Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 83




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 83: Nhân duyên

Thẩm Lục Mạn vội vàng bỏi chạy, Liuexe Nhi và Vu Di Linh không hiểu nàng bị gì.

Các nàng khó hiểu nhìn nhau, thần giao cách cảm đưa mắt nhìn Kinh Ngạo Tuyết, chỉ thấy nàng mạng nụ cười quỷ dị trên mặt..... ý vị thâm trường cười cười.

Nàng đi tới cạnh Liễu Nhi, hiện tại Liễu Nhi cũng đã lớn rồi, thân cao cũng đến cổ nàng, nàng vỗ vai Liễu Nhi nói: "tối nay ta muốn ngủ với nương thân của con, ngươi và Vu Di Linh ra ngoài kiếm chỗ ngủ một đêm đi a."

Liễu Nhi: "..."

Vu Di Linh: "..." nói trắng ra như vậy với hài tử không có vấn đề gì chứ?

Nàng đen mặt, nghĩ đến cũng thường thấy yêu giới buồn chán không liêm sỉ vận động với nhau, liền hung hăng trừng Kinh Ngạo Tuyết một cái, liền phất tay áo đi vào trong núi, nàng cũng không muốn ở đây làm người cản trở.

Liễu Nhi nghẹn một cái, sau đó khóe miệng cười cứng ngắc nói: "được, vậy ta ăn cơm trưa xong thì qua nhà dưỡng mẫu chờ, nhưng không biết mẫu thân cần bao lâu a?"

Nàng nói xong, thì nghĩ đến tiểu bảo bảo nhiều năm nàng mong chờ, hiện tại xem ra có thể thực hiện được rồi.

Mấy năm qua, nhìn thấy Ngô tẩu tẩu và Cố nghĩa mẫu sinh hài tử liên tục, mẫu thân và nương thân bên này chút động tĩnh cũng không có, trong lòng nàng nói không vội thì là giả.

Vừa rồi Kinh Ngạo Tuyết đột nhiên nói ra có chút nghẹn, hiện tại cũng đã phản ứng được, không chờ Kinh Ngạo Tuyết trả lời, liền nói: "vậy con ở lại nhà dưỡng mẫu thêm một thời gian, nhà nàng sinh đứa thứ hai rồi, chắc là không giúp được, vậy con qua đó hỗ trợ chăm sóc cho Vô Song muội muội, chờ mẫu thân và nương thân quay về núi tu luyện tiếp, thì con sẽ quay về a."

Kinh Ngạo Tuyết thỏa mãn với sự chăm sóc của nàng, liền tiến tới bên tai nàng thì thầm: "ta sẽ cố găng tạo cho con một muội muội a."

Vành tai Liễu Nhi nóng lên, đối với chuyện này nàng cũng hiểu rõ, nhắc đến chuyện năm đó Kinh Ngạo Tuyết làm khiến mọi người chê cười, cho nên khi Cố Thanh gia thấy nàng, sợ nàng lại đi đường cũ của Kinh Ngạo Tuyết bị người ta chê cười, liền mang cho nàng mấy quyển sách dạy về phương diện này.

Dưỡng mẫu và sư phụ cũng như vậy, biết được việc này về sau, thì đưa vào thư phòng cẩn thận giảng giải quá trình tạo người, nàng mới hiểu được nhiều thứ.

Hiện tại nghe mẫu thân nói như vậy, nhưng không nhịn được mà đỏ mặt.

Nàng giả bộ ho khan vài tiếng, sợ mẫu thân lại nói mấy lời mắc cỡ đó, vội nói: "còn đến phòng bếp giúp nương thân nấu cơm a, mẫu thân người..... ngươi đi chuẩn bị trước đi a."

Kinh Ngạo Tuyết sửng sốt một chút, đang định hỏi nàng vận động tạo người cần chuẩn bị cái gì, Liễu Nhi lại như làn khói chạy vào bếp.

Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, đem thư trong hộp đựng thư ra, vào nhà chính ăn quả khô, xem nội dung bên trong.

Tần Vô Song tuổi còn nhỏ, nói không có trật tự, cơ bản nghĩ gì nói đó.

Phần lớn đều viết cho Liễu Nhi, Kinh Ngạo Tuyết không hứng thú, liền bỏ qua một bên, còn lại đều là thư viết cho nàng.

