Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 12: Chân long tể tể[1]




[1]: nhãi con

Edit: Cảnh Thục viện

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Diêu Thọ cung, Cao Thái Hậu lại đắc chí một phen mới thả nhóm phi tần rời đi.

Minh Phi vô cùng tức giận đùng đùng chạy ra ngoài, cái địa phương quỷ quái kia, quả nhiên một khắc cũng đừng nghĩ tới việc ở lâu trong đó, hoàn toàn không nghĩ tới Cao Thái hậu lại có thể vụng về đến vậy.

Thời điểm trước đó Cao Tinh dỗ Cao Thái hậu, nàng ta vẫn không cảm thấy có gì, dù sao Cao Tinh cũng không phải là nữ nhân của Hoàng thượng, lại ăn vạ ở trong cung như thế nào chẳng qua cũng chỉ là chuyện cười mà thôi, nhưng Tần Phiên Phiên thì không giống như vậy.

Tiện nhân này không thể khinh thường, có thể bày ra sắc mặt như vậy, giữa một đám phi tần xuất thân từ khuê các ra, tuyệt đối không giống người thường.

Nói không chừng Hoàng thượng cũng đã thích nàng ta rồi.

Minh Phi càng nghĩ càng tức, nàng thầm hận cắn răng, lại thêm hôm nay bị tiện nhân kia đẩy một cái, càng thêm mang thù, nhất định phải phát tiết lửa giận trong lòng ra ngoài mới được.

Nàng cắn môi, hung hăng bấm một cái, lập tức trở nên nước mắt rưng rưng, biết diễn kịch cũng không chỉ có mình Tần Phiên Phiên không thôi.

"Nương nương, Minh Phi tới." Tiểu cung nữ nhẹ nói một câu.

Nữ nhân đang nằm nghiêng người trên ghế ngay cả mí mắt một chút cũng không mở lên, Minh Phi vừa tiến đền liền ghé vào trên đùi nàng khóc lóc.

"Tỷ tỷ, người phải thay ta làm chủ đi. Nữ nhân Tần gia đều là đồ đê tiện, Tần Thải nữ mới vào cung này so với Tần Kiêu còn có mấy phần bản lĩnh, dỗ Cao Thái hậu vui vẻ. Hoàng thượng cũng đắc biệt sủng nàng ta, liền muốn dẫm lên trên đầu của ta đây này..." Minh Phi nức nở, thoạt nhìn rất đáng thương.

Mỹ nhân đang nhắm mắt bỗng chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn nàng ta một cái, đáy mắt hiện lên mấy phần khinh thường cùng mỉa mai, rất nhanh thu liễm lại.

Nàng ta và Minh Phi cùng họ, chính là đường tỷ của Minh Phi, từ nhất phẩm Quý phi, phong hào Nguyệt.

"Chẳng qua chỉ là một chính bát phẩm Thải nữ, đã khiến ngươi gấp như này, có một chút tiền đồ hay không? Tần Kiêu là đích nữ của Tần gia, mà còn có thể bị hai tỷ muội chúng ta hợp mưu thiết kế loại bỏ, huống chi chỉ là một thứ nữ không lên được mặt bàn. Ngươi nhìn đi, Hoàng thượng sủng ái nàng ta chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi, nữ nhân Tần gia cho hắn đội nón xanh, trong lòng hắn không có khả năng không có cái gai được. Tất nhiên vị Tần Thải nữ này sẽ bị nâng lên thật cao sau đó sẽ bị rơi xuống một cách thảm hại."

Nguyệt Quý phi cũng không để Tần Phiên Phiên vào mắt, thậm chí nhắc đến nàng ta khiến cho nàng cảm thấy có vẻ khiến miệng của mình ô uế thêm.

Minh Phi nhất thời nhìn nàng ta đến xuất thần, cho dù từ nhỏ lớn lên với nhau, Nguyệt Quý phi vẫn xinh đẹp đến động lòng đến vậy, chưa từng suy giảm.

Giống như sự tồn tại của Nguyệt Thần vậy, thánh khiết mỹ lệ[2], toàn thân đều tản ra một loại quý khí.

[2]: Thánh khiết: chỉ sự cao quý - Mỹ lệ: đẹp một cách trang trọng.

"Nhưng mà Cao Thái hậu chỉ kém chút nữa là coi nàng ta như con gái ruột, Cao Thái hậu kia người cũng hiểu được, đã nhớ thì nhớ rất kỹ. Đến lúc đó nếu trước mặt Hoàng thượng bóng gió, nói muốn thỉnh phong vị cao cho vị Tần Thải nữ này, Hoàng thượng vì tránh phiền phức đoán chừng chắc chắn đáp ứng." Minh Phi lo lắng không thôi nói.

