Độc Sủng Manh Phi

Chương 118: Cho ta một lời cam kết




Edit: tart_trung​

Sáng sớm hôm sau, sương đọng trên lá chuối, long lanh long lanh, nhuyễn hương trong lòng thoang thoảng ngọt.

Đối mắt đen tĩnh mịch như giếng cổ của Tiêu Diệc Nhiên hạ xuống, giống như được một tầng ánh nắng ấm áp đun ấm, say lòng người.

Nghĩ tới đêm qua nàng triệt để trở thành nữ nhân của hắn, đôi môi mỏng của Tiêu Diệc Nhiên cong lên, trong lòng vô cùng mừng rỡ, ngay cả máu đang di chuyển cũng thấy vui sướng, gạo sống đã nấu thành cơm, mấy ngày nữa đại hôn cũng là chuyện đương nhiên.

Hồ ly lười nào đó đang ngủ, gương mặt nhỏ nhắn của nàng dán lên ngực hắn, lúc không thoải mái sẽgiống như heo con ủn ủn vào ngực hắn, hẳn là muốn tìm được một vị trí thoải mái, đôi chân dài trắng như ngọc của nàng đặt trên đùi hắn chẳng có chút văn nhã nào, hơn nữa còn thích duỗi lên cao, mộtbuổi tối, bắp đùi của nàng nhiều lần đụng vào hang hắn, thật đúng là tiểu hồ ly tra tấn người, hại hắnmột đêm giao chiến với trời, bồi hồi lưỡng lự giữa làm và không làm.

Cuối cùng, hắn đành thở dài một hơi, đêm qua có được nàng là đã là kinh hỉ ngoài ý muốn, còn nàng hẳn đã mệt chết rồi, thời gian còn dài, hắn không cần vì sảng khoái nhất thời mà khiến tiểu hồ ly này nổi trận lôi đình giữa đêm.

Hàng mi dài của nàng run rẩy mấy lần, cọ và da Tiêu Diệc Nhiên khiến hắn hơi ngứa, hắn duỗi ngón tay, cọ cọ trên cái mũi ngọc tinh xảo của nàng, hồ ly lười này muốn tỉnh rồi.

Tử Lạc Vũ chậm rãi mở mắt, đưa tay vuốt vuốt đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lúc ánh mắt rõ ràng hơn, trước mặt nàng là một lồng ngực đẹp đẽ, trong đầu nàng đùng một tiếng, nhớ tới chuyện tối qua bọn họ… thật làm rồi…

Nàng hơi động đậy, thân thể đau nhức vô cùng, phía dưới còn có chút đau rát, đêm qua, Tiêu Diệc Nhiên thật giống như một người điên, đúng là cầm thú mà.

Gương mặt tiểu Vũ giống như bị máu dồn lên, đỏ ửng, nàng làm đà điểu chôn đầu trong chăn, hoàn toàn không còn bộ dáng háo sắc nhìn Tiêu Diệc Nhiên như trước nữa.

Ý cười trong mắt Tiêu Diệc Nhiên càng sâu, trước kia nàng thích đùa nghịch đủ loại mánh khóe, muốn động thủ động cước với hắn, bây giờ bọn họ làm điều nên làm, nàng ngược lại ngại ngùng, Tiêu Diệc Nhiên lại có chút hi vọng nàng có thể giống như trước kia, tay nhỏ hành tẩu trên người hắn, cảm giác như vậy thật tốt.

“Vũ Nhi”. hắn vòng tay ôm lấy Tử Lạc Vũ đang muốn né tránh, lồng ngực nóng bóng dán lên cái lưng bóng loáng của nàng.

Thân thể Tử Lạc Vũ cứng dờ, trái tinh nàng đập thật nhanh, giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ngay cả làn da đang dán trên lưng nàng cũng nóng vô cùng.

“Diệc Nhiên, ta đói”. Nàng nói.

Nghe vậy, yết hầu Tiêu Diệc Nhiên nuốt xuống, tâm viên ỹ mãn hiểu lầm ý đói trong miệng nàng, giọng nói trầm thấp: “Ta cũng đói, không bằng chúng ta đút no nhau…”

“Phụ thân, người còn có thể tà ác hơn không hả?” Tử Lạc Vũ tức giận đánh gãy lời nói của hắn.

“Có thể”. hắn xoay người đặt nàng dưới thân, trên môi là nụ cười tà ác, chân thon dài của hắn tách hai chân nàng ra.

Trong lòng Tử Lạc Vũ giật mình, không phải là mới sáng sớm hắn lại muốn làm chứ?

Nuốt nước miếng một cái, Tử Lạc Vũ nắm lấy tay đang đặt trên bụng nhỏ rỗng tuếch của mình, giọng nói vô cùng đáng thương: “Phụ thân, ta rất đói bụng”.

Tay Tiêu Diệc Nhiên vuốt ve bụng bằng phẳng của nàng, thấp giọng nói: “Gọi Diệc Nhiên”.

“Diệc Nhiên”. Tử Lạc Vũ quen gọi hắn là phụ thân, lập tức biến thành Diệc Nhiên, nàng vẫn còn chưa quen, hể mỡ miệng, nàng liền có khuynh hướng gọi phụ thân.

“Nhớ kỹ, về sau gọi ta Diệc Nhiên, đừng gọi phụ thân”. Bây giờ hắn là nam nhân của nàng, sau hôm nay sẽ thành phu quân của nàng, hắn cũng không hi vọng tiểu nương tử của mình lúc nào cũng ghé vào tai hắn gọi phụ thân.

Tử Lạc Vũ khẽ gật đầu, không lên tiếng nói thêm gì, bởi vì những gì hắn nói nàng cũng hiểu rõ. Tiêu Diệc Nhiên là nam nhân xấu bụng lại bá đạo, hắn không chiếm được câu trả lời hài lòng, chắc chắn sẽkhông bỏ qua, nghĩ ra biện pháp buôn bán với nàng.

Giống như chuyện đêm qua vậy, lúc đầu, nàng hòa hợp thương thảo với hắn tốt lắm, hắn cũng khôngphản đối, ai ngờ ở trong nước lại chơi một chiêu như vậy với nàng, khiến nàng mất đi phòng tuyến, còn can tâm tình nguyện cùng hắn làm…

Tổng kết kinh nghiệm xong, Tử Lạc Vũ nhất định phải thừa nhập, nàng không phải đối thủ của sói Tiêu Diệc Nhiên xấu bụng, hắn giả trang rất giỏi…

Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng rồi liền xuống giường, đường cong trên cơ thể hoàn mỹ bại lộ, vẻ mặt hắn vẫn rất tự nhiên, còn chậm rãi cầm xiêm y mà mặc lên.

Nhìn người nào đó co người trong chăn mặc đồ, hắn đưa tay cầm lấy xiêm y của nàng, cũng mặc kệ đồ trên người mình chưa mặc xong khiến lồng ngực rộng mở, cúi người, nói với tiểu hồ ly trong chăn: “Đợi lát nữa ta giúp nàng mặc”.

Tử Lạc Vũ ló đầu ra nói: “Tự ta mặc”.

Đôi mắt của Tiêu Diệc Nhiên nheo lại, có chút ý cười không rõ, nói: “VŨ nhi nhất định phải tự mặc?”

Tử Lạc Vũ gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc lắc đầu, nụ cười của hắn không đúng, thật khiến người ta khó mà suy đoán.

Thấy bộ dáng lắc đầu đầy khả ái của nàng, nụ cười trên mặt Tiêu Diệc Nhiên lúc này mới bình thường lại được một chút, giọng nói cũng bình thường lại: “Ngoan ngoãn nằm, chuyện khác đều giao cho ta”.

Thấy nàng nghe lời, trên mặt Tiêu Diệc Nhiên cũng có chút ấm áp, đêm qua là lần đầu của nàng, mộtđêm triền miên thật khiến nàng mệt chết rồi, hắn chỉ muốn quan tâm nàng nhiều một chút, giúp nàng lài mấy chuyện vụn vặt nhỏ nhặt.

Tử Lạc Vũ đỏ mặt, trơ mắt nhìn hắn mặc huyền bào, buộc đai lưng, lại ôm nàng ra khỏi chăn, giúp nàng mặc đồ.

Lần đầu tiên Tiêu Diệc Nhiên mặc yếm cho nữ tử, ngón tay hắn run rẩy, rất nhiều lần sợi dây kia đều tuột ra khỏi tay hắn, vì Tử Lạc Vũ luôn thúc giụ hắn mới dần dần nắm được kỷ xảo mặc yếm.

Giúp nàng mặc áo ngoài, tay Tiêu Diệc Nhiên cũng dần trở nên quen thuộc, rất nhanh liền giúp nàng mặc xiêm y hoàn chỉnh.

“Còn đau không?” tay hắn đặt trên đùi nàng, hỏi đột ngột.

Tử Lạc Vũ bĩu môi, tức giận thở phì phò nói: “Đương nhiên đau”. Sau đó nàng lại tiếp tục phàn nàn: “Hôm qua người nào đó còn nói sẽ vô cùng dịu dàng, kêu ta giao cho hắn, tin tưởng hắn, mẹ nó, đúng là một đại lừa đảo sống nhăn”.

Gương mặt tuân tú của Tiêu Diệc Nhiên có chút không được tự nhiên, hắn cũng biết hôm qua mình quả thật có chút không phải với nàng, ngay cả hắn cũng không nghĩ rằng tình dục cuồn cuộn trào tới như vậy.

“Về sau ta sẽ tận lực đối xử dịu dàng với Vũ nhi”.

Tử Lạc Vũ hừ hừ hai tiếng, lắc đầu nói: “Được không, không có lần sau nữa, chuyện lần này cũng là học được một bài học, chuyện như vậy, lần sau tuyệt đối đừng tìm ta”.

Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên xám lại, hắn ngoại trừ tìm nàng còn có thể tìm ai hả?

“Đừng nói lẫy, nàng muốn ăn gì? Ta đi làm”. Vương gia nào đó nếm được ngon ngọt, cũng biết nàng sẽnáo loạn nho nhỏ một thời gian, cũng không muốn tranh chấp vấn đề này với nàng.

Dù sao, mặc kệ nàng có đồng ý hay không, nàng cũng là ngươi của hắn, đây là sự thật không thể thay đổi, sau này bọn họ đã dùng một sợi dây đỏ buộc chặt vào nhau, cho dù nàng muốn chạy trốn cũng không chạy thoát được sợi dây đỏ đó.

“Ta mới không nói nhảm, ta rất nghiêm túc tuyên bố chuyện này với ngươi”. Gương mặt nhỏ của Tử Lạc Vũ vì tức giân mà phồng ra, coi nàng là tiểu hài tử ba tuổi sao? Hay là cho rằng nàng đang nói đùa với hắn?

Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu hôn lên mi tâm nàng một cái, dỗ danh tiểu hồ ly nào đó: “Được, được, biết ngươi không nói nam, biết ngươi nghiêm túc, không phải nói đói bụng sao? Muốn ăn gì?”

Tử Lạc Vũ thấy mỹ nam Vương gia vốn không xem trọng lời nói của nàng, trong lòng nàng càng thêm tức giận, đẩy hắn ra liền ngã xuống giường, tức giận nói: “Tức giận no bụng, cái gì cũng không muốn ăn”.

Lúc này Tiêu Diệc Nhiên cũng không ôm nàng, chỉ rất thanh lãnh hỏi nàng một câu: “thật sự cái gì cũng không muốn ăn sao?”

“Đúng”. Tử Lạc Vũ nói xong liền chôn mặt trong chăn, giống như tiểu hài tử đang giận dỗi.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, lúc nàng ngẩng đầu lên, Tiêu Diệc Nhiên đã để lại cho nàng mộtbóng lưng, người nào đó nhảy xuống khỏi giường, chân mỏi nhừ khiến nàng xuýt té ngã lăn xuống đất.

Mẹ nó! Nam nhân vô lương tâm, một chút kiên nhẫn để dỗ nữ hài tử cũng không có, nàng hơi ồn ào chút hắn đã chạy rồi, cũng không thèm nghĩ xem, tối qua hắn đối với nàng thế nào, tỏng vòng một đêm nàng bị giày vò bao lần…

Nàng lê đôi chân mỏi nhừ đi tói cửa, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên đứng trong hồ nước, cúi đầu như đangchờ đợi gì đó, Tử Lạc Vũ che miệng cười, hóa ra mỹ nam Vương gia đi bắt cá, nhưng nàng hiếu kỳ, hắntay không tấc sắt, có thể bắt được mấy con cá trơn trượt sao?

Mấy con cá mầu mỡ đi du ngoạn tới trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, đôi mắt đen lóe sáng, bàn tay dùng sức vỗ vào trong nước, một vũng nước bắn lên như mưa, giống như thác nước nhỏ, ba lên không trung, áo bào của Tiêu Diệc Nhiên vung lên, mấy con cá nối thành một đường thẳng tắp trượt lên trên bờ, vung vẩy đuôi nhảy cà tưng cà tưng.

Lúc Tiêu Diệc Nhiên lên bờ, Tử Lạc Vũ quay trở về giường, bắt chéo chân như đại giả, ngủ trên giường chờ ăn.

Nàng cũng không tin, mấy con cá này mỹ nam Vương gia không phải làm cho nàng.

không bao lâu sau, bên ngoài truyền tới mùi cá nướng thơm phức, có vẻ như còn có mùi thơm của canh cá, bụng Tử Lạc Vũ ùng ục kêu, thật đói đó!

Ước chừng khoảng một khắc, một tay Tiêu Diệc Nhiên bưng canh cá, tay còn lại bưng cá nướng đi vào.

hắn nhàn nhạt nhìn Tử Lạc Vũ một chút, hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”

Tử Lạc Vũ nuốt nước miếng một cái, nàng muốn ăn, nhưng cũng không thể cứ vậy bị hắn dụ một chút liền không có chí khí đi qua.

“không ăn”. Nàng mở to mắt, không thèm nhìn thịt cá màu mỡ kia.

Tiêu Diệc Nhiên cầm chén để trên bàn gỗ, kéo một con cá nướng ra, bắt đầu tự mình ăn.

“Cá thu trong hồ này hương vị còn ngơn hơn cả cá ở hồ Thanh Phong”. hắn nói xong, lại lấy một miếng, bỏ vào miệng.

Nam nhân vô lương này, dám câu dụ nàng! Có điều, nàng không thể thuận theo hắn, phải biết rằng, một khi nam nhân nắm hết tất cả của ngươi trong tay, ngươi muốn xoay người liền khó khăn rồi.

Mọi chuyện, không thể đều để nam nhân nắm vị trí chủ đạo, dù sao cũng phải để nàng làm chủ mấy lần chứ!

Hai tay Tử Lạc Vũ gối sau gáy, chân nhỏ vểnh lên bắt chéo, chẳng có chút run run nào, tư thế nhìn qua có vẻ hài lòng lắm.

Cá nướng đã bị Tiêu Diệc Nhiên ăn một nửa, Tử Lạc Vũ vẫn không quay đầu liếc nhìn hắn cái nào, vị vương gia nào đó thở dài trong lòng một tiếng, bỏ cá nướng trong tay ra, bưng canh cá đi tới bên cạnh nàng.

hắn múc canh cá màu trắng sữa, đưa tới bên miệng nàng: “Ngoan, há miệng”.

Tử Lạc Vũ bĩu môi, vốn không muốn nghe hắn nói, nhưng mùi thơm của canh cá này thật dụ hoặc mà.

Được rồi, nàng vẫn nếm thử một ngụm đi!

Thấy bộ dáng nàng gấp gáp như khỉ, Tiêu Diệc Nhiên cũng biết tiểu hồ ly này bị đói tới hoảng rồi, hắnngồi trên giường, lấy phần thịt cá nơi bụng cùng với nước canh múc từng miếng từng miếng đút cho nàng.

Ăn một bát vào bụng, Tử Lạc Vũ liếm liếm miệng, mùi vị không tệ.

“HÓa ra Vũ nhi muốn ta cho nàng ăn mới hài lòng”. hắn mỉm cười nhìn gương mặt nhỏ dần dần biến đen của nàng.

Tử Lạc Vũ im lặng, nàng cũng chẳng thể phản bác cái gì, dù sao, lúc hắn đút cho nàng, nàng quả thậtăn rồi.

“Diệc Nhiên, khi nào thì ra ngoài?” Nàng leo vào trong lòng hắn, ôm cổ hắn hỏi.

ở chỗ này đã gần mười ngày, nàng thật không muốn tiếp tục ở đây, chỗ này quá ngăn cách…

Tiêu Diệc Nhiên nghe nói nàng muốn ra khỏi cốc, gương mạt hòa nhã lạnh đi, nếu như có thể, hắnmuốn cùng nàng ở chỗ này cả đời, chỗ nào cũng không đi.

“Mỗi ngày đều ở cùng ta, không tốt sao?” GIọng nói hắn có chút u ám, giống như từ chỗ nào đó xa xôi trong cốc truyền tới.

Tử Lạc Vũ vuốt ve ngón tay thon dài của hắn, đầu ngón tay nhỏ đè ép vân tay của hắn, hờ hững nói: “Tốt thì tốt, nhưng chúng ta còn có nhà ở bên ngoài, chỗ này nhiều nhất chỉ có thể coi là chỗ đánh dã chiến thôi”.

Hiển nhiên Tiêu Diệc Nhiên không nghĩ tới Tử Lạc Vũ sẽ nói như vậy, đánh dã chiến? Nàng đúng là nóibậy, chỗ yên tĩnh như vậy hán tìm rất lâu mới tìm ra được, cũng là chỗ hắn muốn ở với nàng, sao vào trong miệng nàng lại thành chỗ đánh dã chiến rồi?

Có điều, một câu: còn nhà chúng ta ở bên ngoài, khiến người hắn khẽ giật mình, câu nói hệt như dòng nước ấm rót vào tim hắn, nhà chúng ta, nàng đã coi hắn là nam nhân của nàng rồi sao? Hóa ra, hắnkhông phải đơn phương, mà là, tình chàng ý thiếp…

“Ừm, hai ngày nữa chúng ta hồi phủ”. Tiêu Diệc Nhiên nhẹ giọng nói vào tai nàng.

“TMD! Còn muốn hai ngày nữa sao? Có lầm không? Bây giờ về phủ không được sao?” Tử Lạc Vũ kêu lên, nàng rất nhớ kinh thành đó có được không?

Tiêu Diệc Nhiên nghe những lời thô tục này của nàng liền đau đầu, một nữ tử, sao luôn nói tục như vậy?

“không phải là không được, nhưng mà đêm nay…” Tiêu Diệc Nhiên ném cho nàng một ánh mắt: ngươi hiểu mà.

Ngọa tào! nói tới nói lui, hắn liền nghĩ tới chuyện kia.

Tử Lạc Vũ trừng mắt, đẩy tay hắn ra một bên, mắng: “Sắc lang!”

“Sắc lang? Cũng không tệ, vừa vặn phối làm một đôi với sắc hồ ly”. Người nào đó mặc dày vô sỉ nói.

"...."

—— * * * ——

hiện đại, ngày 22 tháng 3 năm 2014

Trong căn hòng mười lăm mét vuông, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi xám lẳng lặng ngồi bên giường, ánh mắt tĩnh mịch như nước.

trên giường cao su dài một mét hai, một thiếu nữ mười bảy tuổi tổng hệt như mỹ nhân đang ngủ, nhắm mắt nằm trên giường, hàng mi thật dài như búp bê, mũi ngọc tinh xảo, môi hồng, ngoại trừ đôi mắt không cách nào mở ra kia, nàng và Tử Lạc Vũ có tới tám phần giống nhau.

ở đầu tường phòng thiếu nữ có một bức tranh rấ đẹp, nam tử họa trong tranh vô cùng đẹp mắt, mái tóc trắng như thác nước rũ xuống, đôi mắt màu tím kia là đôi mắt mà thiếu nữ thích nhất, đặc biệt là giữa trán hắn có dấu ấn xích viêm, khiến nam nhân này nhìn vào có chút ma quái.

Thiếu nữ an tinh hệt như một con búp bê không có sự sống, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đã mất đikhí huyết, giống hệt như giấy, nếu nói là nàng đang ngủ, không bằng nói nàng giống như một xác chết, bộ xác chết được bảo vệ hoàn hảo.

Nam tử trung niên có bộ râu quai nón lôi thôi nhưng không che được vẻ bề ngoài tuấn mỹ của ông, thiếu nữ trên giường có tướng mạo rất giống ông.

Đôi tay đầy vết chai của ông nắm lấy tay nhỏ không có nhiệt độ của thiếu nữ, truyền hơi ấm từ tay ông cho cô, đôi mắt tĩnh mịch hơi giật giật, ông nhắm mắt lại, một giọt nước chảy xuống bộ râu quai nón.

Tiểu Vũ, mẫu thân con rời ta mà đi, bây giờ con cũng muốn rời xa ta sao?

Nam tử mắt tim trong tranh dường như cũng bị sự đau thương này lây nhiễm, ai cũng không nhìn thấy đôi mắt tím đó giống như đang khóc, toàn bộ bức họa dường như đang biến thành đại dương màu tím.

Rốt cuộc hắn vẫn không thể nào mang Tiểu Vũ trở về, hắn nên làm gì? Rốt cuộc hắn nên làm gì đây?

—— * * * ——

Trời quang mây tạnh, ánh nắng vô cùng tốt.

Tiêu Diệc Nhiên thần thanh khí sảng cưỡi tốn mã, trong ngực là Tiểu Vũ đang buồn ngủ.

Bây giờ Tử Lạc Vũ mở to mắt nhưng cảm thấy mệt mỏi, tối hôm qua, mỹ nam Vương gia là cầm thú xxoo nàng cả một đêm, nàng cũng không biết cầm thú này làm bao nhiêu lần, mỗi khi nàng từ chối, hắnkiểu gì cũng sẽ nói lại một câu: nếu ngày mai muốn hồi phủ, đêm nay phải theo ta.

Được! một đêm theo hắn không biết bao nhiêu lần, con đường hồi phủ này thật chua xót nha! Nàng sống dễ dàng sao?

Tốc độ rong ruỗi của ngựa chân chó coi như vững vàng, sẽ không lắc lư khiến nàng khó chịu, hai tay nàng mềm nhũn ôm lấy eo hắn, ngửi ngửi hương vị dễ chịu trên người hắn, có một loại… thật muốn đẩy hắn xuống ngựa…

Mẹ nó! Nàng không thể mắng, nam nhân này là cầm thú đầu thai, có một số chuyện một khi nắm trong tay rồi thì không có chút tiết chế nào.

Ước chừng một canh giờ sau, tuấn mã đi vào kinh thành.

Nhiếp chính Vương mất tích mười ngày, không chỉ người phủ Tiêu Vương lo lắng, ngay cả trọng thần trong triều và Hoàng thượng cũng gấp tới muốn giơ chân.

Nguyên nhân không có gì khác, chỉ vì quân vương mới đăng cơ của Nam Việt Quốc mời Hoàng thượng Đông Phong Quốc cùng Nhiếp chính Vương đi tham gia quốc yến.

Yến tiệc này, không đơn giản như mặt ngoài, rất có thể là một trận Hồng Môn yến có đi không có về.

Hiên Viên Hoành thật sự không muốn đi, nhưng lại sợ bách tính và triều thần cười ông ta, cũng chỉ có thể kiên trì đống ý, còn nữa, lần này có Tiêu Diệc Nhiên đi cùng, cũng khiến ông ta yên tâm hơn nhiều.

Nghe được tin tức Nhiếp chính Vương mất tích, người nóng nảy nhất không ai khác chính là Hiên Viên Hoành.

Tuấn mã của Tiêu Diệc Nhiên vừa vào đại môn kinh thành, trên gương mặt của tiểu binh gác cổng liền hiện lên thần sắc mừng rỡ, lập tức cưỡi ngựa tới Hoàng cung thông báo cho Hoàng thượng.

Kinh thành là chốn phồn hoa, trên đường ngựa xe đi lại tấp nập, cơ hồ đều thể hiện thân phận quý tộc hiển hách.

một chiếc xe ngựa chạm mặt với tuấn mã của Tiêu Diệc Nhiên, gã sai vặt đánh xe ngựa vung roi ngựa trong tay, ngang ngược càn rỡ quát to: tránh ra.

Lúc gã sai vặt kia nhin thấy gương mặt của nam tử mặc huyền bào trên lưng ngựa, hắn ta bị dọa giật mình, ghìm dây cương ngựa, giống như trái bóng mà lộn nhào xuống ngựa, run lẩy bẩy quỳ bò trên mặt đất.

“Nhiếp chính Vương tha mạng, Nhiếp chính Vương tha mạng, tiểu nhân có mắt không tròng, không thấy ngài cưỡi ngựa”.

Nữ tử xinh đẹp như phù dung trong xe ngựa nghe được ba chữ Nhiếp chính Vương, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ mừng rỡ.

Rèm vải màu da cam được vén lên, nàng ta cầm váy lụa đi xuống xe ngựa.

Nếu đổi lại là bình thường, có người dám can đảm cản đường đi của Tiêu Diệc Nhiên, hắn sẽ trực tiếp đánh một chưởng cho người kia bay đi, nhưng hôm nay tâm tình Tiêu Diệc Nhiên rất tốt, cũng khôngmuốn vì việc nhỏ này mà đả thương người.

“Lăn đi”. hắn lạnh lùng quát.

Đây là lần duy nhất từ lúc chào đời tới này Tiêu Diệc Nhiên đối đãi nhân từ với người khác.

Gã sai vặt quỳ trên mặt đất không nghĩ tới Nhiếp chính Vương cứ như vậy buông tha cho hắn ta, hắn ta cuống quýt dập đầu nói tạ ơn rồi lăn qua một bên.

Tiêu Diệc Nhiên đang chuẩn bị giục ngựa đi tiếp, một nữ tử mặc xiêm y màu xanh đi tới, chặn đường hắn.

“Tiêu Vương gia”. trên mặt thiếu nữ xinh đẹp hiện lên hai đóa hồng, trong mắt nàng có vẻ vui mừng, trong lòng có chút hoản loạng, cũng có chút kỳ vọng.

Nàng ta chính là biểu muội của Bạch Ngọc Cảnh – Điền Thi Vận, cũng chính là đệ nhất tài nữ của Đông Phong Quốc bị Tiêu Diệc Nhiên cự tuyệt ở quán rượu.

Ngày hôm đó Điền Thi Vận trở về, vô cùng thương tâm, khóc ba ngày ba đêm, nàng ta vốn cho rằng thời gian trôi đi thì có thể quên đi nam tử mà nàng ta từng yêu, nhưng không nghĩ tới, thời gian càng dài, tình ý của nàng ta với hắn càng sâu, cho tới bây giờ, cho dù chỉ được gặp hắn một lần, nàng ta đều vô cùng vui mừng.

Tử Lạc Vũ nghe được giọng nói quen thuộc gọi nam nhân của nàng, vẻ mặt người nào đó thay đổi, nhìn thấy mỹ nhân mặc một thân áo xanh kia, nàng lập tức nhớ lại, nữ nhân này không phải là biểu muội của Bạch Ngọc Cảnh sao, Điền tiểu thư gì đó? Nữ nhân này vẫn còn nhớ thương nam nhân của nàng đó.

Bây giờ, trong tâm Tử Lạc Vũ đã coi mỹ nam Vương gia là nam nhân của nàng, lúc làm “nữ nhi” của hắn, nàng đã bá đạo không cho phép hắn đụng vào những nữ nhân khác, bây giờ hắn thành nam nhân của nàng, nàng càng không cho phép hăn có tâm tư khác, đương nhiên, cũng không cho phép nữ nhân khác nhìn trộm nam nhân của nàng.

“Diệc Nhiên, ta mệt mỏi quá”. Tử Lạc Vũ ở trong lòng hắn nũng nịu.

“Ngoan, lập tức tới nhà”. Tiêu Diệc Nhiên vốn phiền chán vì sự xuất hiện của Điền Thi Vận, từ khi nàng ta xuất hiện, hắn cũng không thèm nhìn nàng ta một chút, bây giờ lại nghe bảo bối trong lòng kêu mệt, dung nhan lạnh lùng của hắn liền hóa thành dòng nước ấm trấn an Tiểu Vũ.

Điền Thi Vận nghe được nam nhân trong lòng nàng ta dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện với nữ tử khác, cõi lòng và trái tim đầy hi vọng của nàng ta giống như bị xé nát, vừa trầm vừa đau, càng nhiều hơn chính là không thể tin được.

Biểu ca nói Tiêu Diệc Nhiên vô tâm vô tình, không có khả năng động tình với bất kỳ cô gái nào.

Biểu ca nói, trên thế giới này, yêu ai cũng không nên yêu Tiêu Diệc Nhiên, bởi vì hắn sẽ vò nát tất cả nữ tử yêu thương hắn.

Biểu ca nói…

Biểu ca nói nhiều như vậy, nhưng điều duy nhất không nói với nàng, chính là nam nhân như Tiêu Diệc Nhiên, một khi động tâm động tình, sẽ đem nữ tử kia xem như trân bảo mà trân trọng.

hắn đối với nữ nhân trong ngực thật dịu dàng, cho tới bây giờ nagnf ta cũng không dám tưởng tượng trên mặc Tiêu Diệc Nhiên sẽ xuất hiện biểu tình dịu dàng như vậy, nữ tử được Tiêu Vương gia ôm vào lòng nhất định rất hạnh phúc đi!

hắn chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái, cứ như vậy mà giục ngựa đi ngang qua người nàng.

Mái tóc đen của Điền Thi Vận bị gió từ vó ngựa thổi dính phần phật lên má nàng, dính trên mặt nàng không chịu rơi xuống, nàng duỗi tay vén tóc lại, trên mặt đều là nước mắt.

Tử Lạc Vũ rất hài lòng việc Tiêu Diệc Nhiên hờ hững Điền Thi Vận, mỹ nam Vương gia muốn ở cùng nàng, tất nhiên càng không thể cho người khác hi vọng.

“Diệc Nhiên”. Nàng ngẩng gương mặt nhỏ, nhìn gương mặt tuấn mỹ xinh đẹp của hắn.

“Hửm?” Tiêu Diệc Nhiên nhìn nàng một chút, lại nhìn thẳng phía trước.

“Ta nhớ phụ thân từng nói, đời này chỉ thích mình VŨ nhi, đúng không?” Người nào đó nhắc nhở Tiêu Diệc Nhiên, hắn từng nói như thế, để nàng xem sau khi phát sinh quan hệ hắn có phủ nhận hay không?

“Ừ, ta – Tiêu Diệc Nhiên, đời này chỉ thích mình tiểu hồ ly ngươi”. Đôi mắt đen đầy ý cười của hắn nói.

Tiểu hồ ly này, sao đột nhiên lại hỏi vấn đền này?

Tử Lạc Vũ bĩu môi, hét lên: “Tiểu hồ ly là thú, Vũ nhi mới là người”.

“Trong mắt ta, Vũ nhi chính là tiểu hồ ly, tiểu hồ ly chính là Vũ nhi”. Mặc kệ nàng là người hay thú, hắnđều thích, từ sau khi mang nàng từ bãi săn về, tình cảm của bọn họ đều đã định.

“Thế nhưng, lúc đầu Ngân nhi không phải là một con hồ ly,mà là lão thiên gia tìm đường chết khônghiểu thấu lòng người bắt ta vào trong thân hồ ly”. NGười nào đó thì thầm nói.

Toàn thân Tiêu Diệc Nhiên khẽ run rẩy, đôi mắt đen trầm xuống, tay đang ôm eo nàng xiết chặt, mộtcảm giác bất an xộc lên.

Nghe thấy nàng nhỏ giọng thì thầm, ngón tay hắn đặt trên môi nàng, nhỏ giọng nói: “Vũ nhi, ban đêm đơn độc nói ta nghe, được không?”

Tử Lạc Vũ gật đầu, lúc đầu nàng cũng định nói chuyện này cho Tiêu Diệc Nhiên, nếu như ngày nào đó nàng đi không trở về, hắn cũng nên biết nàng đi chỗ nào.

Thế nhưng! Bây giờ bỗn nhiên nàng lại có cảm giác vĩnh viễn cũng không cần trở về, nàng không muốn rời đi Tiêu Diệc Nhiên.

“Diệc Nhiên, đời này, có phải ngươi chỉ có một người thê tử là ta không?” Mặc dù nàng biết hỏi như vậy là ích kỷ, có lẽ nàng sẽ trở về hiện đại, nhưng bây giờ nàng lại rất muốn biết đáp án này.

Tiêu Diệc Nhiên nghe nàng hỏi, bất an trong lòng hắn mới tiêu tán một chút, càng ôm chặt nàng vào lòng, nói: “Cả đời Tiêu Diệc Nhiên này chỉ lấy một mình Tiêu Vũ”.

“GỌI ta Tử Lạc Vũ”. Người nào đó nói.

Đôi mắt đen của hắn ánh lên ý cười, nhẹ giọng nói: “Cả đời Tiêu Diệc Nhiên, chỉ lấy một mình Tử Lạc Vũ, trong lòng, cũng chỉ có mình Tử Lạc Vũ”.

Trong lòng Tử Lạc Vũ thấy ngọt ngào, gương mặt nhỏ hồng hồng không ngừng cọ cọ trong lồng ngực hắn, mỹ nam Vương gia đối với nàng thật tốt.

“Vũ nhi, ta cho nàng một lời hứa, phải chăng nàng cũng nên cho ta một cam kết?” Tiêu Diệc Nhiên ở trên đỉnh đầu nàng hỏi.

Tử Lạc Vũ chớp mắt, chẳng lẽ muốn nàng dùng một câu danh ngôn kinh điển trong phim của QUỳnh Dao đặt ra cam kết cho hắn sao?

Được thôi!

Tử Lạc Vũ hắng giọng, diễn cảm nói: “Hỡi trời, Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau), Duyên tình mãi mãi không dứt. (Tới khi nào) núi không còn đất, Sông cạn hết nước, Mùa đông sấm chớp, Mùa hè tuyết rơi, Trời đất hợp làm một, Mới dám cùng chàng chia lìa”.(1)

(1)Bài dịch lấy từ nguồn: https://k25tvbqgvn.blogspot.com/2016/04/loi-nguyen-duoi-troi.html?m=1

Tiêu Diệc Nhiên nghe xong không tỏ thái độ gì, ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về trước.

Tử Lạc Vũ buồn bực, biểu tình này của hắn là sao hả? Cái đoạn này chính là câu thơ kinh điển trong Hoàn Châu Cách Cách đó, Nhĩ KHang bị Tử Vi làm cho thần hồn điên đảo, phối với bài thơ này khôngphải đã gạt được bao nước mắt của người xem sao?

Tại sao Tiêu Diệc Nhiên chẳng có chút phản ứng nào? hắn không cảm thấy nàng rất có thành ý sao?

Nửa ngày sau.

Tiêu Diệc Nhiên rốt cuộc mở miệng nói: “Vũ nhi, cái ta muốn là nàng thật lòng cam đoan, không phải muốn nàng lấy thơ tới gạt ta”.