Nàng thiêu mi mở ra xem, cũng đoán được Tần Vô Song viết cái gì? đơn giản là trách nàng mang Liễu Nhi đi lâu quá, đúng mà mắc cười a, Liễu Nhi là con gái nàng, đương nhiên phải thân với nàng hơn chứ/.

Nàng còn không biết mình ngây thơ đến mức tính toán với một đứa bé, mỗi tờ giấy là một chữ, nàng xem cực nhanh, biết được đầu tháng tư Tần Vô Song được bốn tuổi, không còn là tiểu hài tử, tương lai phải làm đại tướng quân, đánh bại tên xấu xa là nàng.

Khụ khụ, nàng chỉ có thể nói cố gắng đi a, thực lực hiện tại của nàng, ung dung đánh bại Tần Diệc Thư cũng không thành vấn đề nữa.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chỉ được dùng vũ lực.

Đầu óc Tần Diệc Thư nhiều mưu mẹo, bày trận cũng vô cùng rắc rối, nàng căn bản không theo kịp đối phương.

Nhưng mà, nhìn nàng mấy năm qua, chưa bao giờ ra khỏi thôn một bước, nhưng vẫn có thể đem triều đình đùa giỡn trong tay, biết đối phương có IQ siêu quần, tính mưu không hề bỏ sót cái gì a.

Mấy năm qua, đại hoàng tử và nhị hoàng tử không ngừng làm việc mờ ám, cũng do đến giờ hoàng đế còn chưa có thái tử thực sự, cho nên năm người con trai dưới thành, cũng bắt đầu nghĩ đến cái ngôi chí cao vô thượng kia.

Trong đó có đại hoàng tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử, lục hoàng tử là có tiếng nói nhất.

Đại hoàng tử là con trai của hoàng hậu trước, chiếm vị trí trưởng tử, theo lý vị thái tử nên cho hắn, nhưng hoàng hậu xuất thân bình thường, thái thượng hoàng năm đó cũng không coi trọng hoàng đế hiện tại, nhà mẹ đẻ tướng mạo cũng không được bình thường, tính tình khô khan, hoàn toàn không thích hợp làm hoàng đế.

Từ sau khi hoàng đế lên ngôi, thì "ngoài ý muốn" qua đời, cho nên đại hoàng tử cũng không được sủng ái, điều này đại thần trong triều đều biết.

Nhưng danh hào của người ta là danh chính ngôn thuận, đại thần cổ hủ trong triều đều giúp cho hắn, hơn nữa tính hắn ôn hòa, nên mới có tiếng nói.

Nhị hoàng tử hiện tại là con trai của hoàng hậu sau này, tính tình táo bạo, nhận chức ở bộ binh, coi như là một võ tướng, nhưng mỗi khi đến lúc đánh giặc chỉ biết cậy mạnh, không biết dùng trí, cho nên liên tục thất bại.

Nhưng đối phương có mẫu hậu là hoàng hậu, sau lưng mẻ để thế lớn, dĩ nhiên sẽ có nhiều điểm lợi từ người chống đỡ cho hắn.

Tam hoàng tử đến nay vẫn không có hình tượng gì, đều chỉ đi kiếm tiền và du sơn ngoạn thủy, tựa như đối với vị trí đó không cần, nhưng mấy năm gần đây lại lập được nhiều công lớn.

Như là dùng cây ngô hóa giải nạn đói cho bách tính, khoai lang, rồi các loại khoai khác, đều do hắn phái người nhân giống lên.

Cho nên, dù hắn cỏ vẻ đối với vị trí này không có hứng thú, nhưng cũng có bè phái đi theo, được lòng dân chúng nhiều nhất, thậm chí còn vượt qua cả quốc quân.

Lục hoàng tử hiện tại là nhi tử là hoangfa đế tin tưởng nhất được một phi tử sinh, địa vị phi tử lại thấp, có người nói nàng là con nông gia bình thường.

Nhưng đối phương lại có chút lai lịch bất phàm, đó chính là nàng từng theo hầu bên cạnh quốc sư.

Khi còn trẻ nằm trên giường hoàng đế, may mắn sinh được lục hoàng tử, hơn nữa quốc sư lại đồng ý đảm bảo cho nàng, cho nên nàng coi như là người của quốc sư tựa như Lưu Văn Diệu.

