Chúng ta cùng nhau đi vào khách điếm. “Triệt Nhi, mệt mỏi sao? Muốn ăn cái gì?” Lãnh Nhược Tư đau lòng ôm lấy ta.
“Ta muốn ăn cái gì đó lạnh lạnh”. Thật nóng nga !
“Không được” Đùa sao? Một trận gió lạnh hắn liền chịu không nổi mà còn muốn ăn lạnh ? Không muốn sống nữa sao?
Đáng giận ! Không cho ta ăn, vậy hỏi ta làm cái gì? Sau khi Mộ Dung Vân gọi rất nhiều đồ ăn, mọi người bắt đầu ăn. “Triệt Nhi, đừng nóng giận. Nào, há mồm”
Hừ ! Ta tức giận nhìn Lãnh Nhược Tư nhưng vẫn mở miệng. “Nhược Tư, ta không ăn thịt !” Thật muốn ăn gì đó lạnh nga!
“Triệt Nhi, không được kiêng ăn”. Hắn đã gầy thành như vậy còn kiêng ăn?
Ta đáng thương rưng rưng hai mắt nhìn hắn. “Hảo hảo hảo, trẫm sợ ngươi”. Hắn thật sự là đối với Triệt Nhi một chút biện pháp cũng không có.
Bên cạnh, bọn Hạo Nhiên lắc đầu thở dài, bọn Vũ, Liệt, Băng xem mà choáng váng, bọn họ chính là bại bởi một người như vậy sao? Lãnh Nhược Tư hiện tại nào giống một đại anh hùng như ở chiến trường a? Quả thực hắn hiện giờ chính là một đại thê nô ! Bất quá người đó là Mộ Dung Triệt cũng thực đáng giá.
“Triệt, ngoan ngoãn ăn cơm đi. Ngươi xem ngươi đã gầy như vậy rồi mà còn…” Đệ đệ hắn sao không mập lên được tí nào? Nếu không phải hắn biết đệ đệ hắn ăn như thế nào cũng béo không được, hắn sẽ cho rằng là do Lãnh Nhược Tư ngược đãi mà ra.
“Ca ca, ngươi quản lão công ngươi thì được rồi. Ngươi cho ta là heo a?” Đáng giận, ta không ăn nữa !
Mộ Dung Vân đỏ mặt thẹn thùng không nói. “Triệt, hay ngươi ăn thử tí điểm tâm đi” Kỷ Lăng đề cử.
Điểm tâm? “Ta không muốn ăn” Ta không thích ăn ngọt .
“Triệt, thử xem thôi mà !” Liễu Linh cầm một khối điểm tâm đưa tới trước mặt ta.
Ta nhíu mày nhìn nàng một cái rồi ăn một miếng. Ân ~~~~~~~~ hương vị cũng không tệ lắm. “Ta còn muốn ăn nữa”.
Liễu Linh lại tiếp tục uy ta mấy khối, Lãnh Nhược Tư nhìn xong liền chau mày. “Được rồi, Triệt Nhi, đừng ăn vặt nữa, hảo hảo ăn cơm”
Ta gật gật đầu, ăn cơm xong liền trở lại phòng. “Triệt Nhi, Liễu Linh đối với ngươi thật tốt!” Lãnh Nhược Tư ghen không thôi.
“Nhược Tư, ngươi ghen tị? Ha ha ~~~~~~~~~ ta sẽ không thích nàng” Ta vươn tay ôm cổ hắn.
Lãnh Nhược Tư thâm tình hôn lên ta, đêm dài chậm rãi bắt đầu……
Sáng hôm sau, ta ra sân khách điếm rèn luyện thân thể, gần đây không có rèn luyện thân thể nên cảm thấy rất sảng khoái. Lúc ta tập luyện, ta cảm thấy có người nhìn chằm chằm ta. “Là ai? Ai ở đây?”
Ta nghi hoặc quay lại. Đột nhiên, một thân ảnh bay vọt về phía ta. “A ~~~~~~~~~” Ta sợ tới mức thét chói tai.
Mắt thấy người nọ sẽ đánh ta , Băng đúng lúc xuất hiện ngăn cản người nọ. Trải qua mấy hiệp giao đấu, người nọ biết khó mà lui. Nghe tiếng, bọn Lãnh Nhược Tư cũng đến đây. “Triệt Nhi, làm sao vậy?” Hắn lo lắng ôm lấy ta.
“Có người muốn giết Triệt” Băng thay ta giải thích.
“Cái gì? Triệt Nhi, ngươi có bị thương không?” Hắn lo lắng cao thấp đánh giá ta.
“Ta không sao, ít nhiều Băng đã cứu ta” Thật đáng sợ ! Vì cái gì có người muốn giết ta a?
“Không có việc gì thì tốt rồi. Đừng sợ, đã có trẫm ở đây” Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đã ám hại Triệt Nhi. May là không có việc gì, nếu…… Lãnh Nhược Tư không dám nghĩ nữa.
“Chúng ta về khách điếm rồi nói sau !” Vũ, Liệt đề nghị.
Chúng ta đi vào phòng, “Ai lại muốn giết Triệt chứ?” Kỷ Tư Vũ khó hiểu nhìn chúng ta.
“Triệt, ngươi cùng ai kết thù sao?” Mộ Dung Vân lo lắng không thôi.
“Hoàng Thượng, Vương gia không cùng người khác kết thù a.” Vương gia cũng chưa ra cung mấy lần, làm sao mà kết oán với người khác a !
“Vậy thì thật kỳ quái” Lăng Vân nghi hoặc cực kì.
“Được rồi, được rồi, đừng bận tâm nữa, dù sao các ngươi cũng nghĩ không ra là ai, chúng ta ra ngoài chơi đi !”
“Được” Từ bây giờ tuyệt đối không thể để Triệt Nhi rời khỏi tầm mắt của mình.
Chúng ta vui vẻ đi ra đường, ta cao hứng ở trên đường đông nhìn tây sờ. “Nhược Tư, ta muốn cái này” Cầm mặt nạ.
Cứ như vậy đi dạo đã lâu, bọn Lãnh Nhược Tư trên tay đầy đồ vật này nọ. “Ân ~~~~~~ chúng ta đến trà quán kia uống trà nghỉ ngơi đi” Xem bộ dáng bọn hắn như sắp mệt chết rồi ấy.
“Hảo.” Bọn họ khẩn cấp chạy đến đó, buông tất cả đồ trong tay ra.
“Ta lần đầu tiên thấy nam nhân thích đi dạo phố mua này nọ”. Vũ Liệt kinh ngạc nhìn ta.
“Ngươi đây là chỉ trích ta lãng phí, là bại gia tử sao?” Ta cố ý xuyên tạc ý tứ của hắn.
Lãnh Nhược Tư cùng Mộ Dung Vân vừa nghe lập tức hung ác nhìn hắn. “Ta không có ý này” Vũ Liệt vội vàng giải thích.
“Không sao, xem ta là bại gia tử cũng được. Ca ca cùng Nhược Tư cũng không để ta làm cho bại” Ta giải vây giúp Vũ Liệt.
Hắn cảm kích nhìn ta, hai người bọn họ vừa nghe sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. “Các vị công tử, mời dùng trà” Một cô nương đem trà đưa cho chúng ta.
“Cám ơn”
Ta cầm lên uống một ngụm liền buông xuống, lại tiếp tục cùng bọn họ nói chuyện phiếm. Nói được một lúc lại uống một nửa. “Triệt, ngươi mua nhiều đồ chơi như vậy sao?” Duẫn Tuyết không rõ nhìn ta.
“Cái kia…… Ha ha…… Không nghĩ qua là mua nhiều lắm, nếu không, ta, khụ khụ……” Đột nhiên mãnh khụ lên.
“Triệt Nhi, ngươi làm sao vậy?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột vuốt lưng cho ta.
Ta dùng hai tay che miệng lại dùng sức khụ, máu tươi từ khe hở tràn ra. “Triệt Nhi !” Lãnh Nhược Tư sợ tới mức kêu to.
“Thật…… Đau quá”
Duẫn Dung vội vàng bắt mạch cho ta. “Hoàng Thượng, hoàng hậu trúng độc”
“Trúng độc? Trà này có vấn đề” Lăng Vân lập tức đưa ra kết luận.
“Đừng động vào trà, bắt lấy nàng kia cho ta”. Mộ Dung Vân rống to.
Lãnh Nhược Tư đem ta giao cho Duẫn Tuyết rồi dùng khinh công hướng nữ tử đang chạy kia bay tới cùng nào giao đấu. bọn Vũ, Liệt cũng ra tay hổ trợ, rất nhanh nàng kia liền bị thương nặng. “Nói, vì cái gì muốn hại Triệt Nhi?” Lãnh Nhược Tư lạnh như băng nhìn chằm chằm nàng.
. “A ~~~~~~~~~~ Lãnh Nhược Tư, tất cả đều do ngươi mà ra” Nữ tử cười khẽ.
“Trẫm cùng ngươi nào có quen biết chứ? Ngươi vì cái gì nói vì trẫm mà đến? Đem thuốc giải giao ra đây” Hắn không nhớ là đã gặp qua nàng. �
“Ta với ngươi không có, nhưng với cung chủ chúng ta thì có. Về phần vì cái gì? Rất đơn giản, muốn cho ngươi nếm thử mùi vị đau tận tâm can là như thế nào. Nếu ta hạ độc, ngươi cho rằng ta sẽ đem thuốc giải đưa cho ngươi sao?” Nói xong nàng liền cắn lưỡi tự sát.
Lãnh Nhược Tư choáng váng, hắn căn bản không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra? “Hoàng Thượng, không tốt , hoàng hậu tình huống không ổn” Duẫn Dung lo lắng hô to.
Lãnh Nhược Tư vội vàng ôm ta về khách điếm. “Duẫn Dung, Triệt rốt cuộc làm sao vậy?” Mộ Dung Vân vội vàng bắt lấy hắn
“Đúng vậy, Vương gia sẽ không có việc gì đúng không?” Tiểu Lan cùng Tiểu Hương khóc không thôi.
“Hoàng hậu trúng độc rất nghiêm trọng. Độc là ‘Bán canh sinh’, nói rõ ra là người trúng độc sẽ không có khả năng sống quá nửa canh giờ. Độc này thần giải không được, chỉ có thể vận công đem độc bức ra hết thì mệnh hoàng hậu mới có thể bảo vệ, nhưng……”
“Nhưng cái gì? Lão công, phía sau đừng thừa nước đục thả câu” Gấp chết người.
“Bởi vì chúng ta mạnh mẽ vận công bức độc, không biết sẽ có chuyện gì mà chúng ta không thể tưởng xảy ra. Có lẽ sẽ nguy hiểm đến hoàng hậu, nhưng hiện tại nếu không làm như vậy, hoàng hậu chết là không còn nghi ngờ” Duẫn Dung khổ sở cúi đầu.
“Còn chờ cái gì nữa. Mau bức độc a. Nếu Triệt chết, còn nói cái gì về sau a?” Mộ Dung Vân nâng ta dậy.
Mọi người vừa nghe xong liền gật gật đầu, Lãnh Nhược Tư, Lăng Vân, Mộ Dung Vân, Băng, Kỷ Tư Vũ cùng Vũ Liệt liên thủ bức độc cho ta. Vài canh giờ sau. “Hoàng Thượng, hoàng hậu độc bức ra đến đây thì tánh mạng không còn lo lắng nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi !”
“Ân” Thật tốt quá ! Triệt nhi không có việc gì !
Ngay tại lúc bọn họ an tâm là lúc một việc đáng sợ đang lặng lẽ phát sinh…