Độc Sủng Quận Chúa

Chương 9: Hữu duyên hay vô duyên 1




Ngày hôm sau, nàng cùng tứ vị ca ca khởi hành đến Thiền Pháp Tự ở phía nam ngoại ô Nhị Vương Quốc, vì cách Vân Tĩnh Tự khoảng năm dặm đường nên nàng quyết định đi bộ vừa ngắm cảnh vừa có thể ngao du, vì đây là ngôi tự cuối cùng trong chuyến thập tự rồi. An Xảo được phép ở lại Vân Tĩnh Tự vì phải giữ Bạch Tú, Bạch Tú chỉ uống nước cháo loãng ru vài câu là ngủ ngay nhưng vì an toàn nên cần người chăm sóc.

Đừng nghĩ An Xảo không biết võ công nha, cũng là một trong những cao thủ do cha nàng dạy bảo đó. Vì An Xảo là cung nữ thân cận nên tất cả điều phải biết vì bảo vệ chủ nhân là một đích sống ở Ninh vương phủ, An Xảo và nhiều thuộc hạ trong Ninh vương phủ điều tận tụy hết lòng với cha và nương nàng cũng như tứ vị ca ca và nàng.

"Tam ca, muội nghe dân trong thành đồn bánh Huế Hoa của Hoa nương đó rất ngoan!"

Nàng vừa đi vừa chỉ cho Ninh Tịch Hoàng chỗ này chỗ kia, nàng đâu hề biết rằng tứ vị ca ca của nàng đang phòng bị kẻ địch mọi lúc kia chứ. Ninh Tịch Hoàng nghe nàng nói cũng vờ vui vẻ để nàng khỏi bận lòng, y biết cô thích bánh ngọt nên ra hiệu các vị ca ca ngừng chân tạm ở tiểu lâu Hoa Nương mà nàng nói.

"Được, vào trong dùng thử xem."

Nàng nghe vui vẻ ra mặt rồi ba chân bốn cẳng đi vào, các y đi phía sau cũng lắc đầu thua nàng, nàng ngồi xuống kêu tiểu nhị đem trà ra rồi gọi món bánh Huế Hoa mà nàng thích.

Nàng ngẫn ngơ suy nghĩ cổ đại thật là thú vị mà, có cha có nương còn có các ca ca nữa thật tự tại mà. Nàng nhìn xung quanh tiểu lâu thật nhiều hoa cúc vàng, nàng nhớ lúc còn ở hiện đại mỗi ngày dỗ mẹ nàng điều mua hoa cúc vàng đến. Lúc còn ở hiện đại, trong phòng có bức ảnh người phụ nữ cầm đóa hoa cúc vàng mỉm cười rạng rỡ đó không ai khác là mẹ nàng, và từ lời kể của người quản gia già thì mẹ nàng rất thích trồng những bông hoa cúc vàng.

Nàng nghịch cánh hoa say mê, khi đứng dậy đựng phải một người mặc y phục trắng trong y thật thư sinh, nàng vội đỡ y dậy vì nàng là người sai mà. Nàng lo lắng dìu người nam nhân đó.

"Thật có lỗi, mong công tử bỏ qua cho."

Nàng mỉm cười thật lung linh làm tim ai kia đập bồi hồi, người nam nhân đó thẫn thờ nhìn nàng thì hồi hồn.

"Tiểu thư khách khí rồi, tại hạ không sao. Không biết tiểu thư có bị thương không?"

"Tiểu nữ không sao."

"Hay chăng tại hạ có thể mời tiểu thư chén trà để chuộc lỗi không?"

"Công tử không sao là tốt rồi, tiểu nữ mạn phép đi trước."

"Tại hạ quý danh Mộ Dung Thiên Phàm, có duyên tại mong sẽ gặp lại tiểu thư."

"Ân."

Nàng mỉm cười với người nam nhân đó, Mộ Dung Thiên Phàm nàng sẽ nhớ kỷ, nam nhân này thật tuấn mĩ, tao nhã và phong độ. Nàng gật đầu rồi quay về bàn mà quên đi cành hoa cúc vàng làm rơi, Mộ Dung Thiên Phàm cúi người nhặt cành hoa lên đặt vào khăn tay cất vào người thật kỷ, Mộ Dung Thiên Phàm y không ai khác là vị vương thứ hai của Nhị Vương Quốc và cũng là đệ đệ của Mộ Dung Thiên Ngạo.

"Không sao chứ."

Ninh Tịch Dĩnh nhìn nàng cẩn thận xem xét từ trên xuống dưới rồi lo lắng, y sợ rằng nam nhân kia muốn tiếp cận Yến Hân rồi làm hại nàng. Nàng mỉm cười ngồi xuống, nhẹ cầm chén trà luôn gật đầu nhìn cả bốn người.

Mộ Dung Thiên Phàm nhìn nàng thật lâu như say mê rất nhiều rồi nhẹ quay người rời khỏi tiểu lâu, ánh mắt vẫn còn vương vấn ở khuôn mặt nàng.