Độc Sủng Manh Phi

Chương 92-2: Chớ ép bé cưng 2




Edit: tart_trung

​Trong mắt nàng, rõ ràng hắn chẳng có chút vị trí nào, náng rũ mắt không phải để che dấu ý nghĩ thậtcủa mình sao?

“Trì Nhạc” Nhìn hắn cúi đầu, Tử Lạc Vũ kêu lên, mặt cũng khẩn trương nghiêng qua một bên.

Nụ hôn của hắn, giống như lần trước, rơi xuống mặt nàng, Tử Lạc Vũ có chút hoảng hốt, hắn mặc dù bề ngoài giống tiên, nhưng trong lòng vẫn là yêu, hắn không phải mỹ nam vương gia, sẽ không cố kỵ nàng.

Mà nàng, cùng lắm chỉ là một quân cờ bị hắn bắt về, bất kể hắn đối tốt với nàng thế nào, chỉ cần khôngcờ không nghe lời, hắn sẽ thu hồi, lấy phương thức hắn cho rằng đúng đối xử với nàng.

Nếu như nàng mới năm tuổi sẽ không hiểu rõ hắn tại sao muốn hôn môi nàng, nhưng bây giờ, nàng hiểu, lại bỗng nhiên có chút sợ hãi loại vận mạng dây dưa bị người khác nắm trong tay thế này.

hắn chỉ hôn một cái, liền nhéo gương mặt nhỏ của nàng, tròng mắt đen đã không còn ấm áp, là loại ánh mắt lạnh băng nàng chưa từng thấy qua.

“Chiếm được băng thanh ngọc liên rồi, không phải là muốn rời đi chứ? Thanh kiếm này vung vẩy quen như vậy, nhất định đã cầm rồi? Thuận theo của muội, nước mắt của muội, có cái nào là không phải dùng để lừa Trì Nhạc? Sao vậy? Tiêu Diệc Nhiên làm phụ thân ngươi được, bản cung lại không được? Tâm bé cưng, cũng quá cứng rồi, bé cưng như vậy, nói xem Trì Nhạc nên làm thế nào cho phải?”

Mặt Tử Lạc Vũ trắng dần, thì ra, hắn vẫn nhìn thấu, thật buồn cười, mọi người cũng chỉ là lừa gạt lẫn nhau, cần gì phải đem mình thành người bị hại chứ!

“Úy Trì Nhạc, ngươi còn lừa thiếu bé cưng sao? Từ Phi Y đế Tôn Tôn, sau đó là Trì Nhạc, ngươi từng bước bày bố cục, thật đúng là tinh vi, mục đích ngươi làm vậy, không cần bé cưng nói chứ? Lời này ta trả lại cho ngươi, Trì Nhạc như vậy, nói bé cưng phải làm thế nào cho phải?”

Nếu không phải bởi vì mỹ nam vương gia, nàng trong mắt hắn cùng lắm cũng chỉ là một người xa lạ, làm sao lại nhận được nhiều sự chú ý như vậy?

Ha ha, nàng nhớ rõ, lần hắn hiến vũ ở hoàng cung Đông Phong Quốc, ánh mắt cũng đã dừng lại trênngười hồ nhỏ là nàng.

một màn này, cũng bày đủ sâu! Khi đó, nàng chỉ là tiểu hồ ly mới sinh không bao lâu, nếu không phải có mỹ nam vương gia che chở, căn bản không lớn nỗi như vậy, càng không thể có cơ hội biến thành người.

Thử nghĩ xem, thế gian này có ai có thể như mỹ nam vương gia, nhặt được một ấu hồ còn ở khắp nơi cưng chiều bao bọc nó?

“Nếu ván cờ lúc đầu của Trì Nhạc bị phá hủy, bé cưng có ở lại bên cạnh ta?” Con ngươi đen của hắnkhóa lấy nàng, ý đồ tìm được một chút buông lỏng từ nàng, chẳng cần một chút, có là tốt…

“Thái tử muốn dạng mỹ nhân gì không có? Bé cưng cùng lắm cũng chỉ là quả chát còn chưa trưởng thành, có năng lực gì mà thỏa mãn thái tử chứ?” Tử Lạc Vũ cười nói, đúng là yêu nghiệt, một mực không tin, bây giờ nàng chỉ thầm muốn nhanh chóng chở lại bên cạnh mỹ nam vương gia, để hắn bớt lo lắng.

Mỹ nam vương gia là người thân duy nhất trên đời này của nàng, cũng là người duy nhất nàng có thể hoàn toàn tin tưởng, bởi vì có hắn, mới có Lạc Vũ ngày hôm nay.

Úy Trì Nhạc nhìn mắt nàng không có chút buông lỏng nàng, lại nghe thấy nàng nói một trận như vậy,trong lòng bỗng nhiên trở nên tức giận.

Nàng có ý gì? Kêu hắn đi tìm mỹ nhân khác? Trong lòng nàng quả nhiên chỉ có mình Tiêu Diệc Nhiên, nhận thức này khiến con ngươi Úy Trì Nhạc nhuốm màu yêu sắc.

“Bé cưng, ngươi nói, nếu Tiêu Diệc Nhiên cũng biết ngươi thành thái tử phi của bản cung, hắn còn có thể muốn ngươi không?” Úy Trì Nhạc cười yêu dị, kéo gương mặt nhỏ nhắn của nàng lại gần hắn, đôi môi mỏng cách môi nàng càng lúc càng gần, gần như muốn đụng vào nhau, động tác này vừa ám muội vừa nguy hiểm.

Tử Lạc Vũ cau mày, nàng sớm đã biết hắn phúc hắc yêu nghiệt, tác phong làm việc không giống người thường, nhưng nàng mới bây lớn? Lại còn thái tử phi? Đúng là chuyện vô nghĩa…

Úy Trì Nhạc thấy nàng không nói gì, trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt có chút mê ly, đặc biệt đôi môi như cánh hoa anh đào kia, nhìn có vẻ rất ngon miệng.

Môi mỏng của hắn hơi cong lên, kề sát vào nàng, tiếp xúc mềm mại làm cho tim hắn đập nhanh, tim nhảy lên cũng nhanh hơn bình thường.

Hương vị ngọt ngào này, là hương thơm đặc biệt của tiểu cô nương, làm cho hắn không khống chế được ở trên môi nàng trằn trọc mút hôn.

Tử Lạc Vũ mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng, nếu ngươi có bản lĩnh đưa đầu lưỡi vào, ta dùng răng nanh cắn đứt nó.

Sau khi nếm thử hương vị của nàng, Úy Trì Nhạc phát hiện trong người nóng ran, hắn lập tức mở mắt, đẩy Tử Lạc Vũ ra, lòng bàn tay vỗ lên trán, hắn rốt cuộc là sau đây? Phản ứng như vậy, sao lại xuất hiện trên người Úy Trì Nhạc.

Tử Lạc Vũ bị Úy Trì Nhạc đẩy ra, ngã trên mặt đất, nhìn thấy biểu tình phức tạp trên mặt hắn, nàng nở nụ cười, sắm vai lạnh lùng đã lâu, lại lập tức nhiệt tình như lửa, không chịu nổi rồi? Tiên sao có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú chứ? Như vậy không khoa học…

Úy Trì Nhạc nhìn thấy Tử Lạc Vũ ngã trên mặt đất, còn cười lạnh, hắn không biết hình dung tâm trạng mình lúc này thế nào, muốn đi đỡ nàng, nhưng nàng giống như không muốn hắn tới gần.

“Ngày mai, bổn cung sẽ tuyên bố với bên ngoài thân phận thái tử phi của ngươi”. hắn giấu đi vẻ mặt thương tiếc, gương mặt có chút trong trẻo lạnh lùng nói với nàng.

Tử Lạc Vũ đứng dậy, phủi đi tro bụi dính trên người, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ có phần tà khí của hắn, bên môi gợi lên ý cười: “Được, ngày mai bé cưng liền tuyên bố với bên ngoài, ta gả cho đệ nhất tiểu mỹ nhân của thiên hạ - Phi Y”.

Úy Trì Nhạc hơi nhăn mày, cũng không nói gì, đi ra khỏi phòng.

Tử Lạc Vũ lau dấu hôn trên miệng, chuẩn bị trốn ra ngoài, nhưng tay nhỏ làm thế nào cũng không mở được cửa phòng.

“Chết tiệt, này là muốn khóa ta lại?” Tử Lạc Vũ còn chưa hết giận, đá lên cửa phòng vài cái, nàng giận dỗi ngồi lên ghế.

“Chết tiệt, yêu nghiệt đúng là yêu nghiệt, cho dù tỏ vẻ đạo mạo cũng không thay đổi tính tình được. Fu*k! Lại dám khóa ta? Lá gan thật lớn!” một tiểu cô nương nào đó lập tức nhảy từ trên ghế xuống, thở phì phò tức giận đi tới đi lui.

“Chết tiệt, yêu nghiệt chết tiệt, ta giết, giết giết…” một tiểu cô nương nào đó như động kinh cầm kiếm trên bàn đánh lên chén trà.

“Oa oa! yêu nghiệt bị ta giết chết, ha ha! Lão tử là vô địch thiên hạ”.

trên bàn là những mảnh sứ vụn, Tử Lạc Vũ cười to, nghe rất khủng bố...

yêu nghiệt đổi lại xiêm y rực rỡ xong liền đi tới cửa phòng, liền nghe được tiểu cô nương trong phòng như phát điên, khóe miệng hắn cứng lại, hắn chỉ là muốn đi đổi quần áo khác rồi mới nói tiếp với nàng thôi.

Nàng ngược lại lại nghĩ, nghĩ tới hắn sẽ nhốt nàng trong phòng!

Ừ, đem nhốt nàng trong phòng cũng không tệ lắm…

Cánh cửa lại bị mở ra, hai tay Tử Lạc Vũ cầm kiếm, đang chém lên chén trà khác trên bàn, đảo mắt liền nhìn thấy yêu nghiệt Phi Y vào đây.

“Chết tiệt, yêu nghiệt chết tiệt, ngươi dựa vào cái gì dám nhốt lão tử? Chém chết ngươi…” Tử Lạc Vũ vẫn đang kích động, cầm kiếm bổ nhào về hướng Phi Y.

Phi Y chuyển động ngọc tiêu trong tay, hóa giải chiêu thức của nàng, điểm huyệt trên tay nàng, thanh kiếm kia lại rơi xuống đất.

"Bé cưng, để muội đi theo ta, khó khăn như vậy sao? Muội không nghĩ muốn nói cho mọi người muội gả cho Phi Y sao? Vậy ngày mai, ta dùng thân phận Phi Y lấy muội là được, làm cho người chê cười cũng không sao? Muội nguyện ý, ta liền phụng bồi”. hắn kéo nàng vào trong ngực, ôm nàng ngồi lên đùi hắn, quần áo màu đỏ trên người hắn và nàng trông vô cùng xứng đôi.

“Hình dạng này của bé cưng bất quá chỉ được một năm, biến thành người cũng mới mười một tuổi, còn có rất nhiều thứ đẹp trên đời chờ bé cưng đi khám phá, chữ gả đi thật sự là gánh nặng lớn mà. yêunghiệt, cầu ngươi buông ta, đi giết hại người khác đi!” Buông tha nàng đi! Hu hu hu…

Úy Trì Nhạc cùng nàng chơi biến thái, yêu nghiệt chết tiệt lại còn biến lại, lại còn thật sự muốn dùng thân phận Phi Y lấy nàng?

Thảo nê mã! Sau này còn để nàng ra ngoài gặp người không?

Thảo nê mã! Cái này kêu nàng về sau làm sao làm người?

Nghe vậy, khóe môi Phi Y lộ ra nụ cười tuyệt đẹp, cặp mắt đào hoa híp lại, diêm dúa lòe loẹt nói: “Cuộc đời này của Phi Y thầm muốn giết hại bé cưng”.

Tử Lạc Vũ thật sự rất muốn bóp chết yêu nghiệt này, có điều võ công của nàng không bằng yêu nghiệt, không giết nổi hắn.

“yêu nghiệt, ngươi thích bé cưng ở điểm nào? Bé cưng sửa không được sao?” Nước mặt nàng giàn dụa, cọ loạn trên người hắn, đây tuyệt đối không phải khóc, cái này gọi là lệ tuôn…

Phi Y nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Tử Lạc Vũ, lại nhìn kỹ một lần, như đang suy tư nên nói thế nào, trong chốc lát hắn nói: “Ta thích má lúm đồng tiền của bé cưng, thích bé cưng nói chuyện hổ báo, nếu bé cưng nhổ răng nhanh đi, lại hủy đi lúm đồng tiền này, có lẽ Phi Y liền không thích nữa”.

Phốc! Đúng là một ngụm phun chết người mà…

“Phi Y, giữa chúng ta có sự khác biệt!” Tử Lạc Vũ tiếp tục khóc…

“Ta biết, băng thanh ngọc liên kia ba cái đã có hai, chờ Phi Y lấy được băng thanh ngọc liên của Nam Việt Quốc, giữa chúng ta cũng không có chuyện gì đáng sợ nữa”. Phi Y lau đi nước mắt trên mặt Tử Lạc Vũ, lơ đễnh nói.

“Hu hu hu… Phi Y, ngươi muốn bức chết ta sao?” Nếu là như vậy, nàng cần chuẩn bị một sợi mỳ đi thắt cổ.

một ngón tay ngọc để lên môi Tử Lạc Vũ, khẽ động, giọng nói của yêu nghiệt lại truyền tới.

“Hôm nay ta mới nhận được tin của Tiêu Diệc Nhiên, có điều, tin tức này đối với bé cưng mà nói, khôngbiết là xấu hay tốt”.

“Phụ thân ta đến Tây Sở Quốc?” Tử Lạc Vũ kích động nói, vẻ vui mừng trên gương mặt nhỏ rất khó che dấu.

“ĐÚng vậy!” Phi Y ngước mắt nhìn nơi khác, thần thái trên gương mặt này thật đúng là làm hắn thấy không thoải mái.

“Ngươi nghĩ muốn làm gì phụ thân ta?” Vui mừng qua đi, gương mặt nhỏ nhắn vừa chuyển, nàng hỏi Phi Y.

Đây là hắn bày ra? Chờ Mỹ nam vương gia tới Tây Sở Quốc, chui đầu vào lưới?

“Võ công Nhiếp chính vương cái thế, ta có thể làm gì hắn? không bằng chúng ta đánh cuộc đi? Nếu ngươi thắng, ta thả ngươi trở về bên cạnh hắn, nếu ta thắng, ngươi liền ở lại Tây Sở với ta. Yên tâm, nếu ta thắng, Tiêu Diệc Nhiên nhất định là làm thương tổn ngươi, nghĩ đến khi đó ngươi cũng không có đường đi, không bằng ở lại bên cạnh bản cung, thế nào?” Lần đầu tiên hắn dùng thân phận Phi Y lại xưng là bản cung, bởi vì trong lòng hắn, cho dù là Úy Trì Nhạc cũng tốt, Phi Y cũng tốt, ngay cả Tôn Tôn cũng đều không tha cho tiểu nữ nhi trước mắt này, chẳng sợ dùng bất kỳ thủ đoạn gì!