" Bát đệ, đệ quá lộng hành rồi!"
Đằng sau tên hoàng tử kia, vang lên một giọng nói trầm thấp hữu lực, một nam tử cao lớn tiến đến đằng sau, tóm cổ áo hắn ta, hắn hoảng sợ quay lại " Thất, thất huynh..."
Một nữ tử phong hoa tuyệt đại tiến lên, vẻ mặt chán ghét nhét một viên thuốc vào miệng hắn, mắng " Ngu ngốc!"
"Thất tẩu, cái gì vậy?" Bát hoàng tử hốt hoảng muốn nhổ viên thuốc ra, nhưng lại bị nam tử bóp cổ họng, buộc hắn nuốt xuống.
" Cũng không có gì, chỉ làm cho toàn thân ngươi ngứa ngáy suốt một ngày thôi." Nữ tử kia thản nhiên nói, bắt ép bát hoàng tử lên kiệu đưa về phủ.
" Nương nương?" Mộ lão nhận ra Ninh Nhược Đình, liền từ trong đám người tiến lên.
" Nương nương, Giản nhi, sao hai người lại ở đây?"
" Chuyện nói ra thì dài lắm, hai vị đây có phải là Tĩnh vương gia và Tĩnh vương phi?"
" Đúng là chúng ta." Lãnh Vân Hiên đáp lại." Hai vị đây là?"
" Vương gia, đây là hoàng hậu của Đại Khang, cùng với đồ nhi của ta." Phương lão một bên thay hai người Ninh Nhược Đình và Văn Giản trả lời.
" Hoàng hậu nương nương, bát đệ của ta lỗ mãng đắc tội, nương nương bỏ quá cho!" Lãnh Vân Hiên không mặn không nhạt nói, thực sự vì bát hoàng tử này mà hổ thẹn, hoàng thất lại có một kẻ như vậy, đúng là mất hết mặt mũi.
" Mọi người trước về vương phủ, nói chuyện ở đây không tiện." Mộ Hoa Ảnh lên tiếng, mọi người đều cho là phải, liền một đường trở về vương phủ.
" Tỷ tỷ cũng là xuyên qua phải không?" Mộ Hoa Ảnh cũng đã nghe Mộ Kì kể về người giống như mình, liền cùng với Ninh Nhược Đình trò chuyện, lại toàn những chuyện mà đám người Lãnh Vân Hiên không hiểu.
" Hoa Nhi, nói chính sự trước!" Lãnh Vân Hiên hắng giọng.
" Phải rồi, mọi người có tìm được Linh Y thảo không?" Ninh Nhược Đình lo lắng hỏi.
" Không có thấy." Mộ Hoa Ảnh lắc đầu tiếc nuối. " Ở đó thật là có gốc của Linh Y thảo, nhưng loài này mất đến mấy chục năm mới trưởng thành, cũng chỉ sinh trưởng ở thánh địa. Sắp tới, chúng ta sẽ đi thánh địa của Nguyên Lăng xem thử."
" Thì ra là như vậy. Mọi chuyện ta đều trông cậy vương phi."
" Gọi ta Hoa Ảnh là được rồi."
" Hoa Ảnh, ta muốn hỏi một chuyện, cô vì sao mà xuyên tới đây?"
Mộ Hoa Ảnh nhớ lại chuyện cũ, giọng nói buồn buồn " Tôi lúc đó bị u não, phẫu thuật không thành công..."
" Còn tôi, là bị tai nạn... nhưng không lâu nữa, tôi sẽ phải trở lại."
" Còn có chuyện trở lại?" Mộ Hoa Ảnh giật mình, Lãnh Vân Hiên cũng có chút khẩn trương, Hoa Nhi mà biến mất, thì hắn phải làm sao đây?Những người ở đây đều biết chuyện xuyên qua, Ninh Nhược Đình liền đem mọi chuyện thuật lại, bao gồm cả chuyện mình từ nay không trở lại hoàng cung nữa. Nàng không muốn nói rõ lý do rời đi, Mộ Hoa Ảnh cũng không hỏi, một tiếng lại một tiếng đem nàng gọi là tỷ tỷ, quả thật giữa hai người có loại cảm giác quen biết đã lâu.
" Như vậy, tỷ ở lại Tinh Mộ quốc đi. Ta muốn ở kinh thành mở hiệu vải, vậy tỷ đến giúp ta chưởng quản ."
Cứ như thế, hai tuần sau, Ninh Nhược Đình ở kinh thành Tinh Mộ mở một tiệm bán vải vóc y phục.
Đùng đùng đoàng đoàng!
Tiếng pháo đỏ vang lên rộn ràng, cửa tiệm được khai trương, người làm chạy ra chạy vào tất bật, mội vài người do Ninh Nhược Đình tuyển từ bên ngoài, số còn lại là Mộ Hoa Ảnh đưa hạ nhân trong vương phủ đến giúp đỡ.
Cửa tiệm không lớn lắm, chính là có hai vị đại mỹ nhân ở trong tiệm, khách nhân tới là nam nhân còn nhiều hơn nữ nhân, Mộ Hoa Ảnh liền nhân cơ hội hét giá mỗi tấm vải cao hơn mấy chục lượng, cũng không ai ca thán gì, coi như là được nhìn mỹ nhân một cái, cũng đáng. Có vài cô nương đến, mua vải vóc, thỉnh thoảng lại lén nhìn Văn Giản mặt lạnh như tiền một cái, cười thẹn thùng, Ninh Nhược Đình cũng không nương tay mà thu thêm bạc.
Ngày đầu tiên vô cùng bận rộn, Ninh Nhược Đình bận đến tối tăm mặt mũi.
Nàng chợt nhận ra, từ khi đến đây, nàng đã thay đổi. Sống trong hoàng cung, nàng dần dần bớt đi tính cách tuỳ hứng, trở nên trầm ổn bình tĩnh hơn, không còn là tú nữ vô tư hành xử tuỳ tiện như xưa nữa, mà đã biết tính toán xoay sở.
Hoàng cung Đại Khang.
" Nàng ta dám trốn khỏi hoàng cung, tội này thật không thể tha, nhưng hoàng nhi, trước khi bắt nàng về quy án, con cũng phải sắc phong tân hoàng hậu, chấp chưởng chuyện nội cung."
" Hoàng thượng, thái hậu nói phải."
" Thái hậu nói có lý, thưa hoàng thượng."
Lôi Thừa Vũ chau mày, vỗ án một tiếng, lạnh giọng quát " Các ngươi muốn thay trẫm quyết định chuyện hậu cung sao?"
" Chúng thần không dám, nhưng..."
" Nếu ai còn muốn nhắc đến chuyện này, thì từ nay không cần lên triều nữa."
Lôi Thừa Vũ rời ngự thư phòng, về cung Vĩnh Thuỵ, Lôi Dật lúc này đã biết bò rồi, lúc Lôi Thừa Vũ đến, Lôi Ngọc Âm, Thiển Nguyệt và Tiểu Thanh đều đang ở trong phòng, Lôi Dật thì đang bò trên tấm thảm dạ.
Lôi Thừa Vũ đi vào, bế bổng Lôi Dật lên, bé phấn khích a a lên mấy tiếng, ôm lấy cổ phụ thân.
Lôi Ngọc Âm xót xa nhìn nhị huynh đã gầy đi nhiều lắm, nàng nắm lấy tay áo hắn " Nhị huynh, ngồi xuống đây."
Lôi Thừa Vũ ngồi xuống, đặt Lôi Dật lên trên đùi, trò chuyện với con trai.
"Haiz..." Lôi Ngọc Âm thở dài, làm sao nhị tẩu lại đột nhiên nói chán ghét cuộc sống trong cung mà bỏ đi chứ? Ở đây có trượng phu, có nhi tử của tẩu ấy, tẩu ấy có thể đi đâu?
Hơn nữa, tẩu ấy một thân một mình, lại không có võ công, làm sao có thể vô tung vô ảnh rời đi? Về điểm này, hoàng huynh đã nghi ngờ Văn tướng quân giúp hoàng tẩu, vì cùng thời gian đó Văn tướng quân xin nghỉ dưỡng bệnh, mà bây giờ không ai tìm thấy Văn tướng quân.
Nhưng nói như vậy, không phải là hoàng tẩu và Văn Giản có gian tình? Vô lý, hết sức vô lý!
Gần hai tháng nay, hoàng huynh vẫn cho người đi tìm kiếm hoàng tẩu khắp nơi, bản thân huynh ấy cũng đích thân xuất cung, nhưng cái bóng của hoàng tẩu cũng không có thấy.
" Khụ..." Lôi Thừa Vũ đột nhiên ho khan mấy tiếng, mở bàn tay ra, lòng bàn tay toàn là máu tươi.
Tiểu Thanh nhìn thấy, hoảng sợ kêu " Đằng, chàng mau vào đây!"
Lý Đằng nghe tiếng của thê tử, hắn vội vã xông vào, nhìn thấy máu trong lòng bàn tay Lôi Thừa Vũ, hắn vội giúp Lôi Thừa Vũ thuận khí, hô hấp của Lôi Thừa Vũ dần ổn định lại, móc từ trong ngực áo ra một bình sứ nhỏ, hắn đổ ra một viên thuốc màu đen, cho vào trong miệng nuốt xuống.
Đây là thuốc Mộ lão đưa cho hắn, giúp cho thân thể hắn cầm cự đến khi luyện thành Linh Tiên đan. Nhưng thuốc này đang dần dần mất đi công hiệu, khoảng cách giữa những lần phải uống thuốc càng ngày càng rút ngắn.
Lôi Ngọc Âm đã lo lắng tới mức khóc lên, Thiển Nguyệt liền ôm vai nàng " Công chúa, người đang mang thai, không nên xúc động!"
" Đúng vậy, công chúa đừng khóc." Tiểu Thanh ở một bên cũng lo lắng.
" Âm Nhi, ta không sao." Lôi Thừa Vũ dịu giọng trấn an.
" Nhị huynh, huynh không được uống rượu nữa, thân thể đã không tốt..."
Một lời này của nàng khiến cho tất cả mọi người giật mình, kể cả Lôi Thừa Vũ. Hắn xưa nay không thích uống rượu, nhưng từ ngày xảy ra xích mích với hoàng hậu, đã uống rất nhiều, uống đến say khướt, ai cũng không cản nổi.
" Được, huynh không uống nữa."
" Hoàng thượng, Mộ thái phó vừa rồi chuyển tin về, nói họ đi Diên Hải không có kết quả" Lý Đằng thực sự thất vọng " Sắp tới bọn họ sẽ đi thánh địa của Nguyên Lăng, chỉ cần tìm được Linh Y thảo..."
Lôi Thừa Vũ chợt cảm thấy có tia sáng loé lên trong tâm trí.
" Sư phụ đang ở đâu?"
" Hồi hoàng thượng, Mộ thái phó và Phương tiên sinh đều đang ở kinh thành Tinh Mộ quốc."
" Ngươi chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta đi Tinh Mộ!"
" Hoàng thượng, tại sao người..." Lý Đằng chợt hiểu ra " Có thể hoàng hậu nương nương đang ở đó?"
" Đúng vậy!" Lôi Thừa Vũ có một tia hi vọng, tâm trạng liền phấn chấn lên. " Trước đây nàng từng đề cập với ta, muốn đi tìm Linh Y thảo, nhưng ta không đồng ý. Hơn nữa lần này Văn Giản cũng biến mất, khả năng cao nhất là họ đã đến chỗ sư phụ và Phương tiên sinh."