Độc Sủng Nông Môn Tiểu Kiều Thê

Chương 61




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 61: Tử vong.

Thẩm Lục Mạn bị quốc sư nói ra tu vi thẳng thừng, nhất thời kinh hãi, nàng là bán yêu, bản lĩnh lợi hại nhất chính là che dấu tu vi của mình.

Khi còn ở nhà Lương Thăng Vinh và ở sơn trại, nàng cũng không để lộ thân phận của mình.

Lại không ngờ lúc này, quốc sư chỉ nhìn lướt qua, đã biết được tu vi của nàng.

Có thể là tu vi quốc sư đã tăng lên, hoặc vì khì tức trên người nàng, không rõ vì sao bị lộ.

Thẩm Lục Mạn không hiểu nguyên nhân cụ thể cụ thể là gì, hiện tại cũng không phải lúc nghĩ chuyện này.

Nàng chuyển mắt, cung kính đáp: "hồi tiền bối, vãn bối theo sư tôn đến thăm người thân, phát hiện hạ nhân Lưu gia bắt cóc người trong nhà, trong lòng lo lắng, liền mạo hiểm vào Lưu phủ, cứu thân nhân của mình."

"Vãn bối không có ý mạo phạm tiền bối, cũng không muốn đắc tội tiền bối, mong tiền bối thông cảm, vãn bối liền mang người thân rời Lưu phủ, từ nay về sau không bước vào Lưu phủ nửa bước."

Nàng nói vậy, một bên không dấu vết trường Trương Xảo Nhi.

Cứ nghĩ Trương Xảo Nhi tai họa kia muốn vạch trần mình, nhưng không ngờ nàng chỉ hé môi, biểu tình thì ra là như vậy.

Trương Xảo Nhi hối hận.

Nàng tức giận vạch trần Thẩm Lục Mạn, sau đó hận không thể thu hồi lời nói.

Nàng thực sự không muốn hại chết Thẩm Lục Mạn và Liễu Nhi, chỉ là khi đó đố kỵ và căm hận, Thậm Lục Mạn không bảo vệ nàng, hận nàng chỉ bảo vệ tỷ đệ Ngô gia mà mình không ưa.

Trong lòng nàng tức giận bất bình, vừa sợ hãi, mới ra hạ sách này.

Chờ ánh mắt quốc sư liếc qua, nàng liền khôi phục lý trí, mồ hôi ướt lưng.

Không nói đến nương và người nhà mình, hiện tại còn đang bị Thẩm Lục Mạn uy hiếp, mặc dù may mắn hại chết Thẩm Lục Mạn, nhưng đối phương vẫn còn một cái thê lang là tiên nhân Kinh Ngạo Tuyết, đang ở ngoài Lưu phủ chờ.

Nếu nàng biết được hôm nay mình phạm sai lầm, nương cùng người nhà nàng nhất định sẽ bị Kinh Ngạo Tuyết nổi giận giết chết.

Đây chỉ là một mặt, mặt khác vì nàng không muốn Liễu Nhi hận nàng, Liễu Nhi.... là khác biệt.

Nàng hoảng sợ lòng bàn tay đều là mồ hôi, hốt hoảng nghĩ đến lời Thẩm Lục Mạn nói, liền ý thức được đây là cách giải quyết.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt quốc sư, lướt qua người nàng và Thẩm Lục Man.

Quốc sư là tiên nhân, chuyện này nàng đã sớm biết, cũng từng mơ làm ám vệ của quốc sư, học bản lĩnh tiên nhân, nhưng thực tế nàng đối với quốc suqj vừa kính vừa sợ.

Vì quốc sư thủ đoạn độc ác, so với Lưu quản sự có hơn chứ không kém.

Nàng dưới con mắt quốc sư, không dám nhúc nhích, một mặt vì uy áp tiên nhân trên người nàng tản ra, một mặt vì nàng sợ.

Quốc sư thấy vậy, hừ lạnh một tiếng hỏi nàng: "nàng nói đều là thật sao?"

Trương Xảo Nhi biết đây là cơ hội sửa sai, vội nói: "hồi bẩm quốc sư, tiểu nữ cho rằng, hẳn là thật.... vì ta vừa thấy nàng mang theo mấy hài tử, nếu thực sự nàng làm điều bất lợi với quốc sư đại nhân, cũng không cần mang theo vài thứ cản đường như vậy."

Nàng đâu vào đó, giọng nói mang theo sùng bái: "huống chi, quốc sư đại nhân anh minh thần võ, có uy năng cường đại dời úi lấp biển, sao lại sợ một cái tiểu tặc a?"

Nàng không dấu vết nịnh bợ quốc sư đại nhân, quốc sư đại nhân là tu sĩ, nhưng cũng là người, sắc mắt nhất thời cũng dễ nhìn hơn một chút.

Nhưng mà, nàng là người vô cùng lý trí, không hề buông cảnh giác lúc nào, hỏi Thẩm Lục Mạn: "sư tôn ngươi hiện tại đang ở đâu? vì sao vừa rồi lại chủ động bại lộ bản thân?"

Đây là điều nàng không nghĩ ra, cũng là điều Thẩm Lục Mạn khó hiểu.

Năng căn bản không biết nữ tu sỹ bạch y vừa rồi, cũng không hiểu Trương Xảo Nhi nháy mắt lại đổi cách nói.

Đầu nàng căng thẳng, suy nghĩ một chút nói: "nói đến cũng là sai lầm của vãn bối, trước đó vãn bối quá lo lắng cho thân nhân, không kịp báo với sư tôn, đã chạy vào Lưu phủ."

"Sư tôn chắc cũng lo lắng cho an nguy vãn bối, lại nhận thấy tu vi tiền bối cam thâm, sợ tiền bối gây bất lợi cho ta, nôn mới chủ động bại lộ thân phận, muốn dẫn tiền bối rời khỏi Lưu phủ, thuận tiện cho vãn bối thoát thân, ai..."

Trong lòng nàng oán hận, nếu không phải nữ tu sĩ bạch y kia đột nhiên xuất hiện, nàng đã sớm đưa bọn nhỏ ra ngoài không kinh động kẻ nào.

Sao có thể bị hài tử Trương Xảo Nhi hai mặt này hãm hại được.

Trải qua nhiều chuyện hôm nay, nàng đối với chuyện phải giết Trương Xảo Nhi là chuyện không thể nghi ngờ.

Nàng lúc đầu chỉ nghĩ Trương Xảo Nhi là hài tử bảy tám tuổi, tuy dụng tâm độc ác, nhưng cũng vì Lưu quản sự ép buộc, nhưng khi ở chung với nàng, cũng cảm giác dược nàng thực tình giúp đỡ.

Chỉ là thỉnh thoảng lại làm chuyện hoang đường, thăm dò điềm mấu chốt của nàng, khiến nàng vô cùng phiền phức.

Nàng không sợ Trương Xảo Nhi phản bội, vì mẫu thân và người Trương gia cùng Trương Xảo Nhi, đều bị nàng nắm trong tay, hiện tại đang ngoan ngoãn chờ ở Đa Bảo thôn.

Nếu Trương Xảo Nhi dám chơi nàng, thì cũng phải nghĩ đến người nhà không dám tự ý làm.

Trương Xảo Nhi cho dù xấu tính, cũng không thể không để ý đến người nhà của mình.

Nguyên nhân chủ yếu nàng cũng không muốn ở trước mặt Liễu Nhi giết chết Trương Xảo Nhi.

Nếu nàng muốn giết chết Trương Xảo Nhi, thì cũng chỉ như giết chết một con kiến đơn giản.

Nhưng không ngờ, Trương Xảo Nhi cũng không phải là con kiến.

Nàng là hài tử, tính cách khó đoán, tâm tình cao thấp liều mạng.

Nàng tin vào hai mắt mình, Trương Xảo Nhi vừa rồi giúp thật, mà nàng tố cáo chỗ ẩn thân của nàng cũng là thật.

Nói thật, nàng không hiểu được Trương Xảo Nhi.

Thẩm Lục Mạn âm thầm thề, chờ rời khỏi Lưu phủ, nhất định phải tìm cơ hội giết chết đứa nhỏ này, nếu không.... tương lai không biết sẽ kéo đến bao nhiêu tai họa.

Lúc này, có quốc sư ở đây, nàng cũng không thể động thủ.

Cũng không biết lý do vừa rồi, có đủ thuyết phục quốc sư đại nhân hay không.

Nàng cẩn thận liếc nhìn quốc sư một cái, thì thấy vẻ mặt đối phương dường như đang suy nghĩ.

Quốc sư hiện tại cũng không biết nên xử lí tu sĩ cấp thấp thế nào mới được, nếu chỉ còn một mình đối phương, thì trực tiếp hút nàng làm thuốc bổ, nhưng sau lưng đối phương còn có sư tôn mạnh hơn nàng.

Cứ vậy, cùng không thể tự ý xuất thủ.

Nhưng để nàng chạy như vậy, nàng không càm lòng.

Trương Xảo Nhi thấy được do dự của nàng, nàng siết chặt nắm tay, ý niệm duy nhất chính là Thẩm Lục Mạn không thể chết được.

Nàng nhìn phía sau cây, đúng lúc Liễu Nhi nho đầu ra nhìn, nàng dường như thấy được thất vọng cùng khó hiểu trong mắt Liễu Nhi.

Xảo Nhi cười giễu trong lòng, sao mà thấy được, chỗ này tối om, chỉ có ánh trăng mơ màng.

Nàng nhìn thấy "thần tình" trong mắt Liễu Nhi đều là nàng tự nghĩ.

Trương Xảo Nhi mím môi, đi tới trước mặt quốc sư, cười nói: "quốc sư đại nhân, tiểu nữ kính ngưỡng quốc sư nhiều năm, hiện tại khó gặp, cảm thấy quốc sư đại nhân khí chất bất phàm, tiên khí phiêu diêu, như là trăng sáng trên cao, quang mang tỏa ra xung quanh khiến người ta không dám nhìn thẳng."

Khóe miệng quốc sư cong lên nói: "ngươi là hài tử lại thông minh nhanh nhẹn, nhưng mà đừng có đùa giỡn trước mặt ta, có gì cứ nói ra đi."

Trương Xảo Nhi nghe vậy, mặt lộ vẻ đau buồn nói: "tiểu nữ thấy bá nương này, lại nhớ đến người thân trong nhà ta, khi ta đến Lưu phủ làm thư đồng họ cũng lo lắng như vậy, nói đến hẳn bá nương cũng như vậy, dù sao đây cũng là chuyện thường tình."

"Haiz, trong lòng tiểu nữ không đành, cả gan xin quốc sư giơ cao đánh khẽ, cho nàng quay về đoàn tụ với thân nhân, đây coi như là chuyện tốt công đức vô lương, không biết..."

Nàng còn chưa nói xong, quốc sư đại nhân liền cười lạnh một tiếng, một cổ uy áp cường đại đánh về phía đỉnh đầu Liễu Nhi, nàng cả giận nói: "chỉ với ngươi mà dám ở trước mặt ta khoa chân múa tay."

Trương Xảo Nhi cảm giác tinh thần chấn động, liền bị uy áp ép phun ra một ngụm máu.

Hai chân nàng mềm nhũn, quỳ dưới đất, trong lòng hoảng loạn, không biết vừa rồi nói chuyện đã chọc giận quốc sư chỗ nào, nháy mắt lại khiến nàng tức giận như vậy.

Nàng từ cái khó ló cái khôn, lắc đầu khóc nói: "tiểu nữ bất quá chỉ là thôn dân từ thôn quên đi ra, sao dám ở trước mặt quốc sư làm càn, xin quốc sư đại nhân minh xét."

Quốc sư nghiến răng, đời này nàng hận nhất chính là người nhà.

Bá phụ tộc trưởng tốt của nàng, vì nữ nhi của hắn, mà ép phụ mẫu giao nàng ra.

Còn phụ mẫu 'tốt' của nàng, vì đệ đệ phải tu luyện, chủ động đem mình đưa cho bá phụ, làm thiếp của ma tôn kim đan kỳ.

Nàng ở dưới tay ma tu kim đan kỳ, vượt qua cuộc sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, chỉ dựa vào mấy hơi cố gắng sống tiếp, nàng vì tu luyện không từ thủ đoạn nào, đây cũng là vì bị ép buộc.

Sau đó, nàng nhân lúc ma tôn tranh đấu, trốn khỏi ma tông, hủy hết mọi thứ tiến nhập tông môm đạo phái, thay đổi hình dạng quay lại lần nữa.

Nàng cố gắng tăng tu vi, quay về gia tộc báo thù, nhưng thực lực nàng quá yếu, không thể gọi người ra chiêu, phải vào bí cảnh tìm kỳ ngộ.

Kết quả, nàng lại tìm được bản đồ bảo tàng của nguyên anh đại năng, nếu không phải bị yêu nữ dành lấy, nàng đã sớm có được bàn đồ bảo tàng, quay về tu tiên giới rồi.

Nhưng hôm nay, nàng bị vây ở nhân gian 20 năm, vẫn chưa tìm được tung tích thứ đó, nàng bị yêu nữ hại thành như vậy.

Nghĩ đến mình rơi vào hoàn cảnh chật vật như vậy, trong lòng nàng liền tức giận, ánh mắt đầy sát khí.

Thần thức Thẩm Lục Mạn nhạy cảm, vội lui về sau vài bước, đối diện với đôi mắt đỏ âm lệ của quốc sư.

Quốc sư cười lạnh nói: "ta mặc kê sư tôn ngươi là ai, Lưu phủ này chỗ của ta, hôm nay các ngươi xông vào, vậy thì chuẩn bị chết đi."

Vừa nói, chớp mắt liền đến trước mặt Thẩm Lục Mạn, bóp cổ nàng kéo tới trước mặt.

Nàng dùng thần thức cảnh giác xung quanh, điều động ma công trong cơ thể, chuẩn bị hút linh khí trên người Thẩm Lục Mạn.

Cứ ghĩ tu sĩ cường đại không biết tên kia nhảy ra bảo vệ nàng, nhưng không ngờ người kia lại án bin bất động.

Quốc sư nheo mắt đánh giá người đang giãy dụa trong tay, trong cái nhìn của nàng nữ nhân này như kiến hôi, liền hiểu ra cười lạnh nói: "sư tôn chó má gì, ngươi dám lừa ta."

Nàng tức giận đánh một chưởng vào bụng Thẩm Lục Mạn, một chưởng không hạ lực, đánh nát lục phủ ngũ tạng của Thẩm Lục Mạn.

Máu trong miệng Thẩm Lục Mạn không ngừng chảy ra, hai mắt thấy sắp không ổn.

Liễu Nhi thấy vậy, sợ đến hét lên một tiếng, liền thoát hai tay Ngô Mộng Thu, từ sau cây chạy ra.

Nàng chạy đến trước mặt quốc sư, dùng chân muốn đá quốc sư, âm thanh hài tử sắc nhọn không gì sánh được nói: "buông nương thân ra!"

Quốc sư hừ lạnh một tiếng, uy áp tu sĩ không chút lưu tình đối phó hài tử trước mắt, Liễu Nhi cảm giác mình bị thừ đồ vật nặng vài tấn đè trên đầu, thân thể đau nhức.

Nàng kêu thảm một tiếng, chật vật như tờ giấy nát, cả người tê liệt nằm dưới đất.

Thẩm Lục Mạn vừa vội vừa tức, nhưng thân thể đã nát, máu chảy không ngừng, nàng cảm giác sinh mệnh đang xói mòn.

Ý niệm trong đầu nàng cũng dần mất, còn lại tên Liễu Nhi.

Nàng không thể để Liễu Nhi gặp chuyện.

Ngô Mộng Thu ở sau cây, cố gắng ngăn lại đệ đệ muốn chạy ra ngoài, toàn thân đều run lên, nước mắt không kìm được mà chảy ướt mặt.

Trương Xảo Nhi trợn to hai mắt, vội chạy đến trước mặt Liễu Nhi đỡ nàng dậy, cầu khẩn nói: "quốc sư đại nhân, nàng... nàng chỉ là hài tử năm tuổi, không hại được quốc sư đại nhân, xin người..."

Qua chuyện vừa rồi, nàng cũng không dám xin tha, ánh mắt điên cuồng chuyển động, nâng cằm Liễu Nhi lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của nàng, nói: "Liễu Nhi là khác biệt, dung mạo nàng tuyệt mỹ, nương thân cùng mẫu thân nàng đều là tiên nhân, tương lai nàng nhất định là tiên nhân."

"Nếu quốc sư đại nhân tha cho nàng lần nay, tương lai lớn lên nàng nhất định là trợ thủ đắc lực của quốc sư."

Quốc sư nguy hiểm nheo mắt lại, căn bản không quan tâm trợ thủ đắc lực, mà tức giận nói: "thì ra ngươi biết bọn họ?"

Nàng tức không nhẹ, nàng nói thế nào cũng là quốc sư một quốc gia, dưới một người trên vạn người, từ xưa đến giờ không ai dám ở trước mặt nàng làm càn.

Nhưng tối nay, lại có hai người không lượng sức mình, nói dối gạt mình.

Đời này nàng hận nhất chính là người thân, còn lại chính là những kẻ nói dối gạt nàng.

Nàng buông Thẩm Lục Mạn ra, ném nàng xuống đất như rác rưởi.

Nàng đến trước mặt Trương Xảo Nhi lạnh lùng nói: "ngươi thật to gan!"

Trương Xảo Nhi quỳ dưới đất dập đầu vài cái vang ra tiếng, nói: "xin quốc sư đại nhân tha tội, ta nói dối cũng vì bất đắc dĩ, ta xin thề tại đây, nếu quốc sư đại nhân tha mạng cho ta, ta nhất định trung thành tận tâm với quốc sư đại nhân, đời này tuyệt không hai lòng."

"Chỉ với ngươi." quốc sư cười trào phúng.

Nàng cũng không nhìn người này, nàng không cần hạ nhân trung tâm bên cạnh, ngay cả bản thân còn không tin được, thì sao dám tin người ngoài.

Trương Xảo Nhi vội nói: "Lưu phu nhân nói ta tư chất không tệ, sinh vào giờ âm, ngày âm, tháng âm, là thân thể thuần âm. Nếu được quốc sư nhìn trúng bồi dưỡng, tương nhất định có thể giúp được quốc sư đại nhân."

Quốc sư nghe vậy sửng sốt, vẻ mặt vội vàng lớn tiếng hỏi: "lời này là thật?"

Ánh mắt Trương Xảo Nhi lóe lên, biết đây là cơ hội, liền nói ra ngày sinh tháng đẻ của mình.

Chuyện này lúc đầu chỉ có nàng và mẫu thân biết, nhưng sau đó lại biết thêm được từ miệng nha hoàn, nếu muốn thoát khỏi đám hài tử, còn giữ được tính mạng, thì phải chứng minh giá trị của mình.

Tuổi nàng còn nhỏ, lại lớn lên trong thôn, so với những hài tử khác, ngoại trừ đầu óc nhanh nhẹn, cũng không có ưu thế gì.

Nhưng vô tình nàng biết được Lưu phu nhân còn đang tìm hài tử có mệnh đại, nàng liền nghĩ đến ngày sinh của mình.

Tinh thần bất an đem việc này báo cho Lưu phu nhân, thái độ Lưu phu nhân đối với nàng quả nhiên tốt hơn nhiều.

Kỳ thực Trương Xảo Nhi cũng không hiểu được nguyên nhân, từ nhỏ nàng được mẫu thân dặn ngày sinh của mình không tốt, nếu muốn tìm phu quân thì phải tính sớm.

Vì dựa theo lời người trong thôn nói: bát tự thuần âm, cô đơn một mình, mệnh nam khắc vợ, mệnh nữ khắc chồng tái giá.

Mẫu thân sợ nàng tương lai chịu ủy khuất, cho nên từ nhỏ đã bồi dưỡng nàng, nàng nửa ngờ nửa tin, trong lòng vẫn lưu lại bóng ma.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau