Độc Sủng Manh Phi

Chương 97-1: Phụ thân, người say rồi




Edit: tart_trung​

Tiếng ồn ào huyên náo kêu giá liên tiếp vang lên, đủ loại sắc lang, đủ loại sắc dạng, cái gì cần cũng có, làm cho người ta không kịp nhìn, Tử Lạc Vũ thật muốn cám thán một phen, sắc lang trong thanh lâu chiến đấu thật kịch liệt.

“một trăm lượng”. một sắc lang giơ một ngón tay lên.

“một trăm năm mươi lượng”. Sắc lang ất ra giá.

“Ba trăm lượng”. Sắc lang binh.

“một ngàn lượng”. Sắc lang…

Tử Lạc Vũ vốn muốn kêu sắc lang kêu giá một ngàn lượng sẽ được đặc cho cái tên “Sắc lang đinh”, nhưng giọng nói này có vẻ quen thuộc, nàng nhìn xuống thăm dò, dưới đó là một người mặc đồ trắng, nàng cười gian tà.

Hữu tướng Bạch Ngọc Cảnh, đúng là người một lòng say mê yêu nghiệt đó, đến cũng thật đúng lúc.

Đôi mắt đào hoa của Phi Y chuyển lên trên lầu, vừa vắn nhìn thấy nụ cười gian manh của Tử Lạc Vũ, ngón tay dài đang để trên ghế quý phi nắm chặt lại, nổi cả gân xanh.

Tiểu nha đầu tốt lắm, thấy người ta ra giá tranh đoạt hắn, nàng lại có vẻ rất vui?

“một ngàn năm trăm lượng”. một sắc lang siêu cấp thổ hào (1) ra giá.

(1)Thổ hào: 土豪: Thổ có nghĩa là đất, địa phương, hào là kẻ có tiền (phú hào); thổ hào có nghĩa là cường hào, ác bá. Thời xưa dùng để chỉ những gia tộc hoặc những kẻ có tiền có thế ở địa phương, sau này chuyên dùng để chỉ những cường hào ác bá ở nông thôn.

“Hai ngàn hai”. Bạch Ngọc Cảnh kêu giá theo, tầm mắt không hề rời khỏi mỹ nhân tuyệt đẹp trên ghế Quý phi, trong mắt hắn ta có lửa giận, có đau lòng, còn có ngọn lửa nóng bỏng.

“Ba ngàn lượng”. Thổ hào chính là thổ hào, tăng giá rất rõ ràng.

“Năm ngàn lượng”. Bạch Ngọc Cảnh cũng theo sát phía sau, không cam lòng chịu thua, hành động điên cuồng kêu giá của hắn ta khiến trong lòng Tử Lạc Vũ không nhịn được trầm trồ khen ngợi.

Nhưng này, Tiểu Bạch huynh đệ, cho dù ngươi có đấu thắng được yêu nghiệt kia, hắn có thể cho ngươi cái gọi là đêm đầu sao?

Nàng thật tò mò, nếu thân phận nam nhân hàng thật giá thật của yêu nghiệt bị sáng tỏ, sẽ oanh động tới thế nào, dù sao, nam nhân thích yêu nghiệt cũng không ít.

“Tám ngàn lượng”.

“một vạn lượng”.

Đêm đầu tiên của yêu nghiệt đang được đẩy giá lên cao, mỗi lần đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, tú bà trang điểm xinh đẹp ở một bên cười, miệng không ngậm lại được.

Tử Lạc Vũ nhai nhai đậu phộng, ăn vô cùng vui vẻ, thuận tiện lại cho Phi Y vài ánh mắt, nếu tú bà đãdùng bạc lừa nàng tới đây, nàng cần gì phải keo kiệt, chỉ là vài cái cải bó xôi mùa thu mà thôi, có thể có được năm mươi lượng bạc cũng là chuyện tốt.

Tay Phi Y dần dần nới lỏng, ngoài miệng còn thổi thổi khí, sa hồng che mặt rơi trên mặt đất, lại nhìn trên lầu cười một cái, giống như một hoa yêu xinh đẹp.

“Đêm đầu tiên của vị mỹ nhân tuyệt thế này là của tiểu thiếu gia ra giá mười lăm ngàn lượng, bốn người các ngươi, đưa mỹ nhân tới sương phòng của tiểu thiếu gia đi”. Tú bà đi lên vũ đài tuyên bố kết quả.

“Vừa rồi tại hạ kêu hai vạn hai, vì sao biến thành kẻ kêu mười lăm ngàn lượng thắng? Cái này khôngcông bằng”. Bạch Ngọc Cảnh kêu lên, hôm nay hắn ta mang theo toàn bộ gia sản, cố gắng vì thần tiên tỷ tỷ trong lòng, cho dù nhiều tiền hơn nữa hắn cũng ra nổi.

“Vị thiếu gia này, ngài không nhìn ra sao?” Tú bà vẫy vẫy khăn tay, nũng nịu nói.

“Nhìn ra cái gì?” Bạch Ngọc Cảnh không rõ chân tướng.

“Mỹ nhân tuyệt thế nhìn vị tiểu thiếu gia trong sương phòng mà thổi rớt khăn che mặt, vậy chính là vị tiểu thiếu gia đó được độc quyền hưởng thụ đêm đầu tiên của mỹ nhân”.

“Nhưng, vị tiểu thiếu gia trên lầu kia hình như không có ra giá?” trong lòng Bạch Ngọc Cảnh vô cùng không thoải mái, chỉ vào Tử Lạc Vũ trong sương phòng mà nói.

“Vị thiếu gia này, ngài thật không mới mẻ, tiểu thiếu gia không lên tiếng, không có nghĩa là không ra giá, mười lăm ngàn lượng bạc chính là tiểu thiếu gia sai người tới báo giá”. Tú bà phê bình kín đáo, thẳng ra là nói Bạch Ngọc Cảnh không biết tiến lùi.

Tử Lạc Vũ thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống chết mất, nàng phái người tới kêu giá khi nào chứ? Đừng nói là mười lăm ngàn lượng, cho dù lấy năm mươi lượng đấu giá cho đêm đầu tiên của yêunghiệt, nàng cũng không làm…

Cửa phòng bị người mở ra, bốn nam nhân nọ quả thật dẫn yêu nghiệt vào phòng.

“Tiểu thiếu gia, mỹ nhân tuyệt thế đã đưa tới, ngài từ từ dùng”. một gã trong đó lễ phép nói, sau đó cùng ba gã nam nhân kia ra ngoài, cửa phòng lại bị khóa lại.

Khóe miệng Tử Lạc Vũ quất thẳng tới, nàng thật bị nội thương tới phun máu, lại kêu nàng từ từ dùng tên nam nhân này.

“Tiểu công tử”. Giọng nói kiều mỵ vang lên, ỏn à ỏn ẻn làm cho người ta nổi cả da gà.

Tử Lạc Vũ ngồi trên ghế, không thèm nhúc nhích, hai chân nghoe nguẩy, trên môi còn ngậm ý cười nhìn Phi Y.

“không nghĩ tới, tốc độ của của ngươi thật mau! Chân trước ta mới trở về, chân sau ngươi đã theo kịp rồi. nói đi, lần này nhốt ta ở chỗ này là muốn làm gì?”

Lời của hắn lúc nàng rời khỏi Tây Sở Quốc vẫn còn rất rõ ràng: hôm nay bổn cung tha cho các ngươi đi, sau này, Tiêu Vũ Nhi, nếu ngươi lại rơi vào tay bổn cung, bổn cung tuyệt không nương tay.

hắn sẽ dùng phương pháp gì không nương tay với nàng? Nàng thật sự rất muốn biết nha.

“Tiểu công tử, ngài thật xấu, người ta muốn làm gì, ngài còn phải hỏi sao?” Hồng sa mỏng trên người Phi Y che đi thân thể ngọc ngà của hắn, nhẹ nhàng kéo một cái, hồng sa rơi xuống đất, mà ngọc thể… không, phải nói là thủ thuật che mắt của hắn, cũng mất đi hiệu quả, bên trong làm gì có ngọc thể nào chứ? Căn bản chỉ là một thân áo trắng nho nhã thôi.

Tử Lạc Vũ cười cười, hắn mặc đồ bên trong như vậy cũng không có gì đáng kinh ngạc, thái tử tôn quý của Tây Sở Quốc không thể nào lại lấy thân thể mình ra cho đám sắc lang ở thanh lâu thưởng thức được.

Phi Y đứng lên khỏi ghế quý phi, đi tới trước mặt Tử Lạc Vũ, thân mình mềm mại tựa vào trong ngực nàng, kiều mị nói: “Tiểu công tử, có phải thấy thiếp không thoát y nên thất vọng không? Thân thể của thiếp sao có thể để đám háo sắc dưới kia nhìn chứ, thứ quý báu nhất, tất nhiên là lưu lại cho công tử hưởng dụng”.

Tử Lạc Vũ đưa tay đẩy Phi Y lên mặt đất: “Ngươi bao tuổi rồi? Còn ngồi trên đùi ta, cho rằng ta khôngmệt sao?”

“Tiểu công tử, sao ngài lại không biết thương hương tiếc ngọc như vậy? Thiếp bị ngài đẩy tới đau rồi”. hắn vươn tay ngọc ra, vịn lấy đùi nàng, chậm rãi bò lên.

Tử Lạc Vũ đau mắt nhìn Phi Y bày ra muôn vàn sắc thái xinh đẹp, hôm nay hắn quyết tâm chơi mèo vờn chuột với nàng phải không?

Tốt thôi, muốn chơi, nàng phụng bồi.

Nàng đưa tay tới gần gương mặt của yêu nghiệt, lòng bàn tay vuốt ve mặt hắn, tà ác nói: “Tiểu mỹ nhân, không biết trải giường cởi đồ hậu hạ gia sao, đừng nói với ta, ngươi không biết quy củ của thanh lâu”.

“Biết. Thiếp ở trên giường hầu hạ ngài”. Hai má Phi Y vì cười mà xuất hiện hai đóa hồng đào đỏ ửng.

hắn đứng lên, lúc đi tới bên giường, mông bị nắm lại, hắn còn chưa từng bị loại “nhục nhã” này. hắn tức giận, dừng bước, xoay người.

“Co dãn tốt lắm, xúc cảm tốt”. Bộ dáng Tử Lạc Vũ lúc này hệt như sắc lang, thấy ánh mắt hắn nhìn nàng chẳng có ý tốt, nàng lại nói: “Sao vậy? không thể sờ sao? Nhưng ta đoạt được đêm đầu tiên của ngươi, nhanh nằm trên giường, cởi hết không chừa lại gì, để ta muốn sờ thế nào thì sờ, bóp thế nào thìbóp, muốn dày vò thế nào thì dày vò thế đó, ngươi cũng chỉ có thể chịu đựng, ha ha”.

Người nào đó hưng phấn nói, tâm tình vô cùng sảng khoái…

Đỉnh đầu Phi Y có một đám quạ đen bay qua, oa oa oa…

hắn nắm lấy tay Tử Lạc Vũ đang ngồi trên ghế, kéo nàng tới giường, cặp mắt đào hoa ngập lửa: “Ngươi đem ta trở thành gì hả?”

Tử Lạc Vũ thấy hắn lộ nguyên hình, cười dài hai tiếng, hỏi ngược lại: “Ngươi đem mình thành vật phẩm đưa cho ta, ngươi nghĩ ta coi ngươi là gì?”

Phi Y cười cười, nụ cười thấu hiểu, hắn cởi áo của mình ra, thân trên trần trụi, lộ ra tảng da thịt lớn, yêumị nói: “Tối nay, để ta giao thân xác cho muội, được không?”

yêu nghiệt này muốn điên rồi, nàng mới bao lớn hả? Còn có thể muốn hắn? nói chuyện TMD gì đó!

“Được thôi! Cởi đi!” Tử Lạc Vũ đưa tay sờ soạng trên người hắn, làn da trơn mịn, co dãn thật tốt, đúng là không nỡ phản đối.

Cả người Phi Y run lên giống như điện giật, tay nhỏ bé mềm mại của nàng vuốt ve trên người hắn, cảm giác tốt đến đáng chết, đôi mắt đào hoa dần dần nhiễm một tầng sương mù, tầm mắt hắn dát chặt vào cái miệng nhỏ đỏ mọng của nàng, hầu kết nhộn nhạo, chỉ có mình hắn tự biết, hắn khát vọng hôn lên cái miệng nhỏ kia đến thế nào.

“Phanh”. Cửa phòng bị đạp ra.

Bạch Ngọc Cảnh xông vào, ánh mắt đỏ ngầu, trái tim như bể nát trên mặt đất, tên tiểu sắc lang kia đãtrèo lên giường với thần tiên tỷ tỷ của hắn, xiêm y của thần tiên tỷ tỷ cũng bị tiểu sắc lang bỏ đi gần hết, bọn họ lại còn ôm chặt một chỗ!

