Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em

Chương 10: 10: Cô Đơn





Chẳng thèm quan tâm đ ến cuộc nói chuyện của hai người đàn ông, Yên Hoa xách đồ trở về phòng.
Tính cách thẳng thắn của cô khiến Tô Bắc thấy rất hứng thú.

Đến tủ rượu đắt tiền cậu lựa loại rượu ưu thích đến sofa ngồi uống cùng Lục Quân.
- Cậu tìm đâu ra cô gái thú vị ấy thế ?
- Đồ không được chạm thì đừng nên tò mò
Nhâm nhi ly rượu Lục Quân lạnh giọng nói
Ngồi nhìn đống đồ mới mua cùng biên lai tiền làm Yên Hoa cảm thấy đau đầu.

Số tiền lớn như thế bằng công sức cô dọn 8 căn biệt thự của anh mới trả hết.
Cô cũng muốn mau chóng trả hết tiền để không còn nợ nần gì Lục Quân, với loại người thích trêu hoa ghẹo bướm như anh Yên Hoa không muốn dính líu vào.
Cơn buồn ngủ kéo đến bất ngờ cô cứ từ từ chìm vào giấc ngủ tay vẫn còn cầm biên lai tiền , cơ thể vẫn đang ngồi bệch dưới nền lạnh.
Đến bàn một số công việc cùng Lục Quân, thấy không còn sớm nữa Tô Bắc cũng lái xe về nhà.
Đi ngang phòng Yên Hoa sự tò mò làm anh gõ nhẹ cửa phòng cô.


Không thấy phản hồi Lục Quân mở nhè nhẹ cửa nhìn vào , thấy cô ngồi ngủ trên sàn anh chầm chậm đi đến bế cô lên giường.
Tay vẫn đang nắm chặt lấy tờ bill, dáng vẻ khi ngủ của cô rất yêu kiều, khác với sự cọc tính trên gương mặt lúc thức.
Đắp chăn cho Yên Hoa định rời đi thì thấy cửa sổ vẫn còn mở Lục Quân quay lại đóng cửa trước khi rời đi.
Không biết tình cảm của bản thân dành cho Yên Hoa là thế nào, nhưng những lúc bên cô Lục Quân cảm thấy thoải mái, cô mang đến cho anh một chút ấm áp sưởi ấm con tim lạnh lẽo của anh.
Đối với Yên Hoa hoàn toàn khác tuy cô hay nói cười nhưng người khác không biết cô đang nghĩ điều gì trong đầu, những hành động đôi lúc bất chợt không nghe theo suy nghĩ của bản thân cô.

Ngoài mặt là thế nhưng khi một mình cô thường hay khóc để xoa dịu đi trái tim đầy vết nứt.
Mỗi năm Lục Quân về thăm mộ ông Yên Hoa đều đứng ngoài sân trông thấy anh, nhưng cô cũng chẳng quan tâm đ ến bởi đó không phải việc liên quan đến cô.

Cảm tình mà Yên Hoa dành cho anh cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Như mọi bữa sáng Lục Quân thức rất sớm đến công ty chứ không có thói quen ăn sáng ở nhà.

Dù là thế anh vẫn dặn quản gia Trình chuẩn bị đồ ăn sáng chu đáo đợi cô dậy ăn.
- À cô Lạc dậy rồi à ! Để tôi kêu người dọn đồ ăn sáng cho cô
Ngó nhìn xung quanh tìm bóng dáng Lục Quân nhưng chẳng thấy đâu
- Cậu chủ không có thói quen ăn ở nhà nên đã đến công ty từ sớm
- Dạ thế ạ ? ....!Để con tự làm được rồi ạ !
Thấy Trình quản gia vào bếp làm đồ ăn sáng cho mình, Yên Hoa cảm thấy không quen nên giành tự làm.
- Chú quản gia ăn cùng con đi ạ !
- Thôi tôi ăn rồi ! Cô cứ thoải mái tôi tiếp tục công việc đây.
Sau khi ăn xong người làm đòi giúp cô rửa bát nhưng cô cũng tự giành lấy đi rửa.

Không có việc gì làm khiến Yên Hoa chán nản , thấy bên ngoài Trình quản gia đang tưới cây cô chạy ra đòi làm cho bằng được.

Có lẽ cô không thuộc về nơi thành phố xa hoa này.

Ngồi nhìn từng cơn gió nhè nhẹ thổi qua cửa sổ, đếm từng chiếc lá rơi, một ngày của Yên Hoa cứ thế chầm chậm trôi qua.

Mặt trời dần lặn đi mọi người cũng trở về, một mình trong căn biệt thự to lớn làm cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ.

Do hôm nay Lục Quân đi làm về trễ , quản gia Trình trước khi về cũng đã dặn dò cô dùng bữa trước đừng đợi anh.

Không gian yên tĩnh khiến Yên Hoa sợ đến nỗi không thể nào chợp mắt.

Nằm lướt điện thoại, bài đăng của Yên Hân trên Instagram thu hút cô.

Bức ảnh Yên Hân chụp cùng Ý Mai tại cửa hàng đồ hiệu.

Tim Yên Hoa lúc này đột nhiên thắt lại, nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú của cô.

Lấy tay vội lau đi nước mắt Yên Hoa không cho phép mình đau lòng trước người mẹ đã rời bỏ mình đi theo cuộc sống xa hoa.

Tiếng xe dưới lầu làm cô bừng tỉnh.


Tiếng bước chân của Lục Quân đi chầm chậm lên bậc thang, ngày càng tiếng lại gần phòng cô.

Không còn nghe tiếng động nữa Yên Hoa vội vã đắp chăn kín người giả vờ ngủ.

Giống như lần trước anh gõ nhẹ vào cửa phòng nhưng cô không hồi đáp.

Mở nhẹ cửa đi vào nhìn thấy Yên Hoa đã ngủ, Lục Quân đi lại đóng cửa sổ rồi ra khỏi phòng.

Hành động vừa nãy của anh đều thu vào tầm mắt cô , cô cũng không ngờ đằng sau sự lạnh lùng ấy lại là sự chu đáo, ấm áp đến như thế.

Một đêm kéo dài Yên Hoa lại chẳng thể ngủ được, lâu lâu nước mắt cô lại không tự chủ được mà rơi.