Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 124: Năm mới đã đến




Edit: Hy Hoàng Thái phi.

Beta: Mai Thái phi.

Tần Phiên Phiên không khỏi dừng bước chân, cả người ngốc tại chỗ, nàng vươn cổ nhìn nhìn.

Tiêu Nghiêu nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, ngủ vô cùng ngon lành.

Tâm trạng tràn ngập xuân ý lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, thậm chí Tần Phiên Phiên còn cảm thấy trên mặt nóng rát, nàng lăn lộn đến cả người đổ mồ hôi, ước gì cởi hết rồi tới một hồi hoạt sắc sinh hương, kết quả hiện ra trước mắt nàng là Nhị Cẩu Tử ngủ như lợn chết.

Tần Phiên Phiên không nhịn được mắt trợn trắng, nàng đang bị người ta chơi sao?

Nàng hoàn toàn không thể tiếp thu loại cảnh tượng này, lập tức đi lên phía trước, duỗi tay đẩy một cái.

Đáng tiếc người trên giường không chút sứt mẻ, nàng liên tục đẩy vài lần, Tiêu Nghiêu chỉ trở mình đưa lưng về phía nàng, tỏ vẻ bảo nàng không nên quấy rầy mình đang ngủ.

Tần Phiên Phiên cảm thấy xấu hổ và buồn bực đan xen, sao có thể như vậy, rõ ràng Hoàng thượng chờ mong chuyện này hơn cả nàng, kết quả hiện giờ lại là cảnh tượng này. Tại sao lại biến thành nàng vội vàng không chờ được còn Hoàng thượng thì không sao cả.

"Hoàng thượng, mau đứng lên!"

Nàng dùng hết thủ đoạn của mình, cũng chưa thể làm người nam nhân này mở mắt, chỉ có tiếng ngáy ngủ bé hơn một chút, nhưng như vậy cũng không thể làm nàng hài lòng.

" Bốp! " Một tiếng giòn vang đột ngột xuất hiện trong đại điện.

Nam nhân vốn đang nằm ngủ ngon lành ở trên giường bỗng nhiên mở mắt, Tần Phiên Phiên dùng sức tát một cái ở trên mặt hắn.

"Ai đánh trẫm?" Giọng nói của hắn còn có chút mơ mơ màng màng, nhưng âm thanh chất vấn rất lớn.

Tần Phiên Phiên khẽ ho một tiếng, nói: "Hoàng thượng, có phải người ngủ đến mức hồ đồ rồi hay không? Chẳng lẽ có người đánh người ở trong mơ sao?"

Tiêu Nghiêu mở to hai mắt nhìn về phía Tần Phiên Phiên, sờ sờ mặt mình, lại cảm thấy không có đau như vậy.

Hắn còn đang buồn ngủ, thấp giọng nói: "Đã trễ thế này, mau ngủ đi."

Nói xong lời này, hắn lại nghiêng đầu lần nữa rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Tần Phiên Phiên phát ngốc, lại đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, đêm nay không cần thần thiếp thị tẩm sao? Hình ma ma đã vẽ theo yêu cầu của người nha."

"Vốn dĩ muốn, nhưng là..." Hắn vẫy vẫy tay, rõ ràng đuổi nàng như là đuổi ruồi bọ, nói được một nửa lại ngủ mất, sau một lúc lâu mới nói tiếp: "Trẫm rất buồn ngủ, đêm nay không thị tẩm, ngày mai lại nói."

"Không được, mau dậy đi!" Tần Phiên Phiên duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, kết quả còn chưa vỗ được cái thứ hai nam nhân đã duỗi cánh tay ra kéo nàng vào trong ngực, nhỏ giọng dỗ nàng: "Được rồi! Được rồi! Mau ngủ cùng trẫm, tất cả chờ ngày mai lại nói."

Hắn ôm nàng vào trong ngực, đầu dựa vào cổ nàng rồi thật sự ngủ tiếp.

Lúc đầu Tần Phiên Phiên còn nhích tới nhích lui, sau đó Tiêu Nghiêu cảm thấy quấy rầy đến giấc ngủ của hắn nên lấy hai chân kẹp chân nàng lại, cánh tay ôm nàng càng chặt hơn, làm nàng hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích.

Trong lúc giãy giụa áo choàng ở trên người Tần Phiên Phiên đã tản ra, bên trong chỉ mặc áo lụa nên lạnh đến run bần bật.

Nàng cũng không hề kiên trì, lập tức muốn lấy chăn gấm quấn thật kỹ, kết quả toàn bộ chăn bị Hoàng thượng đè ở dưới chân, sau một trận liều mạng vật lộn nữa nàng mới thành công lấy chăn bọc mình lại.

Bởi vì nàng lăn lộn, Hoàng thượng lại nửa tỉnh nửa mê lần nữa, hắn toàn bị Tần Phiên Phiên đánh thức từ trong giấc mộng, hắn đã vô cùng kiên nhẫn, nếu là người khác đối xử như vậy với hắn thì hắn đã tức giận vì bị đánh thức mà ra lệnh lôi ra ngoài phạt trượng.

Nhưng người này là Tần Phiên Phiên, hắn không vui thì không vui, nhưng sẽ không kêu người lôi nàng đi ra ngoài phạt trượng, chỉ thấp giọng mà nói thầm: "Phiên Phiên, hôm nay nàng thật không ngoan. Trẫm đã nói Nháo Nháo giống tính nàng mà."

Hắn nói thầm hai câu này xong thì một lúc sau hô hấp lại vững vàng, rõ ràng là lại chìm vào mộng đẹp.

Tần Phiên Phiên cực kì tức giận, rõ ràng là người này nói tối nay muốn thị tẩm, kết quả tự mình ngủ ngon, kêu kiểu gì cũng không chịu dậy, hiện tại còn "người ác" cáo trạng trước, hơn nữa còn đổ cái tính tình của Nháo Nháo lên trên đầu nàng, chuyện này không thể nhịn được.

Trước đó bọn họ đã nói rõ, tính tình của Nháo Nháo là giống Cao Thái hậu, hoàn toàn không có một chút quan hệ nào với nàng.

Nàng giơ "tay ác ma" lên, tiến gần đến chóp mũi của hắn chuẩn bị bóp lại, khiến cho hắn không thở được, nghẹn chết càng tốt.

Nhưng lúc nàng ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt ngủ an tường của nam nhân kia, trên mặt còn vài phần say rượu, vệt đỏ ửng rất rõ ràng, đôi môi hơi hé một chút, chắc chắn là đang ngủ rất ngon.

Quầng thâm dưới mắt của hắn vẫn rất rõ ràng, bởi vì ăn tết được bãi triều ba ngày cho nên trong năm phải cố gắng hết sức giải quyết mọi chuyện, tránh cho sự vụ dồn hết vào mấy ngày nghỉ, đến lúc khai triều năm mới sẽ không xử lý kịp.

"Thôi, buông tha cho ngươi. Lần sau lại chơi đùa ta như vậy ta nhất định sẽ đánh "tiểu đệ đệ" của ngươi khiến nó không thể hành động nữa!" Tần Phiên Phiên khẽ thở dài một hơi, hào phóng mà nói một câu.

Lúc nàng dựa vào người nam nhân mới nhận ra thân thể hắn rất ấm, cơ thể hai người chỉ cách nhau một tầng lụa mỏng, không khác gì chân thành gặp nhau[1], trong thời tiết đêm tháng mười hai quả thật vô cùng ấm áp.

[1] Chân thành gặp nhau: một câu tiếng lóng của dân mạng TQ, hai người đối xử chân thành với nhau nghĩa là không có ngăn cách, ngày nay cụm tử này ám chỉ khi hai người ở cạnh nhau (chưa làm gì nha) mà hông mặc gì☺

Nàng than thở một tiếng, lúc sắp ngủ còn nghĩ bản thân mình thật là người vừa đẹp lại lương thiện.

Ngoài phòng là băng thiên tuyết địa, trong điện lại ấm áp, Tần Phiên Phiên dựa vào bên cạnh người Hoàng thượng ngủ một giấc vô cùng ngon, cảm thấy cả người đều ấm áp.

Nàng dự định ngủ một giấc đến lúc tự nhiên tỉnh. Tối hôm qua Cao Thái hậu đã phái người nói với nàng, sáng mai ngàn vạn lần không cần đi thỉnh an bà, buổi tối uống hơi nhiều rượu có chút say.

Tần Phiên Phiên chỉ muốn ngủ nướng một ngày, hơn nữa Hoàng thượng cũng không thượng triều, toàn bộ hậu cung đều đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.

Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, rất nhanh Tần Phiên Phiên đã bị đánh thức.

Có người đang hôn nàng, từ cái trán lướt qua mũi, lại đến môi.

Tần Phiên Phiên cảm thấy vừa ngứa vừa phiền, mùa đông được ngủ nướng quả thực là thiên đường, đây là số mệnh, ai quấy rầy nàng ngủ thì nàng sẽ trở mặt.

"Ta muốn đi ngủ, đừng náo loạn." Nàng vẫy vẫy tay, muốn đẩy người đang hôn loạn trên người nàng ra, nhưng mà người nọ rất cố chấp không cho nàng bất kì một cơ hội nào.

Tần Phiên Phiên còn chưa nói xong, cũng đã bị người chặn miệng, sáng sớm khi ngủ dậy Hoàng thượng vô cùng có hứng thú, động tác vội vàng mang theo chân thành.

Nàng bị hôn đến mơ hồ, thậm chí có chút thở không nổi, duỗi tay đẩy đẩy Tiêu Nghiêu, muốn cho hắn cách mình xa một chút.

Nhưng mà nam nhân giống như lớn lên trên người của nàng vậy, rõ ràng là tư thế không muốn rời đi, môi lưỡi dây dưa, đôi tay lại bắt đầu làm việc xấu, lượn lờ khắp nơi.

Tay của Tiêu Nghiêu giống như có lửa, đi đến đâu người nàng liền nổi lên từng trận khô nóng, cũng khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, nàng chậm rãi mở mắt, trên mặt có vài phần mê mang mơ hồ.

"Chào." Nam nhân thẳng eo, chào hỏi với nàng.

"Chào." Tần Phiên Phiên trả lời một câu.

Nhưng nàng còn chưa kịp nói gì thêm thì đã cảm thấy nam nhân vô cùng phấn khởi hôn nàng, coi như chào hỏi với thân thể của nàng.

Tần Phiên Phiên trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Nghiêu không nói chuyện, chỉ là cong cong khóe môi cười với nàng, trên mặt lại lộ ra nụ cười.

"Trẫm nhớ tối hôm qua, hình như Phiên Phiên rất không vừa lòng với trẫm. Vậy buổi sáng hôm nay bèn đền bù cho nàng." Hắn vừa nói vừa duỗi tay nắm lấy áo lụa mỏng trên người Tần Phiên Phiên.

Tần Phiên Phiên đột nhiên nắm lấy tay của nam nhân, không cho hắn thực hiện được ý đồ, nhướng mày lên: "Không có a, tối hôm qua thần thiếp ngủ rất ngon, rất vừa lòng, không cần đền bù cái gì cả. Hoàng thượng, người nằm xuống đi, ta tiếp tục ngủ."

Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, sau đó mắt chớp chớp với nàng mấy cái: "Nàng không cần thẹn thùng, tối hôm qua tuy là trẫm ngủ rồi, nhưng sáng nay cố ý dậy thật sớm để đền bù cho nàng. Hơn nữa trẫm cố ý dặn dò Hình ma ma vẽ mấy thứ, trẫm phải nhanh chóng nhìn để tránh sau này bị mờ."

Hắn vừa nói vừa dùng một chút lực liền nghe thấy một tiếng xé rách, hiển nhiên cái áo lụa mỏng không chịu nổi một chút lực đó đã hỏng.

Tần Phiên Phiên trợn mắt lên nhưng cũng không có phản kháng, thả lỏng thân thể của mình, tùy ý hắn làm, nhưng trong lòng vẫn nuốt không trôi cục tức này.

Nàng có chút bất mãn mà nói thầm: "Hoàng thượng, người cũng quá bá đạo, tối hôm qua thần thiếp muốn cùng người hoan hảo, người nói buồn ngủ không phản ứng thần thiếp. Buổi sáng hôm nay thần thiếp còn đang trong giấc mộng người muốn hoan hảo thì lại muốn thần thiếp nhất định phải lập tức đáp ứng người, ở đâu ra có chuyện tốt như vậy?"