Nguyệt Quý phi cười nhạo một tiếng: "Ngươi nghĩ gì vậy, Hoàng Thái hậu còn sống, Cao Thái hậu cũng đừng nghĩ tới vừa lòng đẹp ý. Vị Tần Thải nữ có thể hợp khẩu vị với Cao Thái hậu, điều này chứng minh hai người đó là loại người giống nhau, tôm tép nhãi nhép. Ngươi không cần nhường nhịn, ngươi vốn dĩ là nhị phẩm Phi, giáo huấn một chính bát phẩm Thải nữ mà còn muốn ta dạy cho ngươi sao?"

Nói đến phần sau, ngữ khí của nàng ta rõ ràng có chút không được tốt.

Minh Phi lập tức đáp, lau khô nước mắt thối lui ra khỏi Lãm Nguyệt điện.

Hai tỷ muội vừa chia tay, sắc mặt của cả hai đều có chút không tốt, từng người điều có sự tính toán ở trong lòng của mình.

---

Tần Phiên Phiên mơ một giấc mơ.

Trong mơ có một con rồng cứ một mực quấn lấy nàng, giống như muốn chơi đùa cùng nàng.

Nhưng Tần Phiên Phiên là một nữ nhân cao lãnh [3], nên không thích súc sinh ánh vàng lấp lánh này, nhìn kỹ chút.

[3]: vừa tôn quý vừa lạnh lùng

Ồ, súc sinh này vẫn là ngũ trảo kim long [4], vậy thì càng không chào đón.

[4]: Long tộc có Kim Long, Kim Long có ngũ trảo, xưng là ngũ trảo Kim Long, chính là long hoàng! Long tộc khổng lồ, sau khi thiên địa sinh ra đã xuât hiện trong trời đất, cường đại tôn quý mà bá đạo. Long tộc dùng huyết mạch luận tôn quý, mà huyết mạch tinh thuần hay không, trực tiếp nhìn vào long tộc là thể hiện rõ. Hồng Long, Hắc Long, Ngân Long, Kim Long... Thần Dạ trong Hắc Long Sơn gặp được Hắc Long, kỳ thật trong long tộc huyết mạch cũng không phải rất thuần khiết, bởi vậy địa vị không cao lắm. Kim Long mới là tồn tại tôn quý trong long tộc. Mà ngũ trảo Kim Long... Chân long bình thường chỉ có ba trảo, Kim Long bình thường cũng là như thế, chỉ có huyết thống thuần chính của long hoàng mới có thể đản sinh ra ngũ trảo Kim Long. (nguồn: Đế Quân)

Nàng quay đầu muốn đi nhưng súc sinh kia lại không đọc hiểu được ý nghĩ trong nội tâm của nàng, trực tiếp đem thân thể dài của mình trườn tới, quấn quanh lấy nàng, giống như dây leo vậy, chỉ là so với dây leo thì thô hơn nhiều.

"Lăn ra chỗ khác!" Nàng hô to, nhưng lại không có tác dụng gì, hiển nhiên là bản lĩnh của con rồng này rất lớn, hơn nữa có rất nhiều chiêu trò.

Giãy dụa cuốn nhấc nàng lên trên, để cho nàng có cảm giác như đang cưỡi mây, thậm chí chơi đến mức cao hứng, không biết còn cho nàng bảo bối gì nữa.

Thời điểm Tiêu Nghiêu tiến vào thiên điện, chỉ thấy nữ nhân này ngủ trên giường có vẻ như không được an ổn, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại nhưng miệng lại khẽ nhếch lên, như đang gặp chuyện gì đó rất vui vẻ.

Sau một lát, nàng lại bắt đầu ríu rít khóc.

Thân là Cữu ngũ chí tôn cũng chưa từng quan sát tỉ mỉ một người đang ngủ, Tần Phiêu Phiêu tuyệt đối không giống người thường.

Quả nhiên trong giấc mơ diễn tinh cũng không quên diễn tuồng một phen.

Hắn nhìn sóng mũi có vẻ hơi cao của nàng rất có ý tứ, liền đưa tay ra bóp lại, Tần Phiên Phiên cũng không tỉnh, chỉ lập tức mở môi đỏ ra thở.

Chỉ là trong nháy mắt lúc nàng hé miệng, trong cổ họng phát ra một tiếng ưm.

Cửu ngũ chí tôn sững sờ, vô ý thức buông tay ra rồi bóp lại lần nữa.

"Hừ ---"

Lúc này hắn nghe được rất rõ ràng, tuyệt đối là thời điểm triền miên, nàng phát ra thanh âm này.

Tối hôm qua lúc hai người phiên vân phúc vũ, nàng dán ở bên tai của hắn, kêu nghe rất dễ nghe chính là âm thanh này, mềm mềm mại mại, giống như lúc thỏa mãn ăn miếng bánh ngọt cuối cùng.

Tiêu Nghiêu không tin, trái lại bóp cái mũi của hắn.

Cuối cùng hắn lắng nghe bản thân mình.

Ngược lại đáy lòng lại dâng lên cảm giác xấu hổ vô cùng, nữ nhân này vậy mà ngay Long Càn cung của hắn "mộng xuân", cũng không biết đối tượng trong mộng là ai?

Thời điểm Hoàng thượng tức giận, tất nhiên hậu quả rất nghiệm trọng, ví như nói hiện tại hắn đang bóp vuốt cái mũi của nàng mà không chịu nới lỏng tay, thấy nàng lại há miệng ra thì trực tiếp dùng một tay khác che lại, không cho nàng thở.

Cuối cùng Tần Phiêu Phiêu bị nghẹn tỉnh lại, trong mộng con rồng kia một mực quấn lấy nàng, càng quấn càng chặt, cho bảo bối càng ngày càng nhiểu, cuối cùng trực tiếp che phủ hết nàng, kém chút là bị chết ngạt rồi.

Vừa mở mắt ra là đã nhìn thấy rõ khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của Hoàng thượng, hẳn là hắn vừa phê duyệt xong tấu chương, đầu đội kim quan, người mặc long bào, sắc mặt nghiêm túc.

"Long tể tể, ngươi lại đến cho ta bảo bối hả? Ta không muốn long tinh (tinh trong tinh khí nha ಥ◡ಥ)." Tần Phiêu Phiêu vẫn không biết đây là hiện thực mà vẫn là ở trong mộng, chỉ cảm thấy ngũ trảo kim long trên người hắn, trực tiếp cho là mộng cảnh, hỏi ra miệng.

Sắc mặt Tiêu Nghiêu biến mấy lần, hắn vừa định chất vấn Tần Phiêu Phiêu, nam nhân trong "mộng xuân" đến tột cùng là ai.

Tần Phiên Phiên liền trả lời hắn, giống như chính là hắn.

Nhưng mà cái xưng hô "Long tể tể này từ đâu mà đến, còn nói không muốn long tinh, không ít người muốn hắn còn không cho đấy!

"Tần Thải nữ nói cái gì vậy?" Hoàng thượng một mặt lạnh lùng chất vấn.

Nghe được âm thanh trầm thấp băng lãnh của nam nhân này, Tần Phiên Phiên lập tức thanh tỉnh ngay, trong nháy mắt những cảnh tượng kiều diễm trong mộng toàn bộ điều biến mất không thấy.

Không lẽ nàng liền nói là vì nàng chán ghét hết thảy rồng và súc sinh, bao gồm cả người trước mắt này.

"Nô thiếp nói, ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm mơ cái đó, trong mộng nô thiếp gặp chân long, nhưng vẫn còn nhỏ." Nàng trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

Tiêu Nghiêu cười lạnh nói: "Vẫn còn nhỏ mà hắn có thể cho ngươi long tinh?"

"Hoàng thượng nghe lầm rồi ta nói là địa tinh, những thứ nhân sâm hà thủ ô này mà." Tần Phiên Phiên quỳ gối trên giường, cố gắng để cho biểu tình của mình thoạt nhìn nghiêm túc mà vô tội.

Nàng xuất thân là đại gia khuê phòng, làm sao có thể thường xuyên treo hai chữ "Long tinh" bên miệng, một ngày nói hai ba hồi là đủ rồi, nói nhiều cũng có chút càn rỡ.

Tiêu Nghiêu cười lạnh, một tay bóp lấy cổ của nàng, đè nàng lên trên giường.

Tần Phiên Phiên nằm ở trên giường, không dám động chút nào, cả người yếu ớt nhất là nơi bị người khống chế.

Mấy đời cẩu Hoàng đế gần đây nhất của triều Đại Diệp đều là cẩn trọng, văn võ song toàn.

Nàng hoàn toàn tin tưởng, chỉ cần nam nhân trước mắt này dùng thêm chút sức, cổ của nàng có thể bị vặn gãy ngay, đời này coi như xong.

Bởi vì nàng thuận theo cho nên tay nam nhân này cũng không có bóp chặt, nhưng mà lòng bàn tay lại dán lên cái cổ mảnh khảnh của nàng, cũng đã làm cho Tần Phiên Phiên không ngừng nuốt nước miếng rồi.

Nàng sợ nha.

Hoàng thượng đè ở trên người nàng, quanh thân đều tản ra khí lạnh bức người.

"Không sao, long tể tể không cho ngươi được đồ thì trẫm cho ngươi!" Hắn câu môi cười lạnh, nhìn thấy nụ cười kia mà lạnh cả người.

Về sau giống như cảnh tượng trùng điệp trong mộng cũng chỉ là con rồng tể tể tiểu súc sinh kia lại biến thành bị đeo nón xanh cẩu Hoàng đế.

Rõ ràng Tần Phiên Phiên không muốn chơi cùng hắn, còn hắn thì không ngừng quấn lại, sau đó một mực cho nàng bảo bối, khiến nàng tức giận.

Lúc tạm nghỉ ngơi, hai người còn ôm chặt nhau, còn chút dư vị của trò chơi vừa rồi.

Đột nhiên Tần Phiên Phiên nảy ra ý nghĩ, nàng cảm thấy Hoàng thượng hù dọa nàng thôi là không được, nàng cũng phải hù lại chứ.

"Hoàng thượng." Nàng uyển chuyển mềm mại mở miệng.

Cửu ngũ chí tôn vừa được hầu hạ dễ chịu xong tâm tình rất tốt, hiếm khi ôn nhu nói: "Nói."

"Ngài cảm thấy thuốc của Thái y có tác dụng sao? Sẽ có cá lọt lưới hay không nhỉ? Vạn nhất lão thiên gia nhìn nô thiếp có thể sinh con, liền để hài tử đầu thai ở trong bụng nô thiếp thì làm sao bây giờ?"

Tần Phiên Phiên chớp đôi mắt to, vừa nói còn thuận miệng thổi một hơi, vỗ một cái lên bụng của mình.

Cửu ngũ chí tôn đang sinh long hoạt hổ chuẩn bị chiến thêm trận nữa, vậy mà rụt trở về, quả thật là bị hù dọa.

Tần Phiên Phiên làm bộ không nhìn thấy, ho nhẹ một tiếng nói: "Hoàng thượng, ngày mai ngài còn phải vào triều đấy, nên đi ngủ sớm thôi."

Nói xong cũng nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ, Tiêu Nghiêu có một xúc động muốn bóp chết nàng đi.

Nữ nhân này cái gì cũng tốt, chính là điểm thích tìm đường chết này không có lúc nào là không thể hiện, ngay cả ở trên giường cũng không buông tha.

Đêm đó đổi thành Hoàng thượng ngủ không ngon giấc, hắn cũng mơ một giấc mộng.

Tần Phiên Phiên giống như ngoài hiện thực, da trắng mỹ mạo, đôi chân dài, hắn ngủ đến muốn ngừng mà không ngừng được.

Chỉ là về sau giống như bị nguyền rủa, chỉ cần hắn đụng vào Tần Phiên Phiên thì ngày hôm sau bụng của nàng liền phồng to lên, như bị thổi bóng hơi trong một đêm vậy.

Sau đó trong chớp mắt, liền có đứa bé oa oa rơi xuống đất.

Mà chính hắn ở trong mơ, còn không đụng chạm nữ nhân khác, cả nữ nhân trong toàn bộ hậu cung không ngủ, hết lần này đến lần khác chỉ ngủ với một mình nàng.

Một lần ngủ là trướng bụng sinh tiểu đậu đinh, cuối cùng thời điểm hắn phê tấu chương, một tay cầm bút, một tay còn lại ôm một tiểu đậu đinh đang ngủ say.

Nếu hắn không ôm một cái, ban đêm Tần Phiên Phiên sẽ không cho hắn đụng vào, hắn cảm thấy mình phát bệnh.

Cuối cùng cửu ngũ chí tôn bị đánh thức, hắn mà còn không tỉnh thì phải tự mình cởi nới dây lưng áo cho con bú.

Bên ngoài sắc trời còn đen hơn, Trương Hiển Năng cũng chưa tiến đến kêu hắn, hiển nhiên vẫn chưa tới thời gian vào triều.

Hắn giận từ trong tâm, trong mộng mình lại sợ một nữ nhân hèn nhát!