Độc Sủng Sửu Phu

Chương 9: Tiếp tục chọc ghẹo ân nhân.




Năng lực sinh tồn nơi hoang dã của Tưởng Chấn rất mạnh, xử lý một con gà đương nhiên không làm khó hắn, chỉ một lát, hắn đem lông gà vặt sạch sẽ, đem nội tạng trong bụng tất cả đều lấy ra.

Người thôn quê đừng nói ruột gà hay nội tạng gì đó, cả máu gà cũng không nỡ lãng phí, nhưng Tưởng Chấn không có tâm tư đi xử lý ruột gà, dứt khoát ném sang một bên, nếu Tưởng lão thái muốn, để nàng tự xử lý đi.

Tưởng Chấn không xử lý ruột gà nhưng đem gan gà đi rửa sạch sẽ rồi bỏ vào nồi cháo.

Ở hiện đại, vì gan gà cholesterol * quá cao, nhiều người đều không ăn, nhưng bây giờ….

*  Chất béo gây xơ cứng động mạch

Tưởng Chấn xác định, nội tạng động vật với cơ thể mình có lợi.

Nội tạng động vật calo cao, giàu chất béo cùng vitamin, các loại nguyên tố vi lượng, mà tất cả đều là thứ cơ thể hắn hiện giờ thiếu.


Đem gan gà nấu một lúc, Tưởng Chấn cắt hai khối ức gà,  xắt thành sợi bỏ vào cháo nấu, đem thịt gà còn lại vào một hũ đất, đặt lên chưng.

Cháo này Tưởng Chấn nấu thật lâu, một bên nấu, một bên uống, cuối cùng ăn không hết tìm một cái hũ khác cất vào phòng Tưởng lão tam, ngày mai ăn, tất cả thịt gà… hai cái chân cùng cánh gà hắn đều cầm đi, trong phòng bếp chừa lại một bộ khung xương gà.

Ngày mai Tưởng lão thái nhìn thấy bộ khung xương gà, phỏng chừng lại phát hỏa. Nhưng nhiều năm như vậy, nàng đến cái xương gà còn luyến tiếc cho Tưởng lão đại gặm? Hắn bây giờ xem như lấy ơn báo oán.

Tưởng Chấn lại đi ngủ.

Tưởng Chấn lần này ngủ đến mặt trời lên cao mới tỉnh, sau khi tỉnh lại, trước tiên ăn cháo gà lạnh, gặm một cái cánh gà.

Hắn tối qua nấu rất nhiều cháo, bản thân ăn một ít, dư lại rất nhiều…Đem hai cái chân gà cùng cánh gà bỏ vào hũ đựng cháo, Tưởng Chấn một tay cần hũ một tay cầm đao, lần nữa rời khỏi Tưởng gia.


Lần này Tưởng Chấn không tới căn nhà rách nát của Tưởng gia bên kia, mà đi về hướng nam.

Phía nam Hà Tây thôn có một con sông lớn, sông lớn có rất nhiều tàu thuyền đi lại, nghe nói đường thủy là từ sông này đi, sông lớn này tới Hà Thành huyện còn có bến tàu, nơi đó người đến người đi phi thường náo nhiệt.

Bên này không có bến tàu, bờ sông mọc rất nhiều cây, rậm rạp.

Một mảng cánh rừng này không thuộc về bất cứ kẻ nào, nhưng cánh rừng phía Bắc gồm nhiều đồng rộng đều thuộc về người giàu nhất Hà Tây thôn, Triệu Đại Hộ.

Triệu Đại Hộ cùng Triệu Kim Ca đều họ Triệu, coi như là họ hàng nhưng quan hệ rất xa, ít nhất Triệu Kim Ca làm thuê ở Triệu gia không có được bất kỳ ưu đãi nào.

Triệu Kim Ca trước kia luôn theo Triệu Phú Quý tới nhà Triệu Đại Hộ làm công ngắn hạn, hiện tại, y trở thành đứa ở nhà Triệu Đại Hộ.


Làm công nhật tiền lương nhiều, việc phải làm cũng nhiều, thường thường bị gia chủ nhìn chằm chằm từ hừng đông đến tối không được ngừng lại, đứa ở tiền công ít hơn nhưng ổn định, việc cũng nhẹ nhàng hơn.

Đương nhiên, cái kia của là tương đối về mặt lý thuyết thôi, trong trí nhớ Tưởng lão đại, Tưởng Chấn biết đứa ở nơi này không phải chỉ làm việc dưới ruộng, việc vặt trong nhà cũng phải làm, Tường lão đại từng thấy Triệu Kim Ca giặt quần áo cho nhà Triệu Đại Hộ.

Hơn nữa nhà Triệu Đại Hộ là một nhà keo kiệt, gia chủ theo lý phải cho đứa ở ăn cơm nhưng bọn họ luyến tiếc, chỉ cho Triệu Kim Ca một chút đồ cũ, ôi thiu, nên mỗi ngày Triệu Kim Ca đều về nhà ăn cơm.