Tiêu Nghiêu nghe nàng lải nhải, trên mặt lộ ra một nụ cười giảo hoạt giống như bắt được nhược điểm gì đó của nàng, nhỏ giọng nói: "Trẫm biết rõ ràng tối hôm qua nàng muốn hoan hảo với trẫm. Vậy mà lúc nãy còn cãi lại! Là trẫm không tốt, tối hôm qua uống rượu say, lúc ấy có rượu đang hưng phấn trẫm nghĩ có thể đại chiến ba trăm hiệp với nàng. Nhưng mà đợi đến lúc trở về chỉ chờ nàng có một chút liền ngủ mất, trẫm là có lòng nhưng không có lực."

Hắn mềm giọng nói, vừa xin nàng tha thứ vừa làm nũng.

Có lẽ hai người đều chui vào trong chăn cùng nhau, quanh thân ấm áp, trải qua một buổi tối cùng chung chăn gối, hơi thở của hai người đã giao hòa từ lâu.

Sự tức giận của Tần Phiên Phiên lập tức biến mất, còn cảm thấy nam nhân đang ở trước mắt nàng đáng yêu hơn nhiều so với ngày thường.

Hôm nay cuối cùng Nhị Cẩu Tử cũng học được cách thè lưỡi làm nũng với nàng.

"Được rồi, năm ngoái người vất vả, hy vọng năm nay người không ngừng cố gắng tiếp tục làm một Phụ hoàng tốt của Nháo Nháo, Hoàng thượng tốt của thần thiếp."

Trong lòng nàng thoải mái thì cũng không kiêu căng, chủ động nâng hai cánh tay ngọc lên quấn lấy cổ hắn, dâng lên nụ hôn nồng nhiệt của mình.

Tần Phiên Phiên chủ động đối với Tiêu Nghiêu mà nói giống như đổ thêm dầu vào lửa vậy, ngọn lửa lập tức bùng cháy, cảm xúc của hắn vô cùng kích động.

Hai người nóng bỏng dây dưa ở bên nhau, hoàn toàn là củi khô bốc cháy, độ ấm càng ngày càng cao, thân thể cũng dính đến càng ngày càng gấp.

Bởi vì đã lâu không có gần sát đối phương như thế nên ngay từ đầu động tác còn có chút mới lạ, ngay sau đó liền rơi vào cảnh đẹp, hai người đều vô cùng kích động.

Tiêu Nghiêu càng hăng tiết gà, rất nhanh đã dính chặt lấy nàng, không thể tự kiềm chế, nhưng đến nhanh đi cũng nhanh.

Hắn lập tức không khống chế được chính mình, nhưng lập tức kết thúc nhanh như vậy, đừng nói Tần Phiên Phiên, ngay cả chính hắn cũng phát ngốc.

Tiêu Nghiêu luôn tự xưng mình là nam nhân có hùng phong hiển hách, mỗi lần đều phải ấn Tần Phiên Phiên ở trên giường lăn lộn đến lúc nàng phải xin tha, dù vậy hắn cũng không chịu buông tay.

Nhưng đây là lần đầu tiên hai người nước sữa hòa nhau sau khi Tần Phiên Phiên sinh con, không ngờ nhanh như vậy hắn đã "xong" việc, quá mức nhanh, hắn cảm thấy vừa thẹn vừa bực!

Biểu tình trên mặt nam nhân thay đổi trong nháy mắt, tóm lại không quá đẹp, thân thể của Tần Phiên Phiên cũng cứng đờ, nàng vừa hứng khởi lại đột nhiên im bặt, nhưng nhìn Hoàng thượng ảo não thành như vậy, nàng không nhịn được cười ra tiếng.

"Hoàng thượng, người nói tối hôm qua là lòng có dư mà lực không đủ. Hay là đêm nay tiếp tục ngủ để bổ sung sức lực?"

Tần Phiên Phiên vừa nói vừa vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, trên mặt mang theo vài phần trêu chọc.

Nếu là trước đây có đánh chết nàng cũng không dám nói những lời này, nếu thật sự xuất hiện loại tình huống này, nàng còn phải tìm mọi cách mà xoa dịu Hoàng thượng.

Nhưng hiện giờ lá gan của nàng trở nên lớn vô cùng, không chút cố kỵ mà trêu trọc hắn.

Mặt Tiêu Nghiêu nóng rát, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt trên đó, hắn cũng không dám nhìn vào mắt của Tần Phiên Phiên, trực tiếp vùi đầu vào cổ của nàng để bản thân bình tĩnh một chút.

Mọi cảm xúc xấu hổ và buồn bực nảy lên trong lòng, Tiêu Nghiêu oán hận mà dùng hàm răng nhẹ nhàng cắn cổ nàng.

Thịt ở trên cổ rất non mịn, hắn mới cắn nhẹ một cái đã luyến tiếc nhả ra.

Nam nhân dùng sức không lớn, vừa mới cắn một cái Tần Phiên Phiên cũng không có cảm giác gì, ngược lại càng muốn cười, nàng cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp cười ra tiếng.

"Nàng dám cười trẫm." Hắn tiếp tục cắn, tăng thêm một chút lực.

Nhưng mà vẫn không thể khiến Tần Phiên Phiên sợ hãi, ngược lại làm nàng cười lớn hơn nữa, thật sự quá buồn cười.

Tần Phiên Phiên cười thật vui sướng, sáng sớm mùng một đầu năm mới, Hoàng thượng không chịu nổi mà muốn hoan hảo với nàng, kết quả "sớm" xong.

Chuyện này có thể khiến nàng cười một năm, chỉ là nàng cười cười một lúc thì không cười nổi nữa.

Bởi vì lúc nàng cười to thì thân thể vẫn luôn run run, không ngờ lại giúp Hoàng thượng "sống lại", lúc cảm nhận được sự biến hoá của nam nhân nàng lập tức im miệng không cười nữa.

Tiêu Nghiêu cảm nhận được mình lại uy vũ kiên cường cũng không hề xấu hổ buồn bực, lập tức ngẩng đầu lên, khẽ híp mắt nhìn nàng, cong môi cười lạnh một tiếng.

"Làm sao vậy, Phiên Phiên, sao nàng lại không cười nữa? Lại cười a, nàng cười càng vui vẻ trẫm mới có thể càng có "tinh thần"." Hắn vừa nói vừa duỗi tay véo mặt nàng một cái.

Tần Phiên Phiên bị đau nhe răng trợn mắt mà nhìn hắn một cái, không khỏi bĩu môi, lập tức nhỏ giọng giải thích: "Hoàng thượng, lúc nãy thần thiếp chỉ nói đùa, người đừng để ở trong lòng."

"Sao có thể là nói đùa được, là nàng cười nhạo trẫm mới giúp tinh thần của trẫm sung mãn. Trẫm là đại nhân không chấp tiểu nhân, sẽ không để chuyện này để ở trong lòng, chỉ biết đặt ở thân thể của nàng."

Hắn vừa nói xong liền duỗi tay đè lấy vai của nàng, bắt đầu mạnh mẽ cày cấy.

Hai người lại lần nữa lăn thành một đoàn, điên đảo gối chăn. Tần Phiên Phiên cảm thấy mình giống như là một cái bánh chưng bị gói kỹ lưỡng bị người lăn qua lộn lại.

Một lát thì nằm ngửa, một lát lại nằm bò, thậm chí Hoàng thượng hứng thú lên, còn muốn nàng ngồi ở trên người hắn, làm một lần các động tác khó.

Trong điện nhiệt độ nóng như cái lồng hấp, trên người Tần Phiên Phiên toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt nàng hồng nhuận, âm thanh mềm mại ngọt ngào, thân thể mềm như sợi mì, căn bản không có sức lức để làm gì, chỉ có thể tùy ý Tiêu Nghiêu lăn lộn.

"Hoàng thượng, nghỉ, nghỉ một chút." Cuối cùng nàng không nhịn được mở miệng xin tha.

Trả lời nàng ngoại trừ nụ hôn nóng bỏng của nam nhân cũng chỉ có căn phòng ngập tràn cảnh xuân.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc vừa đến long sàng.

Diễn tinh: Hoàng Tang, chúng ta cùng tìm hiểu chuyện đến cũng nhanh đi cũng nhanh.

Lúc tiến hành đến một nửa.

Hoàng Tang: Phiên Phiên, chúng ta cùng tìm hiểu về sức chịu đựng kéo dài nào.