Hoàng đế hiện tại chỉ thích mỗi quốc sư đại nhân, cho nên mặc kệ lục hoàng tử tư chất bình thường, cũng không thiếu người trong triều chống đỡ cho hắn.

Còn lại thì mỗi người mỗi vẻ, triều đình như vũng nước đục, mỗi hoàng tử đều muốn bắt cá trong đó.

Không chỉ hoàng tử đến cả huynh đệ của hoàng đế cũng có vài người tay nắm binh quyền, là các vương gia cũng động tâm.

Cho nên, lòng người trong triều loạn tao, hiện tại biết được tin, thì hôm nay ta đạp người một cước ngày mai ngươi đạp lại một cước, mọi người đánh nhau loạn xạ, khiến triều đình chướng khí mịt mù.

Mà hoàng đế hiện tại chỉ say mê luyện đan, bị quốc sư và Lưu Văn Diệu xoay vòng, ước chừng nước chưa mắt nhà chưa tan thì hắn vẫn không tỉnh để đối diện với sự thật.

Trên triều còn như vậy, ở biên giới quốc gia, còn có nhiều nước đang nhìn chằm chằm quốc gia của hắn, tướng lĩnh biên cương liên tục bị đánh bại, nhìn thấy quốc thổ khó giữ được.

Những thứ như loạn trong giặc ngoài vốn luôn tồn tại, nhưng nếu không có Tần Diệc Thư thao túng bên trong thì không thể chỉ ngắn ngủi vài năm, đã khiến quốc gia nát bét thành như bây giờ.

Như hiện tại đại hoàng tử và nhị hoàng tử trong triều tranh cãi với nhau đều do một tay Tần Diệc Thư thúc đẩy.

Năm đó nàng lập ra một mạng lưới liên lạc, nhân thủ đã sớm rải rộng toàn quốc, chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, thì có thể thu lưới ngay tức khắc.

Nàng nắm giữ hầu như toàn bộ động thái và nhược điểm của các hoàng tử, chọn đại một người cũng đủ làm người đó mất hết uy tín.

Cái này không nói, phần lớn mưu trí của nàng chỉ thể hiện ở biên giới, bên kia đều là tướng lĩnh tâm phúc nàng cân nhắc, bọn họ ra vẻ thất bại, nhưng thực tế lại bảo vệ dân chúng và tài sản cho họ, mặc dù bị quốc gia khác công chiếm thành trì, nhưng cũng chỉ chiếm được thành trống.

Bọn họ đành ngậm cục tức, tin tức cũng không đến được tai hoàng đế, cho nên Tần Diệc Thư hiện tại chính là vua không ngai.

Nàng cách nơi cao nhất vô số người tranh đoạt, thực sự chỉ cách một lớp cửa sổ mà thôi.

Đối thủ đáng sợ như vậy, nếu Kinh Ngạo Tuyết đấu trí với nàng, cái này mới thực sự là ngu ngốc a.

Nàng hừ cười một tiếng, đem toàn bộ thư của Tần Vô Song bỏ qua một bên, sau đó xem thư Ngô gia mang đến.

Chữ viết trên giấy thanh tú tinh tế, phong cách khuê tú, không cần đoán cũng biết được là thư của Ngô Mộng Thu viết.

Bên trên viết tẩu tẩu đã sinh một đôi long phượng thai, còn nhắc đến tiệc đầy tháng, mấy thứ này vừa rồi nàng liếc qua đã thấy hết.

Ngoại trừ việc đó ra, còn nhắc đến Liễu Nhi, nói đến đầu tháng năm tới là sinh thần của nàng, hy vọng có thể gặp Liễu Nhi cùng dự sinh thần.

Kinh Ngạo Tuyết a một tiếng, nàng đối với nha đầu Ngô Mộng Thư ấn tượng không tệ, chút nữa sẽ mang thư này đưa cho Liễu Nhi, thuận tiện dặn Liễu Nhi xem.

Liễu Nhi cũng đã lớn rồi, hai người bạn chơi cùng vô tình cũng dần phai nhạt đi.

