Độc Sủng Quận Chúa

Chương 7: Thập tự có gì là khó!




Đã nhiều ngày trôi qua, mọi người tuy vất vã vì nhiều ngày phải nghỉ tạm bên ngoài. Yến hân cùng An xảo cả hai khá dễ chịu nên vượt qua được, còn Bạch tú thì càng dễ hơn vì chỉ cho uống nước cháo xong sẽ ngủ không quấy khá gì cả. Bốn vị ca ca của cô càng thương Bạch tú hơn vì con bé đáng yêu nhưng lại không ầm ỷ như những đứa bé khác, điều chủ yếu là làm cho Yến hân vui vẻ nhiều hơn trước. Hôm nay đã đến Vân Tĩnh Tự, là ngôi tự thứ chín mà Yến hân phải vượt qua, tuy lúc đầu khá là cực khổ nhưng bù lại được sự thanh tâm và vui vẻ. Thấy được nụ cười của Yến hân và sức khỏe của cô tốt lên rõ rệt làm ai trong chuyến đi điều vui mừng khôn xiết.

-"Ninh Ân, đã đến Vân Tĩnh tự. Ta đã xin trụ trì của tự cho chúng ta nghỉ ngơi đêm nay trong tự."

Tứ ca của cô vén màng lụa lên tiếng nhìn cô và An xảo nói, ba vị còn lại thì dắt ngựa vào chuồng để chúng nghỉ ngơi.

-"Tứ ca, chúng ta đã đến biên giới Nhị Vương Quốc rồi sao?"

Yến Hân hỏi, mọi người đã ra khỏi Hoàng Lân quốc triều rất xa rồi, họ đã đến Phong Quốc, Yên Chi Quốc, Lạc Nghi Quốc và cuối cùng là Nhị Vương Quốc, trong hành trình đến thập tự điều làm Yến hân vui nhất là có được Bạch tú.

-"Đúng vậy, Nhị vương quốc là điểm cuối cùng của chuyến thập tự này."

Ninh hoàng triều nói, cũng may là Yến hân trong thời gian qua không hề bệnh hay mệt gì nên chuyến đi chẳng vất vả mà còn rất vui vẻ.

-"Tứ ca, Nhị vương quốc có hai vua sao?"

Yến Hân hiếu kì nên hỏi, cái tên Nhị vương quốc giống như huynh đệ cùng hợp lực.

-"Đúng vậy, Nhị vương quốc đứng đầu là hai vị vua tướng mạo lẫn tài trí điều như nhau, nhưng tính cách thì khác một người lạnh một người ấm. Huynh cũng chỉ nghe cha kể lại nên biết thế"

-"Họ không tranh ngôi mà còn nhiếp chính cùng sao?"

-"Huynh đệ họ không ai muốn tiếp hoảng ngôi vị cả đến cuối cùng quốc vương lâm bệnh qua đời để lại chiếu chỉ cho hai người đăng cơ và đổi tên là Nhị Vương Quốc, một nước hai vua là chuyện chưa bao giờ có trong lịch sử cả"

-"Thì ra thế!"

Yến Hân gật gù hiểu chuyện bế Bạch Tú vào tự, Ninh hoàng triều và An xảo đi trước xách tay nãi vào. Ngôi Vân Tĩnh tự quả là đúng như cái tên, mây trời bao quanh chỉ tiếng chim hót và tiếng gió hoàn toàn không có tiếng gì khác thật tĩnh lặng và thanh bình.

...

Sau buổi tế lễ của tự Yến hân căn dặn An xảo chăm sóc Bạch tú rồi về phòng thay bộ y phục nữ màu trắng thuần khiết, tóc búi bằng trâm bạch ngọc, để mái nhẹ, đây là kiểu tóc cô tự tạo vừa hiện đại pha chút cổ đại, trong cô không khác gì một đóa hồng trắng tao nhã làm người khác nhìn phải hảo cầu, nhân lúc các ca ca cô đang nghị sự mà cha gửi bồ câu đưa đến cô phải chuồn ra ngoài thôi. Cô muốn dạo phố thử, với võ công hiện giờ của cô thì cô tin không mấy người có thể "bắt nạt" cô. Cô lẻn ra phía sau hậu viện của tự rồi dùng kinh công bay ra khỏi bức tường vao vài trượng kia.

Cô dạo quanh nơi đây thật đông vui ai cũng quay đầu nhìn cô, cô đi đến đâu nam nhân trầm trồ đến đó.

-"Kẹo hồ lô đây"

-"Lão bản, bán tôi một cây kẹo hồ lô"

-"Được, của cô nương"

-"Đa tạ, ngân lượng của ông"

Cô cầm cây kẹo là lạ này nếm thử dẫu không biết là gì nhưng cô biết cổ đại người ta hay ăn kẹo này, cô đi đến một khách điếm gần đó cô đói bụng rồi, nhưng chư bước vào đã nghe tiếng chửi mắng của ai đó.

-"Ta nói ngươi biết, cha ta là lại bộ thị lang của Nhị vương quốc còn ta sắp được vào cung làm hoàng hậu chút bạc lẽ này ngươi cũng dám đòi bổn tiểu thư sao?"

Giọng chanh chua, phách lối và đầy kiêu ngạo đây là đại tiểu thư Mặc Lệ Diễm, tính cách chảnh chọe không coi ai ra gì.

-"Tiểu thư phải trả tiền thì muốn đi đâu cũng được, bổn tiệm kinh doanh nhỏ nhờ vào mấy đồng sống qua ngày. Mong tiểu thư thông cảm cho."

Vị chủ quán co ro không dám nhưng liều thôi, vì khách điếm của vị chủ quán khá nhỏ có lẽ chỉ kinh doanh kiếm sống qua ngày, cô lại rất câm ghét những người ỷ ta đây giàu có mà hách lối thế kia nên tiến vào tiệm.

-"Vị tiểu thư này đã nói sắp làm hoàng hậu vậy lão bản ông còn dám đòi sao?"

Yến Hân nhìn cô ta vờ như đồng cảm rồi nói, làm chủ tiệm sợ hãi hai từ "hoàng hậu" kia, ai mà chẳng biết nhị vương quốc đang tuyển phi mà nhở như vị tiểu thư Mặc Lệ Diễm vào được mắt xanh của hai vị hoàng thượng thì y toi mất.

-"Ông đã nghe chưa, xem ra cô biết nhìn ra trong rộng đó."

Mặc lệ diễm lên giọng với vị chủ quán rồi nhìn cô cười khinh khen.

-"Tiểu thư quá khen, vậy món nợ này xin tính cho cho hai vị hoàng đế mà cô sắp làm hậu, không biết sẽ mất mặt thế nào khi biết hoàng hậu tương lai "ăn quỵt" nhỉ"

Yến hân đạt được một đích cười kinh bỉ nhìn cô nói lớn, cả khách điếm điều nhìn về Mặc lệ diễm xì xào to nhỏ.

-"Cô, cô dám......ta ăn quỵt khi nào?"

-"Lão bản, tính xem bàn thức ăn của vị tiểu thư này bao nhiêu ngân lượng? Còn nữa không gì là ta không dám cả"

-"Bàn của Mặc tiểu thư hết bốn lượng bảy văn tiền."

Lão bản cầm bàn tính vui vẻ khôn ngui thì ra có người đứng về phía ông, vị Mặc tiểu thư này ngày ngày điều đến các khách điếm, tửu lâu ăn uống rồi không trả tiền, không có dáng vẻ tiểu thư đài cát mà giống như cướp bóc của dân vậy.

-"Vậy tiểu thư đây muốn "trả tiền" hay là cần ta gửi "giấy nợ" cho hai vị hoàng thượng đây"

-"Ta trả là được, cô hãy chờ đấy"

Mặc lệ diễm đặt mạnh năm lượng bạc xuông bàn rồi nhìn cô câm thù nói xong quay đi.

-"Ta chờ cô"

Yến hân phía sau hét to, dám đối đầu cùng cô sao, đúng là không biết lượng sức. Cô đường đường là quận chúa Hoàng Lân quốc mà sợ một tiểu thư lại bộ thị lang sao, nực cười.

-"Cô nương, đa tạ, đa tạ"

Lão bản vui mừng nhìn cô, ông không ngờ có thể lấy được ngân lượng của Mặc tiểu thư yêu tiền kia.

-"Không gì đâu, lão bản làm cho ta một một bát mì."

Cô đói rồi mà còn tốn sức "đùa cợt" cùng tiểu thư ăn quỵt kia thật là mệt mà. Không ngờ rằng cả màn đấu trí của cô lọt vào mắt một người thân y phục xám, lãnh lùng nhưng lại nở nụ cười ngàn năm nhìn phía cô.