Độc Sủng Quận Chúa

Chương 22: Nữ Nhân Thật Khó Hiểu!




"Được, ta nguyện ý để nàng ra điều kiện đến suốt đời,nhưng ta thật có lỗi vì khiến nàng chịu ủy khúc rồi."

Hắn nắm nhẹ tay nàng, vui lòng cho nàng sắp đặt hắn nhưng hắn lại đau lòng khi nghĩ đến việc nàng sẽ chịu đựng vì mục đích trả thù của hắn, hỏi thế gian có mấy ai có thể nguyện ý làm thϊếp bên người khác như thế. Hắn cũng hiểu lòng nàng đã dành cho hắn bao nhiêu, vậy thì hà cớ gì hắn không tin tưởng nàng.

"Ngài có thể nói chân tướng cho ta rồi chứ, ngài và y diễn kịch thật giỏi, xém tí nữa ta không nhận ra đâu thật đâu giả rồi."

Nàng cau mài lấy khăn tay trong vành áo lau nhẹ môi, cánh môi hồng nhẹ của nàng dính ít trà trên đó, khiến môi mọng nhìn căng tràn.

"Mắt nhìn của nàng quả là rất tốt, tại sao không vạch trần ta từ đầu."

"Ngài không muốn nói ta không thể ép, huống hồ ta chỉ là phận nữ tử có quyền chi mà tra xét ngài."

Nàng lạnh lùng đứng dậy say đắm nhìn chậu cúc vàng, nàng sống hai kiếp rồi đã trải qua nhiều rồi, nhưng chưa niếm được vị yêu, vị của ái tình, thế nên nàng muốn bản thân tự do một chút. Nhìn thẳng yêu ai, hiểu ai. Cứ cố chấp che giấu bản thân để được gì, nàng ở kiếp này sinh ra là quận chúa là con nhà đế vương vậy phải sống cho đúng danh nghĩa con cháu hoàng triều.

"Nữ nhân như nàng thật ít, và rất khó hiểu!"

"Chuyện ta biết chắc gì đã đúng hết mà ta phải nói, việc của ta là kẻ bị giam cầm thế thì nhiều lời lắm mồm làm chi."

Nâng nhẹ cánh bông cúc vàng đang nở rộ trên tay, nàng thổi nhẹ sau đó ngửi mùi hương lan tỏa nhẹ nhàng mà say mê. Hắn đến cạnh nàng vòng tay phiá sau ôm lấy thân hình mềm mại nhỏ nhắn của nàng, giờ hắn mới phát hiện thì ra nàng rất gầy.

"Nàng là kẻ bị giam cầm vậy thì ta nguyện làm kẻ bị giam cùng nàng."

"Ân, có lời này của ngài ta thật ấm lòng."

Để hắn tùy tiện ôm lấy thân thể nàng, ở tuổi của nàng ở cổ đại đã có vài đứa con rồi, cho nên thật không khó khi nàng ra quyết định kết duyên cùng hắn, đối với nàng có động tâm mới có đồng ý chứ chẳng vì quyền cao chức trọng gì cả. Nhung lụa quanh nàng không thiếu, mà để thiếu người nàng để mắt. Tình yêu thật lạ, hai người không quen không biết lại có thể gắn kết suốt đời mình cho nhau, nguyện ý tin tưởng người đó, trân trọng người đó mà chẳng nghĩ cho bản thân.

"Ta muốn về Ninh vương phủ một chuyến không biết ngài có thể cho ta đi không?"

Lời nàng vừa nói ra khiến hắn bất an, hắn lo là nàng đi sẽ không về bên hắn nữa, nhưng nàng đã lên tiếng như thế thì sao hắn có thể từ chối đây, thật ra nàng đang nghĩ gì, vì sao muốn hắn có hy vọng rồi lại vụt đi hy vọng của hắn.

"Nếu nàng muốn đi ta làm sao giữ."

"Ngài đừng hiểu nhầm ý của ta, ta muốn phụ mẫu an tâm mà thôi, nếu ngài không chê Ninh vương phủ nhỏ thì hãy cùng ta về một chuyến."

Gương mặt trắng trẻo của nàng ẩn lên nụ cười gian trá, thật ra nàng đã tính toán sẵn xem hắn có để nàng đi không, nếu hắn không giữ thì nàng sẽ rời khỏi đây luôn nhưng nhìn biểu cảm khi nãy của hắn rất khiến nàng hài lòng. Thầm cười trong lòng vì có kẻ bị nàng xỏ mũi mà không biết, thật ra hắn cũng rất đáng yêu mà.

Hắn thì biết lần này không đi cùng nàng thì không được, xem ra cả cuộc đời của Mộ Dung Thiên Phàm hắn sẽ bị nàng thao túng rồi, hắn tự xem thường bản thân vì sao lại ngu ngốc như thế. Quả thật xưa nay có câu không sai "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" huống chi hắn chỉ là một người thường.