Độc Sủng Phế Hậu

Chương 20: Ân sủng




" Hoàng Quý Phi nương nương, muội đây vốn dĩ chỉ là một phi tần nhỏ nhoi trong hậu cung, lại chưa lập được công lao gì cho hoàng thượng. Quả thật việc được phong làm phi sẽ khiến có nhiều điều tiếng không hay"- Tương Tịch khẽ nói. Quả thật nàng không muốn có phong vị phi tần này. Những chuyện vừa qua khiến nàng chỉ muốn bình lặng mà sống, thậm chí là rời khỏi Sở Nguyên.

Ninh Nghi mỉm cười, tay cầm chén trà đặt xuống bàn, thanh âm không rõ là hỏi hay đang trách:" Vậy muội muốn hoàng thượng bị vạn người trong thiên hạ cho là kẻ chỉ biết nói không biết làm sao?"

" Muội có chín cái mạng cũng không dám!"- Vội quỳ xuống, Tương Tịch thành khẩn trả lời. Người trên phụng tọa điềm nhiên như không nhìn nàng:" Bổn cung thấy muội chính là có ý này! "

Các phi tần xung quanh, có kẻ đang cười nhạo trong lòng, có kẻ lại không ngần ngại bộc lộ ra ngoài. Tào Phi như được dịp trả thù, liền chậc lưỡi,ra vẻ cảm thông cho nàng:" Chậc chậc, bổn cung không ngờ Tương Tần lại có tâm địa độc ác đến vậy. Có phải hay không ngay cả hoàng thượng mà muội cũng muốn tổn hại? " - Khương Tần bên cạnh cảm thấy chói tay, liền lên tiếng bênh vực nàng:" Tào Phi tỷ tỷ quá lời rồi. Muội thấy kẻ muốn hoàng thượng tổn hại là những kẻ chỉ biết gây điều thị phi mới đúng! "

Gương mặt xinh đẹp của Tào Phi thoáng chốc trở nên khó coi vô cùng. Nàng ta đập bàn, ngón tay run run chỉ vào mặt Khương Tần:" Khá khen cho một Khương Tần. Quả nhiên lũ hồ yêu các ngươi và cả Tương Tần, được hoàng thượng sủng ái mà không xem bổn cung ra gì! "

Lúc này Tương Tịch mới quay sang, điệu bộ vô cùng thành kính, thanh âm nhẹ nhàng: " Tào Phi tỷ tỷ nói hậu cung này toàn hồ yêu, phải chăng nói cả Hoàng Quý Phi cũng như vậy?"

Lời nói của nàng khiến Tào Phi như tỉnh ngộ. Nhận ra mình thất lễ, nàng ta vội quỳ xuống run rẩy:" Hoàng Quý Phi, muội không có suy nghĩ đó... "- Nhưng người ngồi trên phụng tọa trước sau như một, không nói một lời. Dường như sợ rằng Ninh Nghi không tin, nàng ta dập đầu xuống đất, lệ cũng rơi dài:" Muội muội chỉ là sợ hoàng quý phi tỷ tỷ lao tâm tổn sức nên mới nói như vậy để dạy dỗ phi tần trong cung không được thất kính. "

Bàn tay của Ninh Nghi khẽ đưa lên chỉnh lại chiếc bông tai bị lệch, không để ý đến lời nói của Tào Phi, như có như không buông một câu:" Bổn cung đã chết rồi hay sao mà phải làm phiền tới muội lao tâm tổn sức?"

Trán Tào Phi chảy đầy mồ hôi, cả cơ thể run rẩy không ngừng. Tương Tịch nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn nàng ta:" Tào Phi tỷ tỷ còn làm cho chúng tỷ muội nhìn vào, tưởng tỷ đang muốn trèo lên thay cho Hoàng quý phi!"

" Ngươi câm miệng cho ta!" - Vẻ tức giận đã làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng ta trở nên khó coi vô cùng. Khẽ đưa tay lên che miệng, nụ cười của Tương Tịch càng khiến nàng ta tức tối:" Tào Phi tỷ tỷ, tuổi đã cao, cẩn thận phụng thể!"

Đến lúc này, nàng ta không thể giữ được bình tĩnh nữa. Bàn tay xinh đẹp giáng xuống gò má của Tương Tịch, vang lên tiếng "chát" nhức nhối. Các phi tần và cung nữ vì nàng ta hành động quá nhanh mà không kịp ngăn cản. Gò má Tương Tịch ửng lên một mảng đỏ chói mắt, chứng tỏ cái tát đó có bao nhiêu phần mạnh bạo.

Tào Phi định giáng thêm một cái tát, bất ngờ tay bị giữ chặt. Phía sau lưng nàng ta vang lên tiếng của Tô công công: " Hoàng thượng giá đáo!!!"

Bốn chữ này, không chỉ Tương Tịch, mà tất cả phi tần đều giật mình, vội quỳ xuống đất hành lễ:" Hoàng thượng vạn phúc kim an"

" Tào Phi, có phải trẫm mắt nhắm mắt mở làm ngơ chuyện nàng gây khó dễ cho phi tần mà nàng ngay cả cung quy lễ nghĩa cũng quên mất?"- Sở Định Long một tay nắm chặt lấy cổ tay Tào Phi, hai mắt như muốn giết người nhìn nàng ta. Dù Tương Tịch nàng không ngước lên, cũng đủ biết hắn đang tức giận thế nào.

Tào Phi rơi lệ, cả cơ thể cũng không kiềm được mà nấc lên từng hồi, thanh âm nghẹn ngào đáng thương:" Hoàng thượng, thần thiếp thật nhớ người..."

Câu nói của nàng ta có biết bao là thâm tình, khiến người khác nghe xong liền cảm thấy nàng ta thật đáng thương. Nhưng Sở Định Long nghe xong, không thương tiếc xô nàng ta xuống:" Cút khỏi mắt trẫm, đừng để trẫm nhìn thấy nàng! "

Cung nữ thân cận vội đỡ nàng ta dậy, dìu nàng ta ra ngoài để về cung. Khuôn mặt của nàng ta lúc đấy đẫm lệ, thẫn thờ nhìn về nàng ta. Tương Tịch bất chợt cảm thấy nàng ta thật đáng thương. Ở trong cung lâu như vậy, chứng kiến nam nhân từng yêu thương mình ân ái với những nữ nhân khác, đủ thấy trong lòng có bao nhiêu là tổn thương. Hôm nay còn bị chính nam nhân đó đuổi đi, không biết là sẽ đau đến mức nào.

Một bàn tay mạnh mẽ giơ ra trước mặt Tương Tịch. Hiểu ý người trước mặt, nàng đặt tay mình lên bàn tay ấy, liền cảm thấy nó rất ấm áp. Sở Định Long đỡ nàng dậy, cũng ra hiệu cho những người phía sau đứng dậy.

" Nàng có đau không?"- Bàn tay của hắn chạm nhẹ vào gò má đang ửng lên. Nàng rụt cổ lại, môi cũng cắn cố kiềm chế cơn đau bất chợt. Dường như nhận ra điều đó, hắn cười trừ, bàn tay cũng di chuyển lên vuốt tóc nàng. Điệu bộ của hắn có bao nhiêu phần là ôn nhu, khiến nàng cảm thấy sau lưng mình có không ít ánh mắt muốn xé nàng ra trăm mảnh.

" Nàng đừng từ chối, đây là chút bù đắp của trẫm!" - Lời nói của hắn khiến tâm nàng khẽ dao động. Hắn là đang bù đắp cái gì cho nàng? Dung nhan đã bị hủy này sao? Nàng cười tự giễu, bù đắp thì sao, có làm cho nàng trở về như trước được không?

Sở Định Long thấy nàng đang suy nghĩ, cũng không làm phiền nữa. Tô công công đem một long tọa đến, đặt cạnh phụng tọa của Hoàng quý phi. Hắn ta tiến đến ngồi lên long tọa, phong thái uy nghiêm. Các phi tần cũng an ổn ngồi lại, nhưng không khí có phần căng thẳng hơn. Riêng Tương Tịch được ngồi bên cạnh hắn nhưng thấp hơn Hoàng Quý Phi một bậc. Điều này cũng đủ khiến đám phi tần muốn ngay lập tức trảm thủ nàng.

" Trẫm tới đây muốn bàn về yến tiệc sanh thần của Tương Tần, cũng là lễ sắc phong của nàng ấy." - Đến lúc này Sở Định Long mới lên tiếng, thanh âm của hắn mang theo uy dũng của bậc đế vương. Tương Tịch vội đứng lên, thanh âm nhẹ nhàng nói với hắn:" Hoàng thượng, thần thiếp thấy không nên tổ chức quá long trọng, rất tốn kém."

Ánh mắt hắn nhìn nàng khiến nàng có đôi chút khó hiểu. Dường như hắn định trả lời, nhưng Tô công công từ ngoài đi vào, ghé vào tai hắn thì thầm gì đó. Chỉ thấy sắc mặt hắn thoáng chốc trầm xuống, không nói không rằng lập tức rời đi.

Các phi tần cảm thấy rất lạ, không ngừng xôn xao. Riêng Ninh Nghi chỉ nhìn theo bóng hắn, thở dài một hơi. Tương Tịch nghĩ nàng ấy biết gì đó, định cất tiếng hỏi. Nhưng chưa kịp hỏi, Ninh Nghi đã lệnh cho mọi người lui ra.

Lúc bước ra khỏi Vương Thanh Cung, mặt trời đã đứng bóng. Hoa Nhĩ kêu một đám nô tài đến, khiêng một chiếc kiệu nhỏ. Nàng ấy vén chiếc màn nhỏ trước cửa kiệu để Tương Tịch bước lên. Đợi nàng ngồi an ổn, nàng ấy bên ngoài hô lớn:" Khởi kiệu!"

Tương Tịch ngồi trong kiệu, khẽ vén chiếc màn nơi cửa sổ ra. Đám nô tài đang khiêng kiệu qua Dã Lang Xuân, là hành lang đẹp nhất trong các hành lang. Nàng khẽ hít sâu một hơi, liền cảm thấy nơi đây thật thoải mái. Bất chợt, tấm sàn lót bên dưới kiệu của nàng trệch ra, khiến nàng từ trên kiệu té xuống đất. Đám nô tài và Hoa Nhĩ cũng kinh hoảng vô cùng. Nàng ấy vội chạy đến đỡ nàng dậy:" Nương nương, người có sao không? "

Cảm giác đau buốt ở sóng lưng khiến nàng chảy một tầng mồ hôi lạnh, cả lệ cũng chực tuôn trào. Bàn tay nàng siết lấy bàn tay Hoa Nhĩ, môi cắn chặt để kiềm chế cơn đau:" Bổn cung... Không sao..."

" Lũ nô tài các ngươi dám làm hại phụng thể, có phải chán sống rồi hay không? " - Hoa Nhĩ tức giận, liền hướng bốn tên nô tài kia mà mắng chửi. Chúng cũng bị dọa cho sợ, ba hồn bảy vía bay tứ phía, vội dập đầu:" Nô tài có chín cái mạng cũng không dám. Tương Tần nương nương, mong người tha tội chết cho nô tài."

Tương Tịch cố gắng nén đau, vịnh lấy tay của nàng ấy, thanh âm yếu ớt:" Hoa Nhĩ, tha cho họ đi, bổn cung không sao..."

" Còn không mau đi lấy cái kiệu khác đến đây?" - Hoa Nhĩ vừa dìu nàng, vừa trừng mắt với chúng. Đám nô tài cũng không dám chậm trễ, liền chạy đi lấy một cái kiệu khác. Tương Tịch được nàng ấy dìu đến một tảng đá bên đường ngồi nghỉ.

Hoa Nhĩ giúp nàng ngồi nghỉ xong, liền quay lại chỗ chiếc kiệu vừa ngã. Lát sau, nàng ấy đem về hai mảnh gỗ đưa cho Tương Tịch xem. Hai vết đứt của mảnh gỗ dù là vỡ nhưng rất gọn gàng. Nàng rơi vào trầm tư. Quả thật hai miếng gỗ này không phải là bị ngã mà vỡ thành, mà là bị cắt.

" Nương nương, người nghĩ chuyện này là do ai làm? "- Thanh âm của Hoa Nhĩ nhẹ nhàng, sợ người khác nghe thấy. Tương Tịch ngước mắt nhìn nàng ấy, mỉm cười:" Sau này ngươi sẽ biết! "

Vừa lúc đó, đám nô tài khiêng đến một chiếc kiệu mới. Hoa Nhĩ dìu nàng lên, cẩn trọng kiểm tra lại. Kể cả lúc đi, cũng chỉ dám đi chầm chậm, chẳng dám đi nhanh. Vì vậy, về đến cung, cũng hơn nửa canh giờ.

" Tương Tần nương nương cát tường" - Thương thái y thấy nàng trở về, liền cung kính hành lễ. Toàn thân ông ta ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trên trán cũng vậy, chứng tỏ ông ta đứng dưới nắng rất lâu.

Tương Tịch cũng không nhiều lời, liền ngồi yên cho ông ta bắt mạch. Thương thái y loay hoay một hồi, cuối cùng cũng bắt mạch xong. Hoa Nhĩ ở bên cạnh sốt ruột, liền không màn nhịn được hỏi:" Thương thái y, nương nương có sao không? "

" Nương nương chỉ là hơi ốm yếu một chút, còn lại rất bình thường." - Ông ta đóng hộp thuốc lại,đưa cho nàng ấy một đơn thuốc:" Mỗi ngày cho nương nương uống một chén thuốc này để ổn định khí huyết! "

Nói đoạn, Thương thái y xem xét vết sẹo trên gương mặt Tương Tịch. Chân mày ông ta khẽ nhíu lại, khiến nàng cũng nín thở theo. Lát sau, ông ta lấy ra một hộp cao cho nàng, dặn nàng mỗi ngày bôi một ít, vừa liền sẹo lại có thể dưỡng da.

" Thật đa tạ Thương Thái Y đã lao tâm đến vậy! " - Môi Tương Tịch nhoẻn thành một nụ cười, tay nàng đưa hộp cao cho Hoa Nhĩ cầm. Thương thái y cúi người lui về sau, cung kính đáp:" Được hầu hạ nương nương là phúc khí của hạ thần! "

Sau đó, nàng cùng ông ta trò chuyện một chút, đa phần là chuyện về việc chữa trị vết sẹo. Đến lúc nhận ra đã quá trễ, Thương thái y vội cáo lui ra về.

" Hoa Nhĩ, bổn cung muốn đi nghỉ!" - Thanh âm nàng khẽ khàng, khiến Hoa Nhĩ vội bước đến dìu nàng. Khẽ xua tay, ý bảo không cần, nàng xoay lưng bước vào phòng ngủ. Nhớ ra gì đó, nàng như có như không nói với nàng ấy:" Đem vứt hộp cao đó đi!"

" Nô tì biết rồi ạ!"- Nghe xong câu trả lời của Hoa Nhĩ, Tương Tịch liền hài lòng đi nghỉ.