Độc Sủng Phế Hậu

Chương 40: Mưu mô




" Hoàng hậu nương nương, người ăn thêm chút bánh quế hoa đi."- Hoa Nhĩ nhìn Tương Tịch ngồi thẫn thờ trên trường kỷ, liền dâng phần bánh quế hoa lên. Nhưng nữ nhân trước mắt nàng ấy, như kẻ vô hồn, phụng nhãn mông lung nhìn về phía xa.

Long thai trong bụng nàng đã hơn năm tháng, có điều so với các thai phụ ở dân gian, lại lớn hơn rất nhiều. Hoa Nhĩ nhìn nàng như vậy, lại sợ nàng có chuyện gì, liên tục lay người nàng:" Nương nương, người đừng dọa nô tì. Nương nương..."

Phụng nhãn khẽ ngước nhìn xuống chiếc bụng đã nhô lên của mình, Tương Tịch thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vuốt ve:" Bảo bảo, đã hơn ba tháng rồi, mẫu hậu ngay cả dung mạo phụ hoàng con, cũng sắp quên mất rồi."

" Hoàng hậu nương nương, người đang nhớ hoàng thượng sao?" - Hoa Nhĩ nắm lấy bàn tay nàng, ân cần hỏi. Nhưng đáp lại nàng ấy chỉ là sự buồn bã ánh lên khi Tương Tịch nhìn về phía cửa cung. Đã hơn ba tháng nay, Sở Định Long ngay cả cửa Phượng Hoan Cung cũng không hề đi qua, chỉ có Vương công công mang theo các món dưỡng thai hắn ban thưởng cho nàng đến. Lại nói đây là đứa con đầu tiên sau khi hắn đăng vị, nên mọi ánh mắt, từ tiền triều đến hậu cung, đều nhìn vào nàng. Tương Tịch không nhịn được,cảm thấy có chút lo sợ.

Hương huyết mai từ lư hương tỏa ra dìu dịu, khiến lòng người có chút thư thái. Ngoài trời đã trở tối, màu đen bắt đầu xâm lấn thế gian. Hoa Nhĩ và vài cung nữ nữa thay nhau thắp lên những ngọn nến, cả Phượng Hoan Cung thoáng chốc sáng bừng. Nàng ấy còn cẩn trọng, chu đáo mang ra một chiếc chăn bằng lông cừu cho nàng, còn thay một ấm trà hoa sen khác.

Phía xa vọng lại tiếng độc cầm, khiến lòng người có chút say. Phụng nhãn Tương Tịch từ đầu chí cuối vẫn nhìn về phía cửa cung, trông ngóng và đợi chờ. Hoa Nhĩ cảm thấy thương cảm thay cho nàng, liền kéo chăn lên cao một chút, không đành lòng mà nói:" Tiếng độc cầm là từ Chung Ninh Cung, hôm nay hoàng thượng có lẽ đang ở chỗ Lạc quý phi rồi. Hoàng hậu nương nương,người đừng chờ nữa."

" Bổn cung thật muốn trở lại lúc còn ở trúc lâm, lúc đó chỉ có hoàng thượng và bổn cung, sớm tối có nhau, không màng thế sự."- Thanh âm của Tương Tịch nhuộm đậm bi thương, phụng nhãn di dời xuống phần bụng đá nhô cao lên của mình, cẩn trọng vuốt ve nó:" Ngày đó, bổn cung có đọc được hai câu thơ, nghĩ thật đau lòng. Không ngờ hôm nay lại rơi vào giống như vậy."

" Nương nương đừng suy nghĩ nhiều, tâm đế vương vốn không thể ở yên một chỗ, chỉ mong hoàng thượng thật lòng lúc ở bên cạnh người,chứ đừng mong chờ một lòng."- Ngày trước, lúc trở về bên cạnh Tương Tịch, biết được nàng đã không còn chút ký ức nào. Lúc đó còn cảm thấy như vậy cũng thật tốt, để nàng cả đời không còn chút thù hận nào mà an nhàn sống. Nhưng hiện tại, Hoa Nhĩ lại thấy đó là một loại khổ ải của nàng.

Tiếng độc cầm đã dứt, màn đêm đã lần nữa bao trùm lấy hậu cung này. Một giọt lệ bất giác rơi dài nơi gò má Tương Tịch, môi anh đào mấp máy:" Cố nhân ái tân nhân,cố nhân rơi lệ."

"Nương nương..." - Nhìn thấy giọt lệ của nàng, Hoa Nhĩ cất tiếng gọi khẽ. Những ngọn nến bắt đầu tắt dần, Phượng Hoan Cung dần trở nên lạnh lẽo. Bên ngoài,tiếng cung nữ và công công đi qua lại, còn có tiếng xì xầm to nhỏ.

" Nhìn xem, vài tháng trước nơi này còn nhộn nhịp,giờ vắng vẻ đến đáng sợ."

"Hậu cung trăm hoa khoe sắc, hoa mới đương nhiên khoe sắc hơn hoa cũ, hoàng thượng cũng chỉ là kẻ phàm tục, sẽ thích hoa mới hơn thôi."

" Phải phải, mang long thai thì sao? Nói không chừng là một công chúa, đến lúc sanh ra lại vô dụng."

"Dung mạo xấu xí như vậy, hoàng thượng chỉ vì niệm tình của Định quốc mới phục vị chủ cung cho cô ta. Ngay cả phong thái của hoàng hậu cũng không có."

Tiếng xì ầm to nhỏ nhưng không chút kiêng dè, dường như chẳng sợ ai nghe thấy. Trong lòng Hoa Nhĩ nổi một cơn cuồng nộ, liền đứng dậy định ra cho chúng một bài học. Nhưng chưa đi được ba bước, đã bị Tương Tịch ngắn lại:" Việc dơ bẩn như vậy, không tới phiền người làm. Lí công công!"

Nghe gọi, Lí công công nhanh chóng hiểu ý, liền đem theo hai người nữa, lôi được hai cung nữ đang to nhỏ ngoài cửa cung. Bọn chúng bị bắt còn không biết kiêng nể, la hét cầu cứu:" Các ngươi mau bỏ ta ra, ta là cung nữ của Chung Ninh Cung. Thả ra!"

"Chát!" - Lí công công không do dự giáng một cái tát vào mặt hai ả cung nữ kia:" Nô tài to gan! Trước mặt hoàng hậu nương nương,lại dám lớn tiếng."

Tương Tịch ngồi trên trường kỷ, ưu nhã đứa tách trà lên môi, bộ dạng thưởng thức tuy có chút tùy hứng lại khiến người khác cảm thấy có khí chất của bậc vương giả:" Lúc nãy bản cung nghe hai ngươi nói chuyện rất vui, là đang nói chuyện gì?"

"Hoàng hậu nương nương....chúng nô tì...Là đang bàn về dạ yến mùa đông sắp tới, chứ không có chuyện gì lớn cả."- Một cung nữ nhìn thấy Tương Tịch, liền sợ hãi, ngay cả ngụy biện cũng ấp a ấp úng.

Hoa Nhĩ tiến đến gần hai ả, môi nhếch lên, tay nâng cằm cung nữ kia lên, bóp chặt:" Quả nhiên là miệng lưỡi không có xương, trước mặt hoàng hậu, còn dám dối trá."

" Nô tỳ.... Nô tỳ không có..."- cung nữ kia bị Hoa Nhĩ dọa đến thất sắc, liền bò đến chỗ Tương Tịch van xin:" Hoàng hậu nương nương, chúng nô tỳ không dám, mong người minh giám."

Hoa Nhĩ thấy ả ta định ôm lấy chân Tương Tịch van xin, liền nhanh tay nắm lấy cổ áo ả ta quăng lại chỗ cũ:" Tiện tỳ, dám làm bẩn phụng thể!"

" Lúc nãy bổn cung nghe rất rõ, hai người dám mạo phạm long thai và bổn cung, ngay cả hoàng thượng cũng dám đem ra bàn luận. Một lũ to gan!" - Ngữ khí của Tương Tịch cực kỳ tức giận, đem chén trà trong tay ném thẳng vào người hai cung nữ đó. Nước trà nóng hắt lên người,khiến chúng bị bỏng nhung không dám kêu la, miệng chỉ biết van xin không ngừng:" Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ hồ đồ, xin người khai ân. Hoàng hậu nương nương!"

" Không phải các ngươi nói bổn cung không có phong thái của bậc mẫu nghi thiên hạ sao? Lí công công!" - Vừa nghe gọi, Lí Chân liền cung kính bước lên:" Có nô tài!"

" Đem lũ tiện tì này xuống, đánh ba mươi trượng, cắt lưỡi, đày vào Thận Hình Ti. Phải làm trước mặt bọn nô tài trong cung,để chúng biết mạo phạm chủ vị, sẽ nhận lãnh hậu quả tương tự!"- Từng câu từng chữ được phun ra từ môi anh đào của Tương Tịch, khiến cho hai ả cung nữ sợ đến ngất xỉu. Thận Hình Ti là nơi như thế nào,khi ra dù còn sống chỉ còn lại ba phần người,điên điên dại dại.

Lí Chân nhận lệnh, liền kêu thêm hai người, vác hai cung nữ lúc này đã ngất đi lui xuống. Cả Phượng Hoan Cung trở nên u ám và tràn đầy sợ hãi. Lần đầu tiên họ nhìn thấy hoàng hậu tàn nhẫn đến vậy. Cả Hoa Nhĩ cũng chấn kinh nhìn Tương Tịch, tuyệt đối không dám tin đây là vị hoàng hậu nhu nhược ngày nào.

" Hoa Nhĩ, bổn cung mệt rồi."- Thanh âm của Tương Tịch tuy không quá lớn, nhưng lại làm Hoa Nhĩ có chút giật mình, vội vội vàng vàng chạy đến dìu nàng vào trong. Bước chân của nàng chậm chạp, ánh mắt vô thần, khẽ hỏi:" Hoa Nhĩ, có phải lúc nãy bổn cung nhìn rất đáng sợ không?"

" Trong cung có cung quy, hai kẻ lúc nãy mạo phạm hoàng thượng, hoàng tự và cả hoàng hậu. Nương nương, người tàn nhẫn một chút mới trấn an được hậu cung này."- Tuy là có chút kinh sợ, nhưng Hoa Nhĩ quả thật thích cái dáng vẻ lúc nãy của Tương Tịch. Đầy uy quyền và tàn nhẫn, có phong thái của chủ lục cung này. Thế gian này không ai không biết, hậu cung vốn dĩ thối nát, kẻ đứng đầu muốn hay không,cũng cần có chút độc ác. Nếu không, kẻ nằm dưới đất, chỉ có thể là bản thân.

Tương Tịch nở nụ cười, lần đầu tiên nàng cười đến rực rỡ như vậy. Nhưng phụng nhãn của nàng vẫn nhìn về cửa cung,ánh lên sự buồn bã. Nơi đó lạnh lẽo, khiến lòng người cũng lạnh theo.

********

Chung Ninh Cung.

Lạc Thái Ngân nghe người của mình hồi báo, môi liền nhếch lên đầy ý vị:" Trước giờ nghe nói hoàng hậu nhu nhược, hôm nay đã lộ mặt thật rồi."

" Quý phi nương nương, vậy việc tiếp theo, phải làm thế nào?"- Người báo tin sợ làm kinh động thánh giá, thanh âm cũng trở nên nhẹ như không. Lạc Thái Ngân lấy từ tay áo ra một phong thư, đặt vào tay kẻ đó, cẩn trọng dặn dò:" Đem thứ này về Lạc quốc, đưa tận tay cho người đó. Nhớ rõ, không được để lộ ra ngoài."

Nhận xong phong thư, kẻ đó liền cất đi, lui ra ngoài. Khẽ đưa phụng nhãn đến giường ngủ, nam nhân nằm trên đó vẫn say giấc nồng, cung nữ nàng gọi đến đã trèo xuống giường, chỉnh trang lại y phục. Bước chân của Lạc Thái Ngân vừa bước đến, nàng ta đã bị dọa cho thất kinh hồn vía: " Quý phi nương nương..."

"Lui ra ngoài!" - Ngay cả cái liếc mắt cũng không thèm nhìn vị cung nữ kia. Dường như đã quá quen thuộc với chuyện này, cung nữ kia liền lui ra ngoài. Nhưng chưa đi được mười bước,đã bị Lạc Thái Ngân chặn lại:" Đem theo thứ đó ra ngoài. Cẩn thận không được để ai nhìn thấy."

"Dạ, nương nương!" - Cung nữ đó hiểu ý, liền tiến đến lấy cái lư hương đang tỏa khói ngào ngạt. Hương thơm của loại hương liệu này, ngửi thoáng qua thì chỉ là hương hoa anh túc dịu nhẹ, nhưng ngửi nhiều sẽ khiến người khác thần trí điên đảo, mơ mơ hồ hồ. Cung nữ kia một tay lấy khăn che mũi, một tay giữ cái lư hương, lui ra ngoài.

Lạc Thái Ngân một thân xiêm y tùy hứng, nhưng lại không làm mất đi vẻ đẹp khuynh thành của nàng. Bàn tay khẽ vuốt ve dung mạo của Sở Định Long, môi nở nụ cười tuyệt đẹp:" Hoàng thượng ơi hoàng thượng, người trong thiên hạ đều ca ngơị người anh minh. Nhìn xem, hiện tại chẳng khác một nam nhân tầm thường là mấy."

Bốn chữ "nam nhân tầm thường" thốt ra kèm theo vẻ khinh miệt hiện rõ trên dung mạo của Lạc Thái Ngân. Nàng bật cười, vuốt ve chiếc vòng tay phỉ thúy trên cổ tay mình: " Người cũng như kẻ đó, xem nữ nhân trong thiên hạ như quân cờ trong tay để chiếm lấy quyền lực và giang sơn này."

Nói đoạn, liền xoay lưng tiến đến chiếc bàn đối diện giường ngủ, rót một ly rượu, uống cạn, cười đến đau lòng:" Tiếc là, hoàng thượng người đã đi sai một bước rồi. Thần thiếp không ngu ngốc như bọn nữ nhân tầm thường ấy."