Độc Sủng Sự Dịu Dàng Sưởi Ấm Tim Em

Chương 1: 1: Sóng Gió





Tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng vang dội khắp nhà, đồ đạc xung quanh bị ném vỡ lăn trên sàn.

Lâm Ý Mai vừa đánh vào ngực chồng, vừa khóc lóc, vừa buông lời chửi mắng thậm tệ.
- Anh là đồ tồi....!đồ khốn nạn....!đồ không có trách nhiệm với gia đình , con cái.....!hu...hu
Bất lực nhìn vợ, không phản kháng, không can ngăn Lạc Dương cứ để cho vợ đánh, mặc cho vợ buông lời cai nghiệt .
- Bây giờ bị sa thải rồi....!biết lấy gì lo con...!lo cho gia đình...!lo cho việc ăn học bọn nó...!anh có từng nghĩ cho tôi không ?
Làm nhân viên cho một công ty nhỏ, bị cấp trên sỉ nhục, la mắng, lăng mạ vô cớ gần 16 năm qua khiến cho Lạc Dương trở nên mệt mỏi, chán nản.

Dạo gần đây giám đốc mượn lý do công ty làm ăn thua lỗ mà cắt giảm lương của nhân viên, nhiều người đã đứng lên chống đối nhưng không thành.
Áp lực ngày càng đè nặng đôi vai đối mặt với tiền trả nợ ngân hàng, tiền học cho con, tiền ăn cho gia đình làm Lạc Dương đôi lúc muốn buông xuôi tất cả.
Trong dự án gần đây của công ty thấy trưởng phòng cướp công của các nhân viên, nghênh ngang nhận lấy tiền thưởng một mình thưởng lợi.

Không chịu đựng được cảnh tượng này được nữa Lạc Dương lên tiếng phản ánh, nhưng đổi lại là sự bao che của giám đốc.


Lấy lý do phá hoại thanh danh của người khác Lạc Dương bị công ty sa thải.
- Chị à ! Hôm nay là sinh nhật của em không biết em sẽ nhận được quà gì từ bố đây ?
Hai cô bé cười đùa vui vẻ, đi tung tăng vào nhà.

Trên mặt còn hiện lên sự phấn khởi chờ đến tối để mừng sinh nhật.

Chợt tiếng chửi bới của mẹ từ trong nhà vang ra làm hai người đứng sững sờ ngoài cửa.
Nước mắt từ từ lăng dài trên gương mặt xinh xắn của Lạc Yên Hoa , cô khóc nấc lên khi nghe những lời mắng mỏ của mẹ.

Dường như quá quen thuộc với việc này chị gái chỉ biết đứng bên cạnh, đờ người ra.
Không muốn để em gái tiếp tục nghe những câu chửi không hay này nữa Lạc Yên Hân lấy tay bịt lỗ tai em gái lại.

Cô vừa che hai bên tai, vừa dắt Yên Hoa rời đi.
Sau một hồi mắng chửi Ý Mai không còn đủ sức lực ngồi bệch xuống nền nhà.
- Tôi thật sự đã quá mệt mỏi rồi....!mình ly hôn đi...!tôi không còn sức để cùng anh cố gắng nữa rồi
Nghe được lời nói phủ phàng được vợ thốt ra, Lạc Dương thở dài, im lặng không phản đối.

Đã quá mệt mỏi để níu giữ cuộc hôn nhân đầy áp lực, đầy nặng nề điều duy nhất bây giờ ông có thể làm là buông bỏ để Ý Mai đi tìm hạnh phúc mới, nơi mà có thể cho bà cuộc sống vô lo, vô nghĩ về tiền bạc.
Trên đường đi Yên Hoa cứ nắm chặt lấy tay chị, mắt thì không ngừng rơi lệ mặc cho Yên Hân đã an ủi hết lời.
- Bà nội...!hu...!hu....!bố mẹ cháu lại cãi nhau nữa rồi...!hức...
Thấy bà Tần đang đứng bán mì, không ngăn được cảm xúc Yên Hoa chạy đến ôm chầm lấy bà vừa khóc, vừa kể lễ.
Tuy năm nay đã ngoài 60 bà Tần vẫn phải đi thuê một chỗ nhỏ mở tiệm mì phụ con trai trả nợ ngân hàng, trang trải cuộc sống.

Thấy đứa cháu bé bỏng mặt mũi lấm lem, khóc đến hai mắt sưng to bà không biết phải làm gì ngoài việc ôm hai đứa vào lòng.
Hôm nay là sinh nhật tròn 14 tuổi của Lạc Yên Hoa, cứ ngỡ sẽ nhận được lời chúc tốt đẹp từ gia đình ai ngờ lại xảy ra chuyện như này.

Lớn hơn em gái 4 tuổi, Lạc Yên Hân chững chạc hơn, hiểu chuyện hơn khi đối mặt với những cuộc cãi ấy, cô thường ôm chặt lấy em , dỗ dành cô em gái bé nhỏ chưa thấu hiểu sự đời.

Thế nhưng ngày bố mẹ kí tên vào tờ giấy ly hôn là ngày hai người chia cắt.

Buộc phải đưa ra lựa chọn theo một trong hai người, dường như thấu hiểu hơn em gái, Yên Hân đành phải ích kỉ một lần mà lựa chọn theo mẹ.

Ngày chị và mẹ rời đi, mặc cho sự gào khóc, níu kéo của Yên Hoa họ cứ thế mà bước chân lên xe vụt mất khiến cô khóc ngất trên tay ba.
Dù rời khỏi nhưng cứ đến cuối tuần hai chị em lại được gặp, Yên Hoa ngây thơ vui vẻ kể những chuyện xảy ra với mình thường ngày cho chị nghe.

Thoáng chốc nữa năm trôi qua , lần gặp mặt này Yên Hân ôm chặt lấy em gái, hôn nhẹ nhàng lên trán em.
- Tiểu Hoa à ! Có thể lần này là lần gặp cuối cùng của chúng ta, không biết khi nào sẽ gặp lại nhau ?
Những lời nói của chị khiến Yên Hoa trợn tròn mắt ngạc nhiên
- Sao chị nói vậy ? Có chuyện gì thế ạ ?
Xoa đầu em gái nhỏ, Yên Hân thở dài
- Mẹ đã tái giá rồi ! Bố dượng rất giàu, chị và mẹ sẽ sang nước M sống.

Chị cũng sẽ đổi sang họ của bố : Vương Yên Hân
Giọt nước mắt từ từ rơi xuống hai má của Yên Hoa, cô khóc không thành tiếng.

Ánh mắt căm hận nhìn chị gái, quát lớn .

- Tại sao ? Tại sao chị lại có thể như thế ? ...!À thì ra chị chọn theo mẹ là để có cuộc sống giàu sang thế mà....!thế mà tôi lại nghĩ chị có ý tốt.

Tất cả chỉ là sự dối trá, ích kỉ của chị.

Tôi ghét chị.
Vừa nói nước mắt Yên Hoa không ngừng rơi , cô nghẹn ngào mắng thẳng vào mặt chị gái
Trái ngược với sự nóng nảy của em, Yên Hân bình tĩnh đáp
- Đúng là do chị ích kỉ, nhưng lúc đầu em cũng chọn theo mẹ là được rồi......!À bây giờ vẫn còn cơ hội, hay là em cũng theo...!m..

ẹ...
- Chị im đi, đúng là trơ trẽn.

Tôi không muốn có người chị như chị....
Chưa kịp nói hết câu Yên Hân đã bị Yên Hoa quát thẳng vào mặt rồi xách balo chạy đi, bỏ lại Yên Hân với đôi mắt buồn nhìn theo bóng dáng em gái.