Độc Sủng Mỹ Hậu

Chương 10: Phúc tinh Khang quốc




Theo quy định trong cung nhà Khang, trong số các tú nữ, người được chọn làm quý phi được ban một trâm ngọc, chiêu nghi được ban trâm vàng, tài nhân được ban trâm bạc.

Hơn nữa, tuyệt đối không thăng quan tiến chức cho gia quyến phi tử, đặc biệt là hoàng hậu, để tránh bành trướng thế lực ngoại thích.

Được chọn làm quý phi, tám chín phần được phong hậu.

Tất cả nữ nhân mấy người không khao khát được làm mẫu nghi thiên hạ, làm chủ lục cung?

Ninh Nhược Đình chính là một trong số “mấy người” ấy.

Khỏi suy nghĩ nhiều mệt óc, quý phi chắc chắn là Triệu Uyển Nhi, trừ phi trời sập, mới không về tay nàng ta.

“Tiểu Thanh, giúp ta chuẩn bị một chút.”

Nàng mặc y phục gấm màu hồng nhạt, tóc vấn cao tao nhã, nhìn chiếc hoa vàng một chút, cài lên tóc.

Gương mặt không hề trang điểm, đã xinh đẹp động lòng người. Nàng lại thoa lên một lớp phấn mỏng, điểm qua chút son, vẻ kiều diễm lại tăng thêm bội phần.

Điện Trường Thọ sơn son thiếp vàng, lộng lẫy bậc nhất, hôm nay lại được chuẩn bị càng chu đáo, rèm châu màn trướng quý giá đều được thay mới, treo ở gian chính.

Lớp rèm châu ngăn cách giữa nơi thái hậu ngồi cùng Tô tổng quản đứng hầu với các tú nữ quỳ bên ngoài.

“Trâm bạc!” Thái hậu lên tiếng.

Tô tổng quản cầm một khay bọc lụa dâng lên, bên trong là ba trâm cài tóc bằng bạc.

“Trao cho thiên kim Thái thú Kỳ Châu, Thứ sử Liêm Châu, Tuần phủ Liêm Châu.”

Ba nữ tử vui mừng nhận trâm bạc, dập đầu lạy tạ.

Đại điện Minh Tâm.

“Các vị ái khanh còn điều gì muốn bẩm báo hay tấu sớ dâng lên?”

Phía dưới yên lặng.

“Vương Hàm, bãi triều.”

“Nô tài tuân mệnh.” Vương tổng quản cúi đầu. “ Bãi triều!”

Lôi Thừa Vũ lập tức tới Trường Thọ điện.

“Trâm vàng trao cho thiên kim Lễ bộ thượng thư. Từ nay ngươi sẽ ở điện Gia Khánh.”

Một người con gái nhu hoà tiến lên, lạy tạ nhận lấy trâm vàng.

Ninh Nhược Đình than thầm trong lòng, các vị tỷ muội à, sau này bị ác nữ Triệu Uyển Nhi đè đầu cưỡi cổ, cũng đừng than thân trách phận nha!

“Hoàng thượng giá lâm!”

Trong điện hết thảy giật mình.

“Tham kiến hoàng thượng.”

“Bình thân.”

Hắn rất mực oai phong, tiêu tiêu sái sái lên thềm cao, bước tới cầm lấy chiếc trâm ngọc.

“Hoàng nhi, con định làm gì? Để Tô tổng quản được rồi.”

Chuyện hoàng đế đích thân trao trâm quý chưa từng có tiền lệ.

“Mẫu hậu, trẫm hỏi người, là trẫm thành thân hay người thành thân?”

“Hoàng nhi sao lại nói lời như vậy? Dĩ nhiên là con thành thân!”

“Được một lời nói của người!”

Hắn nắm chặt trâm ngọc trong tay, bước xuống.

“Trâm ngọc trao cho thiên kim Thừa tướng.”

Hắn coi như không nghe thấy.

Từng bước một bước xuống

Ninh Nhược Đình đang nghĩ trở về Thái thú phủ Đồ Châu nên ăn chơi thế nào cho thoả.

