Độc Sủng Ngốc Phi

Chương 1: Xuyên không




Nàng thơ thẩn nằm trên cỏ, trời chiều gió mát rượi khiến nàng có chút muốn ngủ. Đôi mắt mơ lim dim của nàng nhìn ngắm khung cảnh trời chiều, vừa ngắm vừa nghĩ ngợi chuyện cũ. 

Kì thực chính nàng cũng không tin mình đã xuyên không. 

Chuyện xảy ra cũng hơn hai năm rồi, nàng nhớ khi đó nàng gặp tai nạn và cứ nghĩ mình đã chết cho đến khi nàng gặp một nam tử kì lạ trong mơ. Nàng hồi tưởng lại chuyện năm đó... 

~~

Năm đó nàng bị tai nạn lúc mở mắt ra liền thấy mình đang chìm trong một hồ nước, nàng cố bơi lên nhưng do trang phục của nàng vướng víu cùng với chân bị mắc phải rong dưới nước nên không bơi được. Chật vật rất lâu nàng vẫn không lên được rồi từ đâu một đạo lực to lớn đã cứu nàng khỏi hồ nước.

Nàng mở mắt lần nữa lại thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng nhỏ, nàng dáo dát nhìn khung cảnh xung quanh, nàng ngỡ bản thân đã chết và hiện đang ở nơi nào đó của Thiên đình. Nàng đi khắp phòng, không nhìn thì là sờ các thứ trong phòng, mọi thứ đều là đồ cổ quý hiếm, vô tình nàng lướt qua một chiếc gương đồng liền muốn đến xem thử nào ngờ lại bị hoảng hốt một phen.

"Chuyện... chuyện gì đây??"

Nàng nhìn ngắm toàn thân một lượt, trang phục cổ đã đành cớ sao giờ lại có cả mái tóc dài thượt như vậy xuất hiện trên đầu nàng, mái tóc ngang cổ của nàng đâu? Đang ngắm nghía thì từ lúc nào bên cạnh nàng xuất hiện một nam tử tuấn dật, cả người phát ra một loại khí chất cao quý, giọng nói từ tốn thanh đạm: 

"Cô nương, chắc ngươi cũng đoán được bản thân đã xuyên không?"

Nàng giật mình trước giọng nói kia, tầm mắt của nàng liền dời lên vị nam tử kia. Nàng hơi nhíu mày nhìn nam tử kia, giọng hoài nghi hỏi: 

"Ngươi là kẻ nào?"

"Ta là Bạch, là người giúp ngươi xuyên không."

Hai mắt nàng hiện lên vẻ không tin nhìn nam tử kia:

"Ta thực sự đã xuyên không? Sao lại như thế? Ta đồng ý bộ dạng này là của ta nhưng mái tóc này thì không với cả ta vẫn nhớ rõ nguyên nhân ta chết, ta cũng biết tên của mình là Ninh Nguyên. Tên kia, ngươi là muốn lừa gạt ta sao? Ta không phải con nít mau nói rõ mọi chuyện." - Nàng hung hăng nói thẳng một tràn dài.

"Tin hay không tùy ngươi nhưng ta nói này Ninh Nguyên cô nương, hiện tại tên của ngươi không còn là Ninh Nguyên nữa mà tên ngươi là Nghiêm Vân Hi, thân phận của ngươi không phải là Môn chủ của Ninh gia mà ngươi là Ngốc tiểu thư của Nghiêm gia. Ta là tiếc một nhân tài là ngươi nên mới để ngươi xuyên về nơi đây, không cảm ơn ta đã cho ngươi trùng sinh còn hung hăng với ta, ngươi không biết lễ độ." - Nam tử kia cũng không tốt hơn nàng, một lời dài nói thẳng với nàng. 

Nàng cảm thấy chuyện này thật hoang đường nhưng với bộ trang phục cùng mái tóc dài này thật sự muốn không tin cũng khó. Nàng vô vọng ngồi bệt trên sàn, đôi mắt đáng thương giương lên nhìn nam tử kia, nói: 

"Bạch đại nhân, ngươi có thể giúp ta đưa ta trở về thời đại của ta không? Ta không muốn ở đây ta còn Ninh gia của cha ta để lại cho ta nữa... ngươi giúp ta đi."

"Ta không giúp được. Ngươi đã quên vì sao ngươi chết ư? Ngươi còn muốn quay về đó sao?" - Bạch lạnh lùng nói.

Nàng nghe hắn nói mới nhớ ra, vài tiếng trước nàng vì chứng kiến người mà nàng yêu thương cùng người mà nàng tin tưởng âu yếm nhau giữa đường lớn mà đau lòng bỏ chạy, vô thức nàng đã không để ý đèn tín hiệu nên lao thẳng ra đường và nàng chết trong đau đớn. Nỗi đau này nàng sẽ ghi nhớ mãi... nàng hận bọn họ. 

Bạch nhìn cô trầm ngâm cũng không muốn làm phiền liền thoát khỏi mộng cảnh của cô. Khi cô tỉnh lại thì mọi chuyện đúng như hắn nói. Cô giờ là ngốc tiểu thư của Nghiêm gia, cô có kí ức của ngốc tiểu thư này và cô biết ngốc tiểu thư này vì bị tỷ tỷ cùng muội muội ức hiếp mà dẫn đến cái chết. Từ đó lòng nàng vẫn rất căm hờn bọn họ nhưng vì nể mặt cha nương yêu thương nàng nên nàng không muốn trách họ mà ngoan ngoãn làm một ngốc tiểu thư.

Tuy nàng nghĩ vậy nhưng nàng kiếp trước là một nữ nhân ngoan độc, là Môn chủ của Ninh gia, là nữ nhân nổi tiếng tài giỏi hơn người nên kiếp này nàng quyết định sẽ ngoan độc và tài giỏi hơn cả kiếp trước, có như thế nàng mới có thể sống trong Nghiêm gia này và còn có thể trả thù cho ngốc tiểu thư này nữa. 

Tuy cha nương thương yêu nàng nhưng bên cạnh nàng không có lấy một nha hoàn nào. Nàng có chút bất mãn nhưng cũng không trách cha nương bởi vì nàng biết không ai ngốc đến mức đi làm nô tì cho người ngốc là nàng nhưng hiện tại nàng đã có Cung Nhu và Cung Thanh bên cạnh nên nàng rất hài lòng.

---------------------

"Tiểu thư mau tỉnh. Người nên vào phòng mà ngủ đừng ở đây tùy tiện nghĩ ngơi kẻo bệnh." - giọng nói trong trẻo của một cô nương mười bảy tuổi vang lên đánh thức nàng.

Nàng mở mắt, hồi tưởng cũng kết thúc. Nàng nhìn tiểu cô nương với khuôn mặt có chút lạnh lùng, khẽ cười rồi nàng ngồi dậy. 

"Cung Nhu, em đã hoàn thành việc ta giao chưa?"

"Tiểu thư em đã hoàn thành. Mọi thứ đều ở đây ạ." - Cung Nhu đưa một sấp giấy cho nàng. 

Nàng cười nhẹ rồi nhận lấy sấp giấy kia. Cung Nhu và Cung Thanh là nha hoàn hiện tại của nàng, nàng cứu Cung Nhu và Cung Thanh khỏi tay bọn buôn nô lệ, nàng xem Cung Nhu và Cung Thanh không khác gì người thân, suốt gần hai năm ở bên Cung Nhu và Cung Thanh, chưa bao giờ Cung Nhu và Cung Thanh làm nàng thất vọng. Cung Nhu rất thông minh còn Cung Thanh rất mạnh mẽ nàng chỉ dạy Cung Nhu một lần Cung Nhu liền hiểu và học rất nhanh chữ nghĩa cũng như độc thuật. Riêng Cung Thanh nàng vốn có tố chất của người luyện võ nên nàng đã dạy Cung Thanh võ thuật. Hiện tại Cung Thanh là một trong các sát thủ xuất sắc của nàng còn Cung Nhu là trợ thủ đắc lực của nàng. 

Hai năm trước nhờ có danh hiệu Ngốc tiểu thư và hai chị em Cung Nhu Cung Thanh mà nàng rất thuận lợi trong việc xây dựng sự nghiệp. Nàng dựa vào danh hiệu Ngốc tiểu thư mà ở xa phủ chính của Nghiêm gia, bên cạnh nàng, Cung Nhu và Cung Thanh cũng rất thành thạo trong việc đóng kịch với mọi người. Cung Thanh dịch dung thành nàng còn Cung Nhu là nha hoàn của nàng, còn nàng thì ra ngoài với một thân nam trang lạnh lùng thu thập và xây dựng thế lực của riêng mình. 

Cứ ngỡ ngày tháng an nhàn làm ngốc tiểu thư của nàng sẽ còn kéo dài nào ngờ hôm qua trên bàn ăn nàng nghe cha nương nói về hôn sự của nàng mà nàng không khỏi ngạc nhiên. Cũng vì chuyện đó mà nàng liền cho Cung Nhu đi điều tra về vị hôn phu lạ của nàng. 

"Phượng Hiên Viên, nguyên là vương gia của Phượng quốc, hiệu là Hiên Viên vương gia. Hai mươi ba tuổi, năm hai mươi tuổi đã là Chiến Thần của Phượng quốc được nhiều người nể phục. Từ nhỏ có hôn ước với Nghiêm gia... là ta, ngoài mẫu thân ra thì hầu như không gần nữ sắc, tính tình kì quái, lạnh lùng cao ngạo khó gần nhưng được nhiều nữ nhân để ý. Hừm... không tệ nhỉ Nhu Nhu?" - nàng đọc qua một lượt rồi nhìn sang Cung Nhu. 

Cung Nhu khẽ gật đầu, Cung Nhu cho rằng nếu sau này tiểu thư của nàng phải gả cho hắn chắc chắn sẽ bị hắn ngó lơ và điều này rất thuận lợi cho kế hoạch thoát khỏi nhân gian tự do hành tẩu giang hồ của tiểu thư. Cung Nhu vốn thật thà nên đem suy nghĩ của mình nói ra: 

"Tiểu thư, chuyện người gả cho Vương gia gì đó rất tốt nha. Em thấy tiểu thư cứ dùng cái danh "Ngốc tiểu thư" kia chắc chắn vị Vương gia kia sẽ mau chán ghét người, dựa vào đó chúng ta dựng lên một màn kịch " Ngốc tiểu thư bị thất sủng liền treo cổ tự tử" sau đó dựng lên giả cảnh đánh lừa mọi người cuối cùng tiểu thư và chúng em trốn khỏi Vương phủ tiêu dao giang hồ người thấy thế nào?"

Nàng nghe Cung Nhu nói mà không khỏi buồn cười. Nàng vuốt nhẹ đầu Cung Nhu vừa cười vừa nói: 

"Em khi nào lại có ý nghĩ hại người như vậy thế? Thật làm ta tự hào nha."

Cung Nhu nhìn nàng cười mà lòng vui theo, Cung Nhu thích nhìn nàng cười, nàng cười rất đẹp, và nàng cũng chỉ cười với chị em Cung Nhu thôi nên Cung Nhu rất trân trọng những lúc như thế này. Cả hai ngồi trên nền cỏ mát trò chuyện vui vẻ đến tận tối mới trở về Vĩnh Thụy Cát.