Phi Y rất nhanh liền kéo lại xiêm y trên người, trong đôi mắt hoa đào có ánh sáng ngoan lệ lóe lên, vừa rồi, thiếu chút nữa là hắn có thể hôn môi nàng, lại để cho tên không biết điều kia tới phá hỏng.

“Tiểu sắc lang, buông thần tiên tỷ tỷ ra”. Bạch Ngọc Cảnh tức giận nói.

Tử Lạc Vũ thật sự muốn ném cái chén đập chết Bạch Ngọc Cảnh, rõ ràng là tên yêu nghiệt này khôngbuông nàng ra, con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng không buông yêu nghiệt hả?

"Hữu tướng đại nhân, tiểu nhân không biết mỹ nhân này là thần tiên tỷ tỷ của ngài, có gì mạo phạm, xin bỏ qua cho, tiểu nhân lập tức rời đi, đem thời khắc đầu tiên tuyệt đẹp này tặng lại cho Hữu Tướng đại nhân và thần tiên tỷ tỷ của ngài”. Tử Lạc Vũ thây có cơ hội rời đi, đương nhiên chọn đưa mỹ nhân cho người ta đổi lấy cơ hội rồi.

Tay người nào đó đang ôm eo Tử Lạc Vũ siết chặt, cặp mắt đào hoa trừng lên nhìn gò má nàng, ghé vào tai nàng nói: “Muội cũng không làm ta thất vọng!”

Tử Lạc Vũ chớp mắt vô tội, nàng không biết yêu nghiệt này rốt cuộc muốn làm thế nào?

Dọa nạt là hắn, câu dẫn nàng tới đây là hắn, giả dạng như mình bị thương tổn, như bị bắt nạt là hắn, nàng thật không biết yêu nghiệt này là thật hay đang ngụy trang, càng không hiểu lời nói của hắn lúc nào là thật, lúc nào là giả.

Tất nhiên Bạch Ngọc Cảnh không ngờ tiểu sắc lang sẽ nói như vậy, trong thời gian ngắn hắn cảm thấy thân phận Hữu tướng quả thật cũng mang tới tác dụng vô cùng lớn.

"Tiểu huynh đệ, lúc nãy Bạch mỗ thật đắc tội, cũng xin ngươi đừng trách. Trong lòng Bạch mỗ đãngưỡng mộ thần tiên tỷ tỷ thật lâu, cả đời này chỉ muốn lấy nàng, tiểu huynh đệ ở đây mua đêm đầu tiên của thần tiên tỷ tỷ hết mười lăm ngàn lượng, Bạch mỗ sẽ hoàn trả toàn bộ”.

What! Mười lăm ngàn lượng, trả lại toàn bộ? ánh mắt Tử Lạc Vũ lóe sáng như sao trời, trong nháy mắt nàng có cảm giác mình trở thành nhà giàu mới nổi.

không đợi Tử Lạc Vũ hưng phấn gật đầu đồng ý, Phi Y nắm lấy mặt Tử Lạc Vũ để nàng đối mặt với hắn, cặp mắt đào hoa hơi híp lại, giọng nói nguy hiểm: “Muội dám đồng ý hắn thử xem?”

Tử Lạc Vũ giống như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu, lý trí nói cho nàng biết, hôm nay nếu nàng thậtsự giao yêu nghiệt cho Bạch Ngọc Cảnh lấy mười lăm ngàn lượng, nàng có thể sẽ “Chết” rất thảm…

Có điều, trong những lúc có thể thảo luận điều kiện, Tử Lạc Vũ tuyệt đối không bỏ qua thời cơ tuyệt vời thế này.

“không đồng ý với hắn cũng được, nhưng Phi Y phải đồng ý với bé cưng một việc”.

“nói”. Phi Y thở phào một cái, hắn thật sợ tiểu nha đầu này chỉ cần tiền, không cần hắn.

“Sau này không được tổn thương bé cưng, cũng không được ép bé cưng làm chuyện bé cưng khôngmuốn”. Trước mắt mà nói, nàng sợ nhất là yêu nghiệt sẽ làm ra hai chuyện này, nếu hắn đồng ý rồi, cuộc sống sau này của nàng sẽ tốt hơn chút chứ?

Đôi mắt đào hoa của Phi Y tối tăm không rõ, tiểu nha đầu này ruốt cuộc không hiểu hắn, đến nay nàng cũng không biết, cho dù thế nào, hắn cũng đều không làm tổn thương nàng.

“Được, theo muội”.