Độc Sủng Manh Phi

Chương 107-1: Vương gia phúc hắc 1




Edit: tart_trung​

Nha đầu Tiểu Điệp chiết tiệt này, sao nàng ta lại tới đây?

Thẩm Thiên Thiên nhíu mày, trán nhịu lại toát ra hận ý vô biên, trên môi lại treo lên nụ cười lạnh, nha đầu chiết tiệt kia thụ Phật duyên gì chứ? Bản công chúa thấy là yêu duyên thì có!

Là Thẩm Thiên Thiên nàng ta nhìn thấy Nhiếp chính Vương trước, dựa vào cái gì nha đầu Tiểu Điệp kia vừa xuất hiện liền được Nhiếp chính Vương để ý?

một ly rượu, mang theo tức giận, nuốt vào trong bụng, Thẩm Thiên Thiên hận ý nhìn bóng lưng mảnh khảnh của “Tiểu Điệp”.

Tiêu Diệc Nhiên thấy Tử Lạc Vũ không nói gì, đôi mắt linh động khi thì trừng hắn, khi thì như lơ đãng, khi thì kiêu ngạo.

Thân thể cao quý của hắn hơi nghiêng, ngón tay thon dài nhấc cằm nàng lên để gương mặt nàng và gương mặt tuấn tú của hắn gần nhau hơn, giọng nói có chút bá đạo: “Có phải trong lòng sớm đãngưỡng mộ bản vương không? Hả?”

Người ngoài nhìn thấy cảnh này, trong lòng giống như đang treo một thùng nước lạnh, toàn thân bất ổn run rẩy, người ngoài đều biết tâm Nhiếp chính Vương quạnh quẽ, không thích nữ sắc, hiếm khi lại đithích một nha đầu khô quắt, nàng ta còn không thức thời, không nhanh gật đầu xác nhận, đây khôngphải khiến cho Nhiếp chính Vương không vui sao?

Còn có đại thần gấp gáp, hận không thể bước ra thay Tử Lạc Vũ xác nhận.

Chân tướng, đương nhiên chỉ có mình Tử Lạc Vũ biết, mỹ nam Vương gia đây là đang sắc dụ, đem gương mặt tuấn mỹ như vậy tới gần nàng, đôi mắt đen như mực kia lại còn như sóng nhỏ lưu chuyển, đây không phải muốn câu dẫn nàng sao?

“Vương gia, dung mạo ngài thật đẹp”. Tử Lạc Vũ cười hì hì một tiếng, tay nhỏ sờ soạng trên mặt hắn, lộ rõ bản tính sắc nữ.

“Phụ thân” đã muốn chơi, nàng chơi đùa với hắn thì đã làm sao?

Đơ người! Kinh ngạc! Sợ hãi!

TiỂU nha đầu khô quắt kia lại dám đùa giỡn Nhiếp chính Vương? Việc này khiến trong lòng mọi người không ngừn kinh hãi và hoảng sợ.

Ngay cả Cửu Ngũ Chí tôn Thẩm Hồng Lãng cũng muốn trợn tròn mắt, không thể không nói, cung nữ Nam Việt Quốc quả thật to gan.

Tất cả mọi người đều chờ Nhiếp chính Vương phản ứng, có người cảm thấy nha đầu khô quắt kia tám phần đều sẽ bị Nhiếp chính Vương dùng tay bóp cổ, có người cảm thấy nha đầu đó sẽ bị Nhiếp chính Vương một cước đạp bay, đủ các loại hình dung, đều là suy đoán bất lợi cho Tử Lạc Vũ.

Thiên hạ đều biết, Nhiếp chính Vương là người tâm lạnh như băng, là người không thể đùa giỡn.

Có điều, hôm nay, nhất định để mọi người thất vọng rồi, Nhiếp chính Vương là người không thể đùa giỡn, nhưng người duy nhất có thể đùa giỡn hắn, chính là nha đầu trước mặt này.

Nghe Tử Lạc Vũ nói vậy, Tiêu Diệc Nhiên cười lên, nụ cười đẹp mắt còn mang theo mấy phần yêu tà: “nói như vậy, ngươi là ngưỡng mộ dung nhan của bản vương?”

Tử Lạc Vũ hiển nhiên không thể tin được thần thái này, lời nói này lại là từ trong miệng mỹ nam Vương gia nói ra.