Tử Lạc Vũ ngượng ngùng cười ha ha, bị hắn phát hiện rồi…

“Ta cam đoan từ nay về sau sẽ ngoan ngoãn ở lại với Diệc Nhiên”. Cam đoan này giống như cho hắnmột liều thuốc an thần đi?

Tiêu Diệc Nhiên hài lòng gật đầu, nói với nàng: “Nhớ kỹ lời nàng nói, còn nữa, bài thơ nàng vừa đọc, coi như thơ tình nàng tặng cho ta, vào Phủ thì tự tay viết xuống, đem nó treo trong phòng chúng ta”.

Tử Lạc Vũ té xỉu, nàng chẳng qua chỉ thuận miệng đọc câu thơ thôi, sao lại biến thành nàng làm thơ tình tặng hắn rồi?

“Chủ tử, tiểu chủ tử, rốt cuộc các ngài cũng về”. Thành quản gia đứng trong phủ rơi nước mắt, kích động nói.

Tiểu bằng hữu Nguyệt Sắc đứng đó giống như đầu gỗ, trong mắt hắn có rất nhiều nước mắt được kiềm nén, ánh mắt kia nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ của Tử Lạc Vũ, tiểu chủ tử, rốt cuộc người cũng về rồi, thật tốt quá…

“Ngươi lại nhìn bản vương phi nhiều hơn chút nữa, bản vương liền khoét mắt ngươi”. GIọng nói lạnh băng truyền tới tai Nguyệt Sắc, thân thể hắn khẽ run lên, đau khổ nặn ra nụ cười, chủ tử, hắn quan tâm tới tiểu chủ tử cũng là sai sao?

“Bây giờ Nguyệt Sắc là thuộc hạ của ta, ngươi dựa vào gì mà khoét mắt hắn? Ngươi không có quyền, biết không?” Lúc này Tử Lạc Vũ hô lên.

Nguyệt Sắc thật muốn quỳ bịch xuống cầu Tử Lạc Vũ, tiểu chủ tử người đừng nói nữa, người càng nói, thành kiến của chủ tử với thuộc hạ càng lớn.

Tiêu Diệc Nhiên mím chặt môi, không tranh chấp với Tử Lạc Vũ, nhưng đôi mắt đen kia hệt như đao bắn về phía Nguyệt Sắc, bạn nhỏ Nguyệt Sắc đứng thẳng người vô cùng bất an.

“Diệc Nhiên, ngươi có nghe không, sua này không cho phép uy hiếp thuộc hạ của ta, ngươi có nghe thấy không?” Người nào đó vẫn đang tiếp tục giảng giá, giống như hắn không cam đoan, nàng sẽ khôngbỏ qua.

Nguyệt Sắc thật giống như gặp phải miếng đậu hủ, tiểu chủ tử, người là chủ tâm muốn hại chết thuộc hạ đúng không? Sao lại đối xử với thuộc hạ như vậy?

Tiêu Diệc Nhiên hừ lạnh một tiếng, ôm tiểu hồ ly nào đó đang líu ríu đi về phòng ngủ.

Vào trong phòng, nàng yên tĩnh đi, cũng không khiến Tiêu Diệc Nhiên ngột ngạt, yên lặng nằm trêngiường nghỉ ngơi.

Tiêu Diệc Nhiên vừa tới phủ, trong hoàng cung liền truyền thánh chỉ tới, kêu hắn lập tức ào cung, Hoàng thượng có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.

“Ngủ trước đi! Có thể hôm nay ta sẽ về muộn chút”. nói xong, hắn lưu luyến hôn lên trán nàng một cái, rồi mới không nỡ rời khỏi phòng.

Tử Lạc Vũ cũng mệt muốn chết rồi, sau khi Tiêu Diệc Nhiên rời đi, nàng rất nhanh cũng liền thiếp đi.

Đợi nàng tỉnh lại, sắc trời đã là một mảng đen kịt, trong bụng truyền tới tiếng kêu đói, Tử Lạc Vũ mở cửa phòng đi ra.

“Tiểu chủ tử, buổi tối đã chuẩn bị xong”. Bạn nhỏ Nguyệt Sắc đứng ở cửa nói.

Tử Lạc Vũ nhìn mặt trăng trên trời một lát, liếc xéo Nguyệt Sắc nói: “Bây giờ đã mấy can giờ rồi, phải gọi là bữa khuya mới đúng”.

Nguyệt Sắc mặc niệm hai lần chữ “Bữa khuya”, bỗng nhiên nở nụ cười như người bị tâm thần, nói: “ĐÚng vậy! Tiểu chủ tử, người thật giỏi”.

Tử Lạc Vũ bị đầu gỗ này làm giật mình, đúng là ~ ngạc nhiên.

“Bây giờ giờ gì rồi?” Nàng hỏi.

“Bẩm tiểu chủ tử, giờ là giờ hợi”. Nguyệt Sắc thu hồi nụ cười, cung kính trả lời.

Giờ Hợi của cổ đại tương đương với tầm từ chín giờ tới mười một giờ, Tử Lạc Vũ nhíu mày, Tiêu Diệc Nhiên đi hoàng cung lâu như vậy rồi còn chưa về, sẽ không phải qua đêm trong cung chứ?