“Doãn Kiều Ninh!”

Nàng giật mình ngẩng đầu.

Trong tay bỗng cảm nhận được vật gì đó lành lạnh.

Trâm ngọc?!

“Hoàng thượng, người làm gì vậy? Tiểu nữ không xứng đâu!” Nàng hốt hoảng xua tay, trâm ngọc trong tay như hòn lửa nóng.

“Hoàng nhi, con làm gì thế?” Thái hậu thấy sự thể như vậy, không kìm nổi tức giận.

“Hoàng thượng, trâm ngọc này tiểu nữ không dám nhận.”

Lôi Thừa Vũ nghiến răng “ Im miệng, còn phản đối, ta lấy đầu ngươi xuống!”

Ninh Nhược Đình ngoan ngoãn im bặt.

“Hoàng nhi!” Thái hậu lớn tiếng.

“Doãn Kiều Ninh, trẫm sắc phong ngươi làm quý phi, ban cho ngươi điện Vĩnh Thuỵ, từ hôm nay lập tức chuyển đến.”

Trong điện nhất thời im lặng như tờ.

“Hoàng nhi, con làm cái gì thế? Doãn thị bất luận xuất thân hay tư dung đều kém cỏi, tại sao có thể vào cung, lại còn đứng đầu phi tử? Con không coi lời của ta còn chút trọng lượng nào phải không?”

Nàng cũng biết thân biết phận, tuy cha nàng là thái thú, nhưng Đồ Châu chỉ là một nơi nhỏ bé xa xôi mà thôi.

“Chiếu chỉ trẫm đã hạ, quyết không thay đổi. Người đâu, lập tức đưa Doãn quý phi đến điện Vĩnh Thuỵ.”

Phương lão đã sớm tìm ra phúc tinh ở Ninh Vân các, chính là Doãn Kiều Ninh. Hắn đem nàng trở thàng phúc tinh quý phi bên mình, như hổ thêm cánh.

Doãn Kiều Ninh được đưa đi rồi, Triệu Uyển Nhi khóc không ra nước mắt.

Thái hậu đại nộ, cuối cùng phá lệ, phong cho Triệu Uyển Nhi làm chiêu dung, phẩm cấp dưới chiêu nghi một bậc.

Doãn Kiều Ninh bị đem đến Vĩnh Thuỵ đầy ắp hoa thơm cỏ lạ, nhung lụa quý giá, xa hoa đẹp đẽ, cũng không có tâm trạng thưởng thức, nhất thời chưa hoàn hồn.

Các thị nữ mới được Nội vụ phủ điều tới, nhất tề quỳ rạp. “Cung nghênh quý phi nương nương giá đáo Vĩnh Thuỵ điện!”

“Miễn lễ.”

Một hai... một mình nàng những mười tì nữ!

Đúng xã hội phong kiến áp bức bọc lột a!

Vương tổng quản bước vào “Tham kiến quý phi nương nương.”

“Miễn lễ”

“Hoàng thượng truyền chỉ, tối nay Vĩnh Thuỵ điện thắp đèn, hoàng thượng sẽ tới.”

Tiểu Thanh vui mừng nói “Chúc mừng tiểu thư... à không... nương nương.”

Chúc mừng? Ngươi chúc mừng gì chứ?

Muốn ta trao thân cho nam nhân mới gặp vài lần ư? Siêu cấp hoang đường!

Muốn ăn ta? Nằm mơ!

Thế nhưng nàng vẫn cười nói “ Chuyển lời của ta, tạ hoàng thượng ân điển.”

“Vâng thưa nương nương, nô tài cáo lui.”

Tối đến, nàng cho người đi nghe ngóng một chút, nghe tin hắn bắt đầu rời Ngự thư phòng, liền nhảy lên giường, nằm lên chăn cuộn tròn một vòng như cái kén, giả vờ ngủ.

Hắn nhìn thấy ta ngủ, lại cuộn chăn như vậy, sẽ không muốn nữa đâu.