Gia chủ này không tính là tốt, nhưng với Triệu Kim Ca mà nói, đã là lựa chọn tốt nhất, ít nhất làm việc cho nhà Triệu Đại Hộ, y còn có thể coi chừng nhà.
Tưởng Chấn đi tới kênh đào trong rừng cây, nhặt một chút cành khô, lại đào trên mặt đất một cái hố, sau đó nổi lửa, đem hủ đất đặt lên, nấu lại.

Nấu một lát, Tưởng Chấn liền thấy Triệu Kim Ca đi về phía này.

Triệu Đại Hộ một ngày cũng ăn ba bữa, thời điểm bọn họ ăn trưa, lần nào cũng tống cổ Triệu Kim Ca ra ngoài, hoặc bắt y xuống ruộng, không thì đốn củi gánh nước.

Hôm nay Triệu Kim Ca đem theo rìu nhỏ, xem ra là đi đốn củi.

“Tưởng lão đại?” Nhìn thấy Tưởng Chấn, Triệu Kim Ca có chút kinh ngạc, ánh mắt càng không tự chủ bị nồi cháo thơm ngào ngạt trước mặt Tưởng Chấn hấp dẫn.

“Kim Ca nhi, tới ăn cháo.” Tưởng Chấn hô.

“Không được, ta còn phải làm việc.” Triệu Kim Ca nói, lại khẽ nhíu mày “Tưởng lão đại, nghe nói hôm qua ngươi đem trưởng bối Tưởng gia đánh?”
“Đúng vậy.” Tưởng Chấn trực tiếp thừa nhận, trong lòng căng thẳng. Nếu Triệu Kim Ca là kẻ cổ hủ, cảm thấy hắn sai…Hắn cùng Triệu Kim Ca sợ rằng sẽ không có tương lai.

“Ngươi…cẩn thận một chút.” Triệu Kim Ca nói, đắc tội trưởng bối trong họ, đối với Tưởng lão đại cũng không phải chuyện tốt.”

“Ta sẽ cẩn thận.” Tưởng Chấn  nhìn Triệu Kim Ca cười cười, lại thả lỏng, không hổ là người hắn coi trọng, quan tâm hắn như vậy.

“Vậy là tốt rồi.” Triệu Kim Ca gật đầu, liền muốn đi nơi khác.

“Từ từ,” Tưởng Chấn đột nhiên đứng lên kéo Triệu Kim Ca lại “ Cháo ta ăn không hết, ngươi ở lại cùng ta ăn.”

Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn giữ chặt, theo bản năng muốn tránh lại không thể thoát được.

“Kim Ca nhi, cả cơ hội báo ân ngươi cũng không cho ta sao?” Tưởng Chấn lại hỏi.
“Ngươi đã cho ta trứng gà.” Triệu Kim Ca có chút xấu hổ nhìn Tưởng Chấn lôi kéo tay mình.

“Mạng ta chẳng lẽ chỉ đáng hai cái trứng gà?” Tưởng Chấn thực kiên trì, lại nói “Ngươi không ngồi xuống ăn, ta liền đi theo ngươi, theo ngươi về thôn, đi theo ngươi về nhà ngươi.”

“Ngươi…” Triệu Kim Ca nghe Tưởng Chấn nói như vậy hoảng sợ, hắn không hiểu sao có chút nôn nóng, nghĩ một chút, cuối cùng ngồi xuống.

“Cháo này ta nấu, hương vi rất ngon, ăn nhiều một chút.” Tưởng Chấn nhìn Triệu Kim Ca, tươi cười nói, thuận tiện đưa cho Triệu Kim Ca mộ cái muỗng sứ hắn lấy từ Tưởng gia.

“Ngươi từ đâu có gà?” Triệu Kim Ca nhìn một nồi cháo thịt gà, theo bản năng nuốt nước miếng. Y khi còn nhỏ, sinh hoạt trong nhà không tệ, ngày lễ ngày tết cũng có gà để thịt ăn, nhưng về sau trong nhà ngày càng nghèo, liền không có gà ăn, chỉ đến tết mua con gà về, lại phải lấy ra đãi khách.
“Bắt trong chuồng gà.” Tưởng Chấn cười nói, nhìn Triệu Kim Ca khó hiểu nhìn mình, lại nói “ Nhiều năm như vậy, nhà của ta những người đó đối xử với ta thế nào ngươi hẳn cũng biết, lần này ta thiếu chút nữa đã chết, ăn của bọn họ một con gà bồi dưỡng thân thể không phải nên sao?”

Triệu Kim Ca suy nghĩ cũng đúng, người khác không  biết nhưng y biết, lúc trước Tưởng lão đại suýt  nữa chết đói… Hơn nữa Tưởng gia có tiền, Tưởng lão tam thành thân đầy bàn toàn cơm ngon, đồ ăn ngon, bây giờ Tưởng Chấn chỉ ăn con gà xác thực cũng phải.

“Ăn đi” Tưởng Chấn một tay cầm cái muỗng, một tay cầm cái đũa, hắn trước dùng muỗng múc một muỗng cháo, lại dùng chiếc đũa gắp nửa cái gan gà nhét vào miệng Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca đột nhiên có người uy ăn, toàn thân đều cứng lại, căn bản không dám ngậm miệng nhai miếng gan gà, tay cũng có chút run run.
Nếu không phải mỗi ngày y đều dầm mưa dãi nắng làm cho làn da y thật đen, hiện tại phỏng chừng sẽ thấy cái mặt đỏ  rực.

Tưởng Chấn nhìn bộ dạng khiếp sợ của y, nhanh chóng dời đề tài “Buổi tối ngươi nhìn thấy đường sao.” Ở nông thôn thường thiếu vitamin a, dân đến nhiều người mắc bệnh quáng gà, Tưởng lão đại là vận khí tốt, mới không bị.

“Có…có chút không thấy rõ.” Triệu Kim Ca một lúc mới nói, bởi trong miệng đang có đồ nên âm thanh  hơi mơ hồ nghe không rõ. Y rất thích ăn gan gà, hoặc chỉ cần là thịt đều thích, nhưng bây giờ trong miệng đều nếm không ra hương vị gan gà.

“Ăn nhiều gan gà, gan heo, về sau sẽ thấy được… Qua chút thời gian ta lại nghĩ cách cho ngươi ăn.” Tưởng Chấn nói.

Triệu Kim Ca kinh ngạc nhìn Tưởng Chấn, Tưởng lão đại này còn muốn lúc khác cho y đồ ăn.?
Tưởng Chấn cười cười, nói “Ngươi là ân nhân của ta, ta báo đáp ngươi là dĩ nhiên.” Lấy thân báo đáp là tốt nhất.

Tưởng Chấn nói ra rất tự nhiên, làm Triệu Kim Ca cảm thấy mình có phải hay không nghĩ nhiều. cuối cùng bình tĩnh lại “Thật ra không cần…”

“Hơn nữa, ta có việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.” Tưởng Chấn ngắt lời Triệu Kim Ca.

“Ngươi muốn ta hỗ trợ việc gì?” Triệu Kim Ca hỏi.

“Ta muốn phân gia, nếu không có gì ngoài ý muốn, phân gia xong, có lẽ sẽ đến ở cái nhà tranh rách nát cạnh nhà ngươi,  đến lúc đó ta chỉ có một mình, ngươi nhất định phải giúp đỡ ta một chút.” Tưởng Chấn nói.

Hắn tưởng lai khẳng định phải rời khỏi Tưởng gia. Nguyên bản hắn còn nghĩ có nên hay không rời  Tưởng gia, lập tức thu thập đồ đạc đến Triệu gia, tự tiến cử tận cửa, nhưng sau đó cảm thấy mình như vậy có điểm không biết xấu hổ.
Hắn một cái bản lĩnh nuôi gia đình sống tạm cũng không có, thật là ngượng ngùng nếu cứ như vậy trực tiếp chạy tới nhà vợ ở, huống chi lúc đó, hắn phân nửa phải cùng Tưởng gia xé rách mặt, nếu lúc đó chạy tới Triệu gia, khẳng định sẽ làm Triệu Kim Ca một nhà trong thôn mang tiếng.

Hắn thì thế nào cũng được, nhưng không thể liên lụy cả nhà vợ…Cho nên, vẫn là trước nói chuyện luyến ái, dưỡng thân thể tốt lên, rồi mới tính chuyện khác.

Hắn hiện tại thân thể suy yếu, tới lúc đó đó đó nửa giờ cũng không kiên trì được, thì thật mất mặt a .

Ở hiện đại vẫn luôn không thể tìm cho mình một người làm ấm ổ chăn, Tưởng Chấn nhịn không được đem ánh mắt tới người Triệu Kim Ca quét tới quét lui vô số lần, càng nhìn càng vừa lòng, càng xem càng thích.

“Ngươi muốn phân gia?” Triệu Kim Ca bị Tưởng Chấn nhìn đến dựng lông tóc, có chút không được tự nhiên.
“Ân, ta muốn rời đi cái nhà kia, không làm trâu làm ngựa cho bọn họ nữa.” Tưởng Chấn nói, vừa dứt lời, trong ngực cảm thấy một cỗ vui sướng…. Lại là Tưởng lão đại cảm xúc toát ra. Lại nói tiếp, vốn chút cảm xúc của Tưởng lão đại ngưng đọng lại thân thể này, nên cũng là lý do đầu tiên Tưởng Chân không thể lập tức thổ lộ với Triệu Kim Ca. Bất qua cái này hắn cũng không quá để ý, hắn có một loại linh cảm, đó là chờ mình lăn lộn một thời gian, Tưởng lão đại có lẽ sẽ an tâm rời đi.

Triệu Kim Ca tuy nhà nghèo, nhưng cha mẹ y đối với y cực tốt, cũng không quen nhìn Tưởng gia bạc đãi Tưởng lão đại, một chút cũng không cảm thấy Tưởng Chấn muốn phân gia có gì sai “Như vậy cũng tốt, ngươi yên tâm, lúc đó ta nhất định giúp ngươi.”