Tiểu tử Ngô Tầm Xuân được đưa lên trấn trên học tập, một tháng chỉ về được vài lần, còn Liễu Nhi phần lới thời gian đều ở trên núi, cho nên cơ hội gặp mặt cũng không có nhiều.

Nhưng Ngô Tầm Xuân lúc học tập, biết được Thẩm Thái Hoa là đại nho đương triều còn ở Tần gia, dĩ nhiên mặt dày, dùng thân phận đồng học đến gặp, thực sự là đến lĩnh giáo trị thức của Thẩm Thái Hoa.

Hắn ở học đường nhiều năm, cũng đã không còn bệnh chán ghét sách vở, trong nhà mẫu thân cũng đã sinh hai tiểu đệ đệ, thoắt một cái cũng đã lớn, cũng nên gương mẫu cho đệ đệ học theo a.

Hắn cũng có đầu óc linh hoạt, mặc dù không phải thiên tài như là Liễu Nhi, nhưng cũng rất tốt rồi.

Thẩm Thái Hoa tuổi lớn, còn phải chiếu cố tiểu cô nương Tần Vô Song lớn lên, tính tình cũng nhu hòa không ít, tự nhiên không ngại thỉnh thoảng chỉ điểm một hai cái....

Cho nên, thỉnh thoảng Ngô Tầm Xuân cũng gặp được Liễu Nhi.

Nhưng Ngô Mộng Thu lại được ma ma từ kinh thành về dạy, mặc dù Ngô Chí Dũng không ép nàng học nhiều, nhưng nàng là cô nương hiếu thắng, chỉ muốn làm tốt nhất.

Hiện tại xem ra, không còn giống như cô nương nông gia gả đi nữa, là mà tiểu thư khuê các rồi a.

Bất quá nói vậy cũng không sai, tương lai Tần Diệc Thư có thể chính là hoàng đế, nàng là người trọng tình nghĩa, tự nhiên sẽ đề bạt Ngô Chí Dũng và Ngô Chí An, dù sao thu hoạch khoai lang, đều là phương pháp cho Ngô Chí An nghĩ ra.

Bọn họ vốn cũng có được hảo cảm của Tần Diệc Thư rồi, lại là chân tài thực học, tương lai khẳng định có thể làm quan, đến khi đó Ngô Mộng Thu không phải tiểu thư quan gia sao?

Kỳ thực tính tình Liễu Nhi mà ở cùng Ngô Mộng Thu, nhất định sẽ rất hòa hợp, mấy năm qua nàng cũng biết được một chút Ngô Mộng Thu có ý với Liễu Nhi.

Nhưng mà Liễu Nhi đã bị yêu vương phượng hoàng bá đạo định trước rồi a, mấy năm nay cũng không còn để ý chuyện đó nữa.

Xem ra, đành sớm nói tiếng xin lỗi với tiểu cô nương Mộng Thu này thôi a.

Kinh Ngạo Tuyết thở dài một hơi, nuôi hài tử như vậy thực không dễ dàng a, lúc trước Liễu Nhi còn nhỏ, nuôi hài tử thực thú vị, nhưng hiện tại lớn rồi, chuyện gì cũng giấu trong lòng hết a.

Nàng và Thẩm Lục Mạn nhìn thấy, trong lòng cũng không vui vẻ gì.

Nhưng chuyện này không vội được, Liễu Nhi vẫn còn phải trưởng thành, nàng khi đó vào tuổi dậy thì tính tình vẫn còn ngang ngược lắm, cũng từng gặp bàn bè mắc chung căn bệnh như vậy rồi a.

Cho nên nàng không thể cứng được, chỉ thể hậu thuẫn cho Liễu Nhi mà thôi, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, thì cũng phải cho Liễu Nhi một bến đỗ yên tâm.

Dưới tình huống như vậy, hẳn là không nên mang thai a.

Kinh Ngạo Tuyết sờ cằm, nghĩ thầm: xem ra tối nay còn phải tiếp tục nhổ gậy huỳnh quang rồi a, chờ Liễu Nhi yên ổn rồi, sinh thêm không muộn.

Đang suy nghĩ, Thẩm Lục Mạn đã làm xong bữa trưa, Liễu Nhi cũng ngồi cạnh bàn ăn.

Kỳ thực nàng cũng có thể ích cốc rồi, nhưng người nhà quây quần ăn chung với nhau là tập tục của Kinh gia, cái này chứng minh quan hệ giữa các nàng đầm ấm, Liễu Nhi vốn không chê bai, cho đến nay vẫn luôn ăn một ít.

Chờ ăn xơm xong, các nàng nghỉ ngơi một hồi, Thẩm Lục Mạn cùng Liễu Nhi xem thư xong, đại khái cũng biết trong khoảng thời gian nàng đã xảy ra chuyện gì.

Kinh Ngạo Tuyết đứng dậy nói: "đi, chúng ta đến nhà Ngô Chí An một chuyến."

Một nhóm ba người liền đến Ngô gia, trên đường đi Kinh Ngạo Tuyết chần chờ nói: "Liễu Nhi, con nghĩ thế nào về Ngô Mộng Thu?"

Liễu Nhi sửng sốt một chút, nàng thông minh liền hiểu được ý của Kinh Ngạo Tuyết.

Nàng cười cười, tiếu ý trên mặt nhạt nhéo, đây là cách nàng che đi cảm xúc trong lòng, nàng nói: "Mộng Thu tỷ tỷ là người tốt, hiện tại cũng đến tuổi làm mai rồi, lần này con qua sẽ chúc mừng nàng, giúp nàng tìm một vị hôn phu thực tình cho nàng."

Kinh Ngạo Tuyết cũng sớm biết như vậy, nhưng nghe nói cũng không nhịn được thở dài một tiếng.

Thẩm Lục Mạn nói: "hài tử Mộng Thu chỉ là người phàm bình thường, nàng không thể tu hành, nếu cùng với Liễu Nhi sẽ không có kết quả, huống chi trên người Liễu Nhi còn có khế ước nhân duyên với yêu vương phượng hoàng, với tình tình độc chiếm bá đạo của yêu vương phượng hoàng, cũng chưa chắc...."

"Mẫu thân," Liễu Nhi đột nhiên dừng chân lại nói: "khế ước.... nhân duyên, là ý gì?"

Thẩm Lục Mạn nghe vậy ngẩn ra, nàng nhìn Liễu Nhi, thấy tiếu ý trên mặt nàng tiêu tán, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc.

Nàng và Kinh Ngạo Tuyết nhìn nhau, Kinh Ngạo Tuyết tuy thấy Thẩm Lục Mạn lở miệng nói, nhưng chuyện này giấy không thể gói được lửa, Liễu Nhi cũng đã trưởng thành, nếu biết sớm một chút cũng dễ tính toán.

Đây cũng là bất đắc dĩ, dù sao cũng đã lỡ miệng nói ra, thì không thể nói dối cho qua được.

Hiện tại người có chỉ số IQ cao nhất trong nhà là Liễu Nhi a, nếu ở đây nàng không có được câu trả lời, sẽ tìm Bạch Mã tư tế Vu Di Linh hỏi thắm, đến khi đó thì lại thêm một người phiền phức biết được.

Kinh Ngạo Tuyết mím môi một cái nói: "Liễu Nhi, con còn nhớ mấy năm trước ta và nương thân con từng ký kết khế ước nhân duyên chứ, khí đó phản ứng trên người ta, cùng với con khi đó hôn mê trên đường y như nhau vậy, cũng vì vậy nương thân mới đoán được khế ước con ký với phượng hoàng."

Nàng đến gần Liễu Nhi một bước nói: 'ta biết tâm tình con hiện tại phức tạp, có thể là không vui gì, nhưng khế ước nhân duyên này có từ ngàn năm rồi, một khi đã định có chết cũng không thể thoát được, ta không biết vì sao phượng hoàng lại ký kết khế ước này với con, nói chung thì....."

Tinh thần Liễu Nhi ảm đạm nói: "phải tiếp nhận hiện thực, đúng không?"

Kinh Ngạo Tuyết thấy nàng như vậy, cũng không đành lòng đi tới ôm hài tử tâm can nhà mình, nàng thực sự rất thích Liễu Nhi, năm đó là do nàng và Thẩm Lục Mạn không thể bảo vệ tốt cho nàng.

Mới khiến nàng tuổi còn nhỏ, gặp phải chuyện lớn, không thể không trưởng thành sớm.

123

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau