúc Mẫn, nhỏ giọng nói một câu.

Mày Chúc Mẫn nhíu chặt, nàng cũng không có bất kì biện pháp gì.

"Để nàng ta chờ một chút, chỉ có thể chờ sau khi tan tiệc tối lại nghĩ cách." Nàng thấp giọng nói một câu.

Buổi tối hôm nay rất nhiều người nghĩ thà không có năm mới này còn hơn, các nàng cực khổ chuẩn bị tiết mục biểu diễn đều thành công dã tràng. Hoàng thượng trực tiếp dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi,ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không muốn.

Sau khi tiệc tối chấm dứt, Tần Phiên Phiên đưa Cao Thái hậu hồi cung, còn Hoàng thượng thì đi Long Càn cung, đêm nay cả Nháo Nháo cũng được ôm đến đó.

Tiêu Nghiêu nhanh chóng đi về Long Càn cung, bởi vì lúc nãy trước khi đi tần Phiên Phiên nói nhỏ bên tai hắn, nói là chuẩn bị tiết mục đặc biệt cho hắn, ngay lập tức hắn liền hưng phấn lên, chỉ hận không thể bay nhanh về Long Càn cung.

Nếu không phải bên cạnh còn có cung nhân đi theo thì có lẽ hắn cũng không thèm quan tâm đến hình tượng mà chạy như bay về.

"Hồng đậu sinh nam quốc..." Bỗng nhiên có tiếng ca nhẹ nhàng truyền đến, tiếng ca ngâm ngâm nhẹ nhàng truyền trong đêm lạnh càng có vẻ mơ hồ, nhưng càng có vẻ êm tai nhẹ nhàng.

Mọi người đều dừng bước chân lại, lông mày Trương Hiển Năng nhảy dựng, đêm khuya đi lại trong cung sợ nhất là nghe phải loại âm thanh này, mười lần thì tám lần sẽ bị dọa tè ra quần.

Dù sao thì trong cung người chết quá nhiều, chỉ cần có chút kỳ lạ thì sẽ nghĩ là có quỷ, trong tình huống này rất ít người không bị dọa sợ mà nghĩ đến có quỷ.

May mắn lúc này không phải chỉ có một người đi trên đường, Hoàng thượng còn đi cùng với bọn họ. Nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ chỉ cần quăng chân long thiên tử ra là được, dùng long khí trấn áp quỷ khí.

"Các ngươi có nghe được tiếng ca hay không?" Tiêu Nghiêu lạnh giọng hỏi một câu.

Mấy tiểu thái giám liếc mắt nhìn nhau một cái, run rẩy nói: "Không, không...".

Bọn họ bị hù dọa đến nỗi không nói lên lời, lập tức bị Trương Hiển Năng trừng mắt một cái.

"Hoàng thượng, nghe được." Hắn cẩn thận nghe xong, thấp giọng nói: "Chắc là từ Ngự Hoa viên truyền ra."

"Vòng qua, chạy nhanh về Long Càn cung." Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, đáy lòng hắn thầm có suy đoán, chắc là có phi tần nào chưa chịu từ bỏ ý định cố tình đợi hắn ở Ngự Hoa viên.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, ở tiệc tối hắn đã phát giận đến mức ấy mà vẫn có người ngoan cố chưa từ bỏ ý định, nhất định muốn hắn nhìn tiết mục biểu diễn.

Nếu là ngày thường khẳng định hắn sẽ nén giận đi nhìn xem kẻ to gan đó là ai, rồi lại sai người đuổi đi. Nhưng lúc này trong đầu hắn chỉ nhớ thương chuyện nhanh chóng về Long Càn cung xem tiết mục biểu diễn đặc biệt mà Phiên Phiên chuẩn bị cho hắn. Hắn không rảnh rỗi chậm trễ thời gian vì người khác.

Nghĩ như vậy, bước chân của hắn liền nhanh hơn. Nhưng hành động này của hắn bị các thái giám phía sau hiểu nhầm là Hoàng thượng đang sợ hãi.

Mấy tên tiểu thái giám nhìn nhau liếc mắt một cái, đều nói thầm ở trong lòng, thì ra ngôi cửu ngũ cũng sợ hãi mấy thứ này.