Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 121: Nhũ danh Nháo Nháo




Edit: Thảo Hoàng Quý phi 

Beta: Nga Quý tần

Đầy mặt Hoàng thượng là mỏi mệt trách cứ, hoàn toàn làm Tần Phiên Phiên cảm thấy tức cười.Nàng muốn nhịn xuống, nhưng Hoàng thượng oán giận thật sự quá buồn cười, nên nàng trực tiếp cười thành tiếng.

Tiêu Nghiêu không kiên nhẫn mà trừng mắt với nàng, nếu không phải ma nhân tinh[1] đang ngủ bên cạnh hắn, sợ động tĩnh quá lớn làm đứa bé bừng tỉnh, nếu không hắn liền trực tiếp xuống giường đánh người.

[1] ma nhân tinh: yêu tinh liên tục quấy phá người, thường để hình dung những đứa trẻ hay quấy khóc hoặc người phụ nữ quá bám dính lấy đàn ông. (ma ở đây nghĩa mà mài, ma sát)

Tần Phiên Phiên thật sự quá đáng giận, chuyên môn cười nhạo hắn.

"Có gì buồn cười, lần sau trẫm không dỗ, cho nàng dỗ!" Hắn đè thấp giọng kêu với nàng.

Tần Phiên Phiên nhướng mày, không chút sợ hãi nói: "Thần thiếp không dỗ được hài tử. Ngài xem cái tính tình này của ngài, hài tử nhỏ như vậy, cái gì cũng đều không hiểu, ngài ôm hài tử một cái thì có làm sao? Ngài phải làm một phụ hoàng tốt, ngài nhìn một cái hài tử liền nghe lời hơn, ôm càng lâu càng ngoan, thần thiếp ôm thì hài tử đâu có ngoan như vậy. Thần thiếp muốn đưa cho hài tử hết những thứ thần thiếp có thể cho..."

Nàng bắt đầu lải nhải, chỉ là lời này càng nghe càng quen tai, sắc mặt Tiêu Nghiêu cũng càng ngày càng khó coi, đây chẳng phải là lời ban ngày hắn nói với Tần Phiên Phiên sao?

Hiện giờ toàn bộ bị nàng dùng để dỗi chính mình, ngoại trừ đổi xưng hô, trên cơ bản một chữ không kém, càng khơi dậy thêm vài phần hỏa khí ở đáy lòng hắn.

"Nàng ở yên chỗ đó đừng nhúc nhích, trẫm muốn đánh nàng!"

Cuối cùng Tiêu Nghiêu quyết định phải dạy dỗ nàng, bộ dạng đắc ý dào dạt này của Tần Phiên Phiên, rõ ràng chính là thiếu dạy dỗ.

Hắn khom lưng duỗi chân vòng qua đứa nhỏ, thật cẩn thận xuống dưới xỏ giày.

Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Không được, ngài xuống dưới thần thiếp liền hô lên. Đánh thức hài tử, dù sao thần thiếp dỗ không tốt, vẫn là đến lượt Hoàng thượng ngài dỗ."

Tiêu Nghiêu vừa nghe lời này của nàng, cả người liền trở nên cứng đờ, hắn thật sự cực kỳ sợ dỗ trẻ con, cuối cùng do dự mãi, vẫn rụt chân trở về.

"Tần Phiên Phiên, nàng chờ đó." Hắn oán hận nói một câu.

Tần Phiên Phiên lại cười, thấp giọng nói: "Hoàng thượng còn muốn kêu nhũ danh của hài tử là Ngoan Ngoan sao? Ngoan Ngoan, Phúc Phúc, Vượng Vượng, Thuận Thuận... Thần thiếp muốn những nhũ danh đó, ngài đều nói không xứng với bảo bối của ngài, xem cái dạng này, không bằng kêu Nhíu Nhíu còn dễ nghe hơn."

"Không gọi, hài tử cũng chỉ có lúc này đây không ngoan, chờ trẫm ngẫm lại. Đặt tên là chuyện lớn của đời người, tên này sẽ theo cả đời, há có thể đặt một cái tên lung tung là xong. Trẫm đeo cái danh Muốn Muốn gần ba mươi năm, mỗi khi nghĩ đến đều cảm thấy khó chịu."

Ở điểm này, Tiêu Nghiêu kiên quyết không chịu thỏa hiệp, thậm chí còn tiếp tục giận dỗi Tần Phiên Phiên, hơn nữa lại lên án chỗ bi thảm của chính mình một lần nữa.

Tần Phiên Phiên cũng chỉ có gật đầu, vậy đi, tương lai còn dài, rồi Hoàng thượng sẽ phát hiện không phải Nhíu Nhíu không xứng với con của hắn, mà là con của hắn không xứng với Nhíu Nhíu.

"Ngài ngủ đi, thần thiếp mang theo hài tử đi thiên điện ngủ, sắc trời còn chưa sáng, có thể ngủ trong chốc lát." Nàng vừa nói vừa đi qua, bế đứa nhỏ lên.

Trong lúc ngủ bị người bế lên, chàng trai nhỏ rõ ràng lại không vui, rầm rì hai tiếng có vẻ muốn khóc.

Tần Phiên Phiên lập tức nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hài tử, lấy áo choàng rất dày ở bên cạnh bọc kín mít, đến mặt cũng bị che khuất, rồi như vậy ôm hài tử đi ra ngoài.

Sau khi ma nhân tinh bị ôm đi, Tiêu Nghiêu nhìn giường trống trơn, bỗng nhiên cảm thấy thật tự do.

Một loại cảm giác tựa như phía sau mọc lên một đôi cánh, tùy thời có thể bay theo chim chóc.

"Không có tiếng khóc đêm của đứa nhỏ, thật tốt!" Hắn nhẹ giọng nói thầm một câu, ngả đầu liền ngủ.

Ngày hôm sau lúc thượng triều, Tiêu Nghiêu cho rằng chính mình có thể chịu đựng được, nhưng cố tình người đầu tiên khởi tấu lại là Hữu Thừa tướng, vị nguyên lão ba triều này rất thích văn vẻ, từ ngữ tuyệt đẹp, vừa nói liền không dừng được.

Hắn không cẩn thận ngủ gật, cuối cùng bị hai câu nói của lão triều thần kia rống tỉnh.

Trong điện yên tĩnh, bởi vì Hoàng thượng mất tinh thần như vậy, các triều thần đứng trong đại điện hai mắt nhìn nhau một lát, đồng thời nói thầm trong lòng.

Cơn buồn ngủ của Hoàng thượng ập đến, gật gù giống như gà con mổ thóc, bọn họ đều không đành lòng nói thêm gì nữa.

Sau khi bị rống tỉnh, hắn ho nhẹ một tiếng, nỗ lực trừng lớn đôi mắt, thoạt nhìn hoàn toàn là bộ dáng chăm chú lắng nghe.

Cuối cùng Hữu Thừa tướng bẩm báo xong, thở thật dài một hơi, bồi hồi thật lâu giữa đại điện, tất cả mọi người đều nghe được.

Trương Hiển Năng cầm phất trần đứng ở góc, trộm liếc mắt nhìn Hoàng thượng, liền thấy trên long ỷ sắc mặt ngôi cửu ngũ có chút muốn lên tiếng, hiển nhiên là muốn chất vấn mọi người, sao lại không cho hắn thể diện như vậy?

Đáng tiếc hắn không dám, một là hắn vốn dĩ đuối lý; hai là trước đây vị Hữu Thừa tướng này từng là tiên sinh của Hoàng thượng thời thiếu niên, khi đó đã dưỡng thành thói quen, mỗi lần Hoàng thượng viết ra văn chương không tốt, vị Hữu Thừa tướng này không đánh cũng không mắng, sau khi bình tĩnh đưa ra kiến nghị cho hắn, đó là thở dài một hơi.

Lúc trước hắn không dám dỗi tiên sinh, hiện giờ hắn vẫn không dám.

"Bãi triều...."

Cuối cùng cũng tới lúc bãi triều, Tiêu Nghiêu vội vã rời khỏi đại điện, nội tâm hắn rất nôn nóng, thân thể rất mệt mỏi, đôi mắt mở to cũng cảm thấy chua xót.

Đủ thấy tối hôm qua Đại Hoàng tử để lại cho hắn ấn tượng đáng sợ thế nào.

Sau khi hắn trở về Long Càn cung, đầu tiên là nghỉ ngơi một lát, ngay sau đó mới bắt đầu phê duyệt tấu chương.

Tần Phiên Phiên ngồi ở nội điện Thưởng Đào các, lẳng lặng nghe Liễu Âm thông báo, trên mặt lộ ra vài phần ý cười giảo hoạt.

"Nương nương, biện pháp này của ngài cũng thật hữu ích, bình thường lúc này Hoàng thượng đã sớm tới xem Đại Hoàng tử, hôm nay lại như là trốn tránh."

Tần Phiên Phiên vẫy tay: "Cái gì mà hữu ích, ta chính là hù dọa hù dọa hắn, để hắn không cần lại nuông chiều Đại Hoàng tử. Đừng nhìn tiểu nhân nhi này cả ngày chỉ biết ăn với ngủ, còn có khóc, nhưng lại rất thông minh đấy. Gần đây Hoàng làm gương ôm rồi dỗ dành, tất nhiên bà vú có thể ôm liền ôm, không dám chậm trễ chút nào. Ban ngày ôm thì không sao cả, nhưng buổi tối thì không được, nào có thể ngày đêm đều ôm, đến ngủ rồi cũng không được nghỉ ngơi. Không thể từ bé đã dưỡng thành tính tình kiêu căng."

Lúc Tiêu Nghiêu lại đến Thưởng Đào các, thật đúng là ôm một chút rồi thôi, không hề ôm không buông tay, hiển nhiên là cách nói của Tần Phiên Phiên lúc trước có tác dụng.

Nhưng trong một chốc, thằng nhỏ này vẫn cứ không đổi tính, nửa đêm tỉnh giấc muốn khóc.

Thỉnh thoảng thật sự không dỗ được, Tần Phiên Phiên còn phải đi qua dỗ, thậm chí đến ban ngày cũng bắt đầu quấy khóc.

Tiêu Nghiêu cũng không dọn tấu chương lại đây phê duyệt, chưa phê được mấy quyển, thằng nhỏ kia lại bắt đầu có việc, không phải khóc thì chính là đói bụng.

Tuy nói hài tử mỗi ngày một khác, dần dần trở nên thú vị hơn, nhưng Tiêu Nghiêu cũng hoàn toàn không chống đỡ được.

Cộng thêm hắn lo lắng cho thằng nhỏ, kết quả lúc lâm triều lại xảy ra chuyện.

Phía dưới triều thần đang khởi tấu, hắn ngồi ở trên long ỷ bắt đầu ngáp, ngẫu nhiên có thể nghẹn lại không há mồm, hắn liền nhịn xuống, nhưng chư vị triều thần chỉ cần thấy hốc mắt hắn đỏ lên liền biết Hoàng thượng lại ngáp.

Đôi khi hắn thật sự không nín được, còn muốn há to miệng, Tả Hữu Thừa tướng đều ngầm khuyên hắn không cần quá hao tâm tốn sức, nếu không thân thể không chịu đựng nổi.

Hắn còn giữ Tả Thừa tướng tương đối dễ nói chuyện lại, nhẹ giọng dò hỏi hắn chuyện liên quan đến chăm sóc trẻ nhỏ.

"Hoàng thượng, ngài nói cái gì? Vi thần không nghe rõ." Tả Thừa tướng phát ngốc, hắn hoài nghi chính mình ảo giác, cho nên hỏi lại một lần.

"Trẫm hỏi lúc trước nhi tử của Tả Thừa tướng còn nhỏ, chăm sóc hắn như thế nào? Nửa đêm Đại Hoàng tử luôn khóc nháo không thôi, trẫm hoặc là Phiên Phiên phải ôm mới không khóc, trẫm nhớ rõ Tả tướng luôn luôn tới sớm, chưa từng có thời điểm mất tinh thần, có phải có bí quyết gì hay không, nói cho trẫm nghe một chút."

Vẻ mặt Tiêu Nghiêu nghiêm túc, mở to hai mắt chờ hắn bật mí bí quyết, hoàn toàn chính là thái độ nghiêm túc, căn bản không nói giỡn.

Tả Thừa tướng khó có thể tin mà nuốt nước miếng, rốt cuộc hắn đã tìm được nguyên nhân Hoàng thượng lâm triều với tinh thần vô dụng, cũng không phải do cả ngày lẫn đêm phê duyệt tấu chương, lo nước lo dân đến ngủ không yên, mà là ban đêm chăm sóc Đại Hoàng tử?

Còn do chính hắn tự mình ôm?

Đây là sinh đứa nhỏ sao? Rõ ràng là thần tiên đi?

"Hoàng thượng, vi thần không có bí quyết, vi thần cũng không ôm đứa nhỏ. Tục ngữ nói ôm cháu không ôm con, dù ngài yêu thương Đại Hoàng tử cũng không cần vượt qua mức độ kia, nếu không rất dễ dàng trở thành nuông chiều. Huống hồ chăm đứa nhỏ là chuyện của Hoàng Quý phi, ngài vẫn nên đặt tâm tư ở triều chính thôi, không cần luôn nghĩ đến chuyện Đại Hoàng tử."Rốt cuộc Tả Thừa tướng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng khuyên can hai câu.

Tiêu Nghiêu chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn có chút không phản ứng lại: "Ngươi không ôm đứa nhỏ?"

"Trên cơ bản vi thần không ôm quá lâu, khi nhi tử và tôn tử còn nhỏ, vi thần có ôm, nhưng cũng không thường xuyên. Buổi tối vi thần càng sẽ không gặp bọn họ, đều có bà vú chăm sóc, không cần vi thần ra mặt tự mình dỗ. Nam nhi chí tại bốn phương, Hoàng thượng ngài muốn chuyên chú triều chính, tốt nhất nói một câu với Hoàng Quý phi."

Vẻ mặt Tả Thừa tướng sầu khổ, hắn cân nhắc ngữ khí nói chuyện với Hoàng thượng, sợ vô ý chọc giận Hoàng thượng.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu từ trắng chuyển hồng, hắn bỗng nhiên có vài phần thẹn thùng, hắn biết không nên hỏi loại vấn đề này, nhưng gần đây bị tiểu gia hỏa kia cuốn lấy thật sự không thể thoát thân, cho nên mới có câu hỏi lúc nãy.

"Trẫm hiểu rồi." Hắn nghẹn nửa ngày, sắc mặt lại đỏ vài phần, mới vứt ra ba chữ này.

Lúc Tiêu Nghiêu thở phì phò trở lại Thưởng Đào các, Tần Phiên Phiên đang ôm đứa nhỏ phơi nắng, lúc này thật ra ngoan hơn nhiều.

Liễu Âm và Hồng Y mỗi người tay cầm một cái chuông, lắc phải lắc trái, hài tử liền lắc lư theo tiếng chuông, thỉnh thoảng còn cười cười, nhìn quả thực giống như tiên đồng đáng yêu.

Tần Phiên Phiên nhìn thấy hắn lại đây, đã biết những lần lâm triều gần đây phát sinh sự tình, thấp giọng nói: "Gần đây Hoàng thượng nghỉ ngơi không tốt phải không? Về sau ngài vẫn nên nghỉ ngơi ở Long Càn cung đi, chờ hài tử lớn hơn một chút thì sẽ ổn thôi."

"Trẫm đi rồi, vậy không phải nàng sẽ vất vả sao? Những bà vú này cùng hầu hạ hài tử, tại sao đến dỗ cũng không xong?" Hắn ngẩn ra, ngay sau đó đầy mặt nghi ngờ.

"Hài tử tương đối hiếu động, cho nên mới là ma nhân tinh." Tần Phiên Phiên duỗi tay nhẹ nhàng xoa má đứa nhỏ, lập tức liền truyền đến một trận tiếng cười khanh khách.

Nghe tiếng cười non nớt lại có sức sống, nháy mắt Tiêu Nghiêu lại không tức giận nữa, giống như lập tức có một chậu nước lạnh tưới xuống, dập tắt hết hỏa khí của hắn.

"Nếu hài tử thích làm ầm ĩ như vậy dứt khoát kêu Nháo Nháo đi?"

Tiêu Nghiêu nhìn nàng chơi đùa với đứa nhỏ, trầm mặc một lát, bỗng nhiên lên tiếng.

Tần Phiên Phiên hơi sửng sốt, mãi mới phản ứng lại, có chút khó có thể tin hỏi: "Ngài xác định muốn kêu Tiêu Nháo Nháo?"

Phải biết rằng lúc trước Hoàng thượng còn cho rằng con của hắn là cao quý nhất trên đời này, mọi thứ đồ vật đều không xứng với nó, đến một cái nhũ danh đơn giản cũng phải nghĩ đến nát óc, cảm thấy phải dùng chữ đẹp nhất trên đời này.

Kết quả hiện giờ hắn dễ dàng thỏa hiệp dùng hai chữ "Nháo Nháo", còn không bằng Nhíu Nhíu lúc trước nàng nghĩ ra.

"Nhũ danh là Nháo Nháo, còn đại danh thì phải xem biểu hiện của hài tử, nếu lại không nghe lời, làm trẫm và nàng vất vả như vậy, trẫm sẽ đặt tên là Na Tra!" Tiêu Nghiêu vẫn không đành lòng định ra đại danh, chỉ là xem bộ dáng nghiến răng nghiến lợi lúc hắn nói lời này, Tần Phiên Phiên cảm giác ngày Tiêu Nháo Nháo bị gọi là Na Tra đã không xa.

Nàng lại lần nữa cười to ra tiếng, trêu chọc nói: "Ha ha,hai tên của hắn cộng lại với nhau là thành Na Tra nháo hải. Đáng tiếc thần thiếp không hoài thai mấy năm, bằng không cũng có thể sinh ra một nãi oa nhi có ba đầu sáu tay để đại náo long cung."

"Hắn bây giờ có khác gì đang nháo hải không, thật là cái ma nhân tinh! Hắn khẳng định giống nàng, trẫm khi còn nhỏ rất ngoan, chỉ có tính tình của nàng mới có thể như thế." Tiêu Nghiêu vừa nói vừa tiếp nhận tiểu nãi oa từ trong ngực nàng.

Nhìn Tần Phiên Phiên đậu hài tử vui vẻ như vậy, hắn cũng ngứa tay, tiểu nhân nhi nhỏ như vậy lúc không khóc không nháo lớn tiếng cười vui đặc biệt đáng yêu, thật là yêu thương như thế nào cũng không đủ.

Tần Phiên Phiên bĩu môi, căn bản không thừa nhận, lập tức phủ nhận nói: "Mới không giống thần thiếp. Khi còn nhỏ thiếp rất nghe lời, lúc biết nói thì đã biết nói lời cát tường. Ngày tết ở nhà, từ tổ mẫu đến phụ thân mẫu thân đều thích nghe thần thiếp nói lời cát tường như ý. Thần thiếp nhưng không có tư cách làm ầm ĩ. Hoàng Thượng ngài là hài tử của Cao thái hậu, Cao thái hậu lại là nữ nhân mà tiên hoàng sủng ái nhất, ngài khẳng định làm ầm ĩ đi."

"Không phải trẫm!"

"Vâyu cũng không giống thần thiếp!"

Hai người lập tức cãi vui tại chỗ, Liễu Âm đứng bên cạnh trợn trắng mắt dưới đáy lòng: Hai vị chủ tử nói thật giống như có nghĩa khác ấy, nếu là làm người có tâm nghe thấy còn tưởng rằng lai lịch của Đại hoàng tử không rõ ràng đấy.

"Ai da, ngoan tôn của ai gia đâu? Hoàng tổ mẫu tới thăm ngươi, cho ngươi mang theo thật nhiều thứ hay ho."

Hai người đang cãi hăng say thì Cao thái hậu liền tới, bà không tới một mình, trong tay nắm một cái dây thừng, một đầu khác của dây thừng buộc một con dê, bị bà kéo vào Thưởng Đào các.

May mắn hiện giờ đoàn người bọn họ đang phơi nắng ở ngoài điện, nếu không con dê này mà vào trong nội điện, thật đúng là khó có thể tưởng tượng.

"Kỉ kỉ ——" một trận ríu rít la hét ầm ĩ truyền đến, phía sau Thái hậu có cung nhân đi theo trong tay dẫn theo hai cái lồng.

Một lồng là mấy con gà choai choai lông màu vàng, một lồng là mấy con vịt lớn hơn một chút, bọn chúng đều phi thường hoạt bát, lập tức khiến cho ngoài điện tràn ngập hoạt bát âm thanh.

Tiểu gia hỏa lập tức đã bị âm thanh này hấp dẫn lực chú ý, Cao thái hậu đem dây thừng đưa cho cung nhân, làm người bưng bồn nước ấm rửa tay, lau khô lúc sau mới ôm hắn.

"Xem, đây là dê, lớn lên cùng tiểu thúc thúc của ngươi có điểm giống, mị mị mà kêu. Này đó là gà con và vịt con, trước kia Hoàng tổ mẫu đều đã từng nuôi qua..."

Nàng ôm tiểu oa nhi, trải qua từng con vật một, tiểu gia hỏa vô cùng cao hứng, mở to đôi mắt to đen láy xem.

Tần Phiên Phiên cùng Tiêu Nghiêu nhìn nhau liếc mắt một cái, thực tốt, bọn họ rốt cuộc đạt thành thống nhất, Nháo Nháo thích làm ầm ĩ như vậy, thực hiển nhiên là giống Cao Thái hậu.