Này, mỹ nam Vương gia lạnh lùng kia đi đâu rồi? mỹ nam Vương gia không chịu được bị đùa giỡn đâu rồi? mỹ nam Vương gia nàng chỉ cần nàng sờ một cái liền nhắm mắt lại đâu rồi?

Ai tới nói cho nàng biết, vị mỹ nam Vương gia kia đâu rồi?

Ai tới nói cho nàng biết, nam nhân sắp biến thành yêu nghiệt này là ai vậy?

Lúc Tử Lạc Vũ còn đang mãi suy nghĩ, mỹ nam Vương gia đã buông cằm nàng ra, gương mặt tuấn tú của hắn cũng cách xa nàng.

Trong đầu Tử Lạc Vũ giật mình, hắn lại muốn chơi trò gì thế?

Tiêu Diệc Nhiên khôi phục tuấn nhan lạnh lùng như ban đầu, dáng người hắn thẳng tắp, áo bào màu đen càng làm khí chất hắn thêm bá đạo, hắn quay người, đi về chỗ mình, ngồi xuống, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo khí phách khống chế quân vương mạnh mẽ, loại khí phách này, giống như trước đây rất lâu đã được rót vào thân thể hắn, khiến người ta không dám coi nhẹ, khiến người ta không thể không e ngại.

Có điều, khí phách này ở trong mắt người khác là hoảng sợ, là kính nể, nhưng trong mắt Tử Lạc Vũ, nó chẳng là gì cả, có điều, nàng thích hắn khí phách lạnh lùng như vậy, nàng không muốn mỹ nam Vương gia đối với nữ nhân nào cũng nhẹ nhàng dịu dàng đâu. 

“Hoàng thượng”. Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên hơi đổi, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

“Này? Nhiếp chính Vương có gì cần”. Thẩm Hồng Lãng từ trong khiếp sợ hoàn hồn, khách khách khí khí nói với Tiêu Diệc Nhiên.

“Nàng, bản vương muốn”. Ngón tay Tiêu Diệc Nhiên chỉ vào Tử Lạc Vũ, ngay cả nói muốn người nào đó, cũng bá đạo như vậy, giống như thể đó là chuyện đương nhiên, giống như nữ tử trong hoàng cung Nam Việt Quốc này, hắn muốn ai theo, người đó liền phải như thế…

“thật sao? Nhiếp chính Vương muốn nàng ta sao?” Thẩm Hồng Lãng không thể bình tĩnh, nha đầu khô quắt này, ông ta còn thấy chướng mắt, Nhiếp chính Vương không phải muốn lầm người đấy chứ?

“Hoàng thượng có gì nghi ngờ bản vương sao?” hắn hỏi lại một câu, dung nhan thêm mấy phần rét buốt.

“Làm sao lại như vậy? Ha ha, cung nữ này về sau chính là người của Nhiếp chính Vương. Ngươi còn không mau đi tới bên cạnh hầu hạ Nhiếp chính Vương”. Thẩm Hồng Lãng đương nhiên sẽ không bởi vì một cung nữ mà đắc tội với Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc, phải biết rằng, trong Tam quốc, Đông Phong Quốc là cường đại nhất, Tây Sở thứ hai, mà Nam Việt Quốc lúc nào cũng có thể sẽ bị ngọn gió đông Tây Sở Quốc nuốt thành tiểu quốc.

Tây Sở muốn nuốt Nam Việt đã lâu, nhưng e ngại Đông Phong Quốc cản trở, cho nên mãi mới khôngtiến quân tiêu diệt Nam Việt.

Còn Đông Phong Quốc, binh phù ba quân đều nằm trong tay Nhiếp chính Vương, hắn chỉ bảo vệ Đông Phong Quốc, lại không có tâm muốn giúp Đông Phong Quốc mở rộng lãnh thổ, vì thế Nam Việt Quốc mới có thể tồn tại tới bây giờ.

trên đời này, người có thể huấn luyện được mười vạn thiết kỵ chiến tướng mạnh như sấm sét, cũng chỉ có mình Tiêu Diệc Nhiên, thật ra Quốc quân Tam Quốc đều biết, nếu Tiêu Diệc Nhiên có dã tâm xưng đế làm vua, nhất định thống nhất cương thổ, hưng bá thiên hạ, nhưng hắn lại không có tâm làm vua, lại có một thế lực lớn như vậy trong tay, thật sự khiến Quân vương Tam quốc vừa muốn trừ bỏ, lại cũng muốn lấy lòng