Mộ Thời Phong ôm Đào Nhiên ở phòng tắm làm một lần, bởi vì lưng của cô chống lên tường, luôn kêu đau, anh lại không đành lòng, chưa thỏa chí lắm đã vội vàng kết thúc liền ôm cô trở về phòng ngủ.
Đào Nhiên nhắc nhở anh: “Vòi nước chưa đóng.”
“Không cần đóng.”
Từ phòng tắm đi ra, tiếng nước chảy ào ào bị ngăn cách bên trong cánh cửa.
Anh vẫn đang ở trong cơ thể của cô, cho dù đi bọn họ cũng không tách ra, Đào Nhiên bị anh quấy rối cảm thấy rất khó chịu, móng tay bấm vào sau lưng anh.
Anh không muốn ra ngoài, cô chỉ có thể tùy anh như thế.
Thật vất vả đi đến phòng ngủ, Mộ Thời Phong gần như đồng thời cùng cô ngã lên giường, cô bị ép tới mức thở không nổi, hai tay để ở ngực anh, dành cho bản thân chút không khí để hô hấp.
Đôi mắt sáng quắc của Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm cô.
Gương mặt của Đào Nhiên toát ra sự quyến rũ sau cuộc hoan ái qua đi, làm nhiễu tinh thần của anh nhộn nhạo, dưới thân lại có phản ứng theo bản năng nguyên thủy.
Cơ thể của Đào Nhiên trong nháy mắt lại bị lấp đầy.
Nhưng cô thật sự đã kiệt sức, sức lực nói chuyện cũng không còn.
Hai tay đẩy đẩy anh, anh giống như là một ngọn núi, trầm ổn sừng sững, cô không cách nào lay động.
Mộ Thời Phong cười nói: “Đừng phí sức nữa, giữ lát nữa dùng để kêu khóc đi.”
Đào Nhiên giơ tay lên đánh anh vài cái, một tay của anh liền giữ hai tay của cô qua đỉnh đầu, mang theo chút dò xét, “Thoải mái. Làm xong liền có tinh thần làm loạn với anh, đúng không?”
Nói trắng ra mấy lời nói vô sỉ như vậy.
Đào Nhiên cắn anh một cái.
Mộ Thời Phong cười nhìn cô, dưới thân bắt đầu luật động.
Giọng nói không có sức lực của Đào Nhiên có chút nghẹn ngào, nghe ra có một hàm ý đặc biệt, “Ông xã, vừa nảy em ăn no rồi.”
Cầu xin buông tha.
Ngón tay của Mộ Thời Phong miêu tả từng tấc trên dáng người của cô, giọng điệu không chút để ý: “Ăn no rồi thì anh sẽ giúp em tiêu hóa, bỏ ăn không tốt với cơ thể đâu.”
Đào Nhiên: “!!”
Cô ủy khuất lại kèm theo một chút khóc nức nở xin tha, “Em chưa no, cảm thấy tốt lắm rồi, cho nên anh ngủ đi.”
Mộ Thời Phong vẫn là dáng vẻ thờ ơ: “Nếu em ăn chưa no, vậy anh vẫn phải tiếp tục.”
Chưa cho cô thời gian phản ứng, anh cúi đầu hôn cô, dưới thân cũng bắt đầu điên cuồng luật động.
Giọng nói lúc nảy của Đào Nhiên đều sắp khóc khàn tiếng rồi, hiện tại chỉ có thể cúi người cắn đầu vai anh, cảm thụ được lực đạo của anh kích thích mỗi một tế bào của cô.
Lúc này đây không thể so với ở trong phòng tắm, thời gian lâu làm cô cảm giác chính mình giống như con cá bị bắt trên bờ biển, thấy mặt nước ở cách đó không xa, nhưng không có chút sức lực nào để nhảy đến, chỉ có thể yên lặng thừa nhận sự giày vò cả thể xác và tinh thần.
Sau khi kết thúc, Đào Nhiên cảm thấy thân thể cũng không còn là của cô nữa, giờ phút này cô cảm giác chính mình càng giống một người máy lắp ghép, bởi vì mới vừa rồi kịch liệt vận động, cô đã vỡ thành từng mảnh, cần được gắn lại.
Mộ Thời Phong nằm bên cạnh cô, hơi nghỉ ngơi, lại đứng dậy ôm cô vào phòng tắm.
Trong phòng tắm tiếng nước vẫn đang chảy, mới vừa rồi lúc đi anh cố ý không đóng, hiện tại phòng tắm một mảng mây mù lượn lờ, giống như tiên cảnh, cô ở anh trong lòng ngực đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Mộ Thời Phong đặt Đào Nhiên vào bồn tắm, cả bồn tắm tràn nước, ùm một tiếng, nước trong bồn như thác nước chảy ra.
Đào Nhiên mở mắt ra, ngáp một cái, giống như con mèo lười biếng, uể oải lại híp mắt, có anh ở bên cạnh, cô cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm.
Cô đang ngâm mình trong bồn tắm, Mộ Thời Phong nhân lúc này lại vọt vào tắm rửa.
Anh sợ cô đang ngủ trượt vào trong bồn tắm, liền cùng cô nói chuyện phiếm, “Đào Nhiên.”
Đào Nhiên cũng không phải buồn ngủ lắm, ban ngày đã ngủ đến hơn 3 giờ chiều mới rời giường, hiện tại có chút mệt, cô mở mắt ra, mỉm cười với anh, “Vâng? Chuyện gì ạ?”
Mộ Thời Phong đang gội đầu, trả lời cô: “Không có gì.”
Tay của cô vỗ vỗ bọt nước, “Em không ngủ đâu.”
“Ừm, sợ em ngủ. Trò chuyện với anh đi.”
Đào Nhiên trong lòng ấm áp, rất giống cảm giác vừa rồi anh ở trong cơ thể của cô.
Cô đưa tay ngắt một cánh hoa hồng đặt lên chóp mũi, “ Cánh hoa đều an toàn sao?” Mấy ngày nay chỉ cần tắm gội, anh đều sẽ đặt cánh hoa cùng sữa bò, mùi hương thoang thoảng.
Mộ Thời Phong xoay người, cả người đều là sữa tắm bọt biển, “Đều là tự anh trồng, em nói xem có an toàn không?”
Đôi mắt của Đào Nhiên chớp chớp, cô không nghe lầm, anh nói do chính tay anh trồng?
Anh còn có cái gì không biết làm không?
Cô hiếu kỳ nói: “Anh có vườn gieo trồng?”
“Ừm, trước kia em từng nói muốn mỗi ngày dùng hoa tươi cùng sữa bò tắm gội.” Cô kỳ thật cũng chỉ là sau khi đọc xong tiểu thuyết nên thuận miệng nói như vậy, anh liền đặt ở trong lòng.
Anh sợ mua hoa trên thị trường có phun thuốc, không bảo vệ môi trường, không tốt với da, anh liền mua vườn rồi thuê người trồng hoa.
Đào Nhiên ấn cánh hoa kia vào chỗ mi tâm, “Khi nào rảnh anh đưa em đi ngắm nhũng bông hoa ấy nhé. Tuy em cũng không nhìn thấy màu sắc gì, nhưng em có thể nghe thấy.”
“Ừm, cuối tuần đi. Trước tiên dẫn em ngồi trực thăng ngắm tuyết.”
Mộ Thời Phong đã gội đầu xong, ở bên hông quấn một chiếc khăn tắm, liền đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh cô, vén tóc của cô ra sau tai, “Còn muốn ngâm mình một lát nữa không?”
Đào Nhiên ngồi dậy, ôm cổ anh, hôn anh mấy cái, “Còn có kinh hỉ gì mà em không biết hay không? Nhất định là có rất nhiều rồi, đúng không?”
“Mỗi cuối tuần dẫn em đi xem một kinh hỉ.”
Cô ha ha ha cười, “Cả đời này đều xem không hết sao?”
Mộ Thời Phong gật đầu.
Chỉ cần cô thích, cả đời anh cũng cho cô không hết kinh hỉ.
Đào Nhiên đang cười liền chợt thu liễm ý cười, cô mếu máo, hơi thở dài: “Đại Mộ Mộ, anh nói xem em có thọ đến khi xem hết tất cả những kinh hỉ anh chuẩn bị cho em không?”
Tay của Mộ Thời Phong cứng đờ, dừng lại, ấn đầu của cô vào trong lòng ngực mình, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về đầu vai của cô, ai cũng không lên tiếng, cô ngẫu nhiên nhúc nhích một cái, nước gợn sóng, nước bắn ướt khăn tắm của anh.
Mộ Thời Phong cúi đầu hôn lên chóp mũi của cô, “Đào Nhiên, bệnh này của em không chết đâu. Kết quả xấu nhất chính là sẽ không còn ký ức nữa, mỗi ngày đều là một bắt đầu mới.”
Đào Nhiên lại nhích sát vào ngực của anh, “Mộ Thời Phong, em không muốn quên anh.” Cô hít mũi, “Em sợ em sẽ quên mất anh.”
Mộ Thời Phong nâng cằm cô hướng về phía mình, “Nếu quên cũng không sau, tất cả quá khứ của em anh đều giữ lại giúp em, mỗi ngày nói cho em nghe một lần.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn những giọt nước mắt trên mặt cô, “Trước kia anh thích nhiếp ảnh, người anh chụp chỉ có em. Chẳng những thích nhiếp ảnh, còn thích quay phim. Máy tính của anh hiện đại nhất, có hai ổ chuyên dùng để lưu trữ video mấy năm nay của em, anh một cái cũng chưa từng xóa, bao gồm cả chuyện em đi vệ sinh cũng có.”
Mộ Thời Phong cảm thấy chuyện sáng suốt nhất trong cuộc đời này của anh chính là quay cho cô nhiều video như vậy, thời gian từ năm 15 tuổi đến năm 20 tuổi gần 6 năm, anh khi rãnh rỗi sẽ quay video cho cô, lưu bằng điện thoại, lưu bằng máy chụp hình, lưu riêng, cảm thấy vui sẽ quay.
Còn có lần anh lén xâm nhập vào máy tính của Thẩm Lăng cùng Tưởng Mộ Thừa, thông qua thủ đoạn không quang minh lắm để lấy được những ảnh chụp cùng video khi cô còn bé.
Trước kia cảm thấy rất nhàm chán, không nghĩ tới lại trở thành món tài sản quý giá nhất trong đời anh.
Đào Nhiên vốn đang khóc rất thương tâm, vừa nghe thấy có video cô đi toilet cũng bị quay lại, trong lúc nhất thời lại dở khóc dở cười.
Cô chu môi, rất bất mãn chất vấn: “Em đi toilet, anh còn muốn lưu lại làm gì chứ?”
“Em bị táo bón a, ngồi trên bồn cầu nửa tiếng cũng không xuống.”
“...” Đào Nhiên hoàn toàn đen mặt.
Cảm thấy không thể nào nói chuyện phiếm được nữa, cô ồn ào muốn về phòng ngủ.
Mộ Thời Phong chỉ cười rất đắc ý. Ôm cô từ trong nước, rút khăn tắm bao lấy cô, “Đào Nhiên, sau này phải đối xử với anh tốt một chút đấy, anh vui vẻ, sẽ cho em xem những video em không thể tưởng tượng nổi.”
Đào Nhiên bị uy hiếp, chỉ có thể liếc anh, rầu rĩ cực kỳ không tình nguyện ‘ vâng ’ một tiếng.
Sau khi nằm lên giường, Mộ Thời Phong tắt hết đèn trong phòng, đèn đầu giường cũng tắt.
Sau khi tắt đèn Mộ Thời Phong liền kéo rèm cửa, chỉ có một lớp rèm cửa, ánh sáng ngoài cửa sổ trong nháy mắt tràn ngập phòng ngủ.
Trắng trắng, lạnh lạnh.
Không phải ánh trăng, là từ màu tuyết trắng xóa.
Bọn họ đều không buồn ngủ, Mộ Thời Phong dựa vào đầu giường, Đào Nhiên ghé vào ngực của anh, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, ai cũng không nói chuyện.
Một căn phòng yên tĩnh và bình yên.
Mộ Thời Phong vuốt ve hình xăm trên vai trái của cô, lại cúi đầu hôn xuống, mặc dù là trong phòng không thoáng, ánh sáng ngoài cửa sổ cũng không đủ để thấy rõ mọi thứ trong nhà, nhưng hình xăm trên vai cô lại phá lệ chói mắt.
Đóa hoa hồng đỏ rực, còn có hai con bướm màu đen và màu lam sinh động như thật, như đang nhẹ nhàng vỗ cánh, lưu luyến đóa hoa. Nhìn từ xa, lại hình như là đang đứng trên vai, vô cùng xinh đẹp.
Đào Nhiên lên tiếng: “Nhìn gì vậy ạ?”
Mộ Thời Phong nhàn nhạt nói: “Hình xăm trên người em.”
Đào Nhiên theo bản năng đưa tay sờ soạng, “Hoắc Liên nói đây là do bậc thầy xăm hình nổi tiếng nhất nước Mỹ xăm đấy, hình xăm này tên là điệp luyến hoa.”
Đầu ngón tay của Mộ Thời Phong nhẹ nhàng chạm lên hai con bướm kia, không nặng không nhẹ bấm vào con bướm màu đen, Đào Nhiên đau kêu ‘ á ’ một tiếng.
Chất vấn anh: “Anh véo em làm gì thế!”
Mộ Thời Phong hừ một tiếng, “Nhìn con bướm đực này khó chịu!”
Đào Nhiên: “...” Anh thế mà lại phân cao thấp với một con bướm đực, thật mẹ nó cực phẩm nha.
Mộ Thời Phong kéo chăn che khuất con bướm chướng mắt, thấp giọng hỏi cô: “Em có muốn xóa hình xăm này, rồi xăm cái khác không?”
Vậy không phải sẽ đau chết sao?
Xóa rồi xăm lại, đó là chuyện người bị thần kinh mới làm.
Tuy nói cô không nhớ rõ trước kia vì sao muốn xăm hình xăm này, rồi sao lại chịu đựng đau đớn, nhưng cô tuyệt đối sẽ không sẽ lại làm chuyện ngược thể xác và tinh thần như vậy nữa.
Cô hỏi Mộ Thời Phong: “Đại Mộ Mộ, sao trước kia anh đồng ý cho em xăm hình vậy?” Trên người con gái có hình xăm, không phải sẽ khiến cho người khác có ấn tượng không ngoan ngoãn sao.
Tay của Mộ Thời Phong hơi cuộn tròn.
Hình xăm này chẳng có chút liên quan nào đến anh, là sau khi bọn họ đã chia tay cô mới xăm hình xăm này.
Đào Nhiên nhàm chán sờ rốn anh, “Này, em đang hỏi anh đấy, sao có thể đồng ý để em tự ngược bản thân cơ chứ?”
Mộ Thời Phong nói qua loa: “Em thích mà.”
“Ồ.” Đối với sự thờ ơ của anh Đào Nhiên cũng không để ở trong lòng, tiếp tục làm không biết mệt sờ rốn của anh.
Mộ Thời Phong nhẹ nhàng quấn sợi tóc của cô, chuyển đề tài: “Ngày mai khi tham gia tiệc rượu, em có thể sẽ gặp rất nhiều người quen cũ, có người ở trong trí nhớ của em, có người em chẳng có chút ấn tượng gì. Ngoại trừ Lục Duật thần, còn có người rất thân với em, ngày mai khẳng định anh ta sẽ đến, nếu ngay cả anh ta em cũng không quen, chuyện em mất trí nhớ, đại khái sẽ lộ tẩy ngay, còn sẽ bị truyền thông phóng đại vô hạn, đến lúc đó cũng có thể bị bọn họ gây phiền phức chết thôi.”
Đào Nhiên lẳng lặng nghe, sau đó hỏi anh: “Vậy anh cứ nói cho em biết một vài việc cần chú ý đi, còn nữa cũng nói cho em biết những người bên cạnh em lúc trước, ngày mai em cũng có cơ sở.”
Cô hơi ngẩng đầu, “Còn có ai thân với em thế? Đàn ông hay là phụ nữ?”
“Đàn ông.”
Đào Nhiên lại hỏi: “Tên là gì?”
“Tưởng Vân Triệu.”
Đào Nhiên nghe được họ Tưởng, liền liên tưởng đến: “Là thân thích của Tưởng Mộ Thừa à?”
“Không phải, chỉ là trùng hợp cùng một họ mà thôi, nhưng mà quan hệ cùng Tưởng Mộ Thừa cũng không tệ lắm, phải nói là quan hệ của Tưởng Vân Triệu với ai cũng tốt, anh ta chính là người thông minh, ở Bắc Kinh, ai anh ta cũng quen biết cả.”
Đào Nhiên cười: “Chắc là thú vị lắm đây, nói cho em biết về anh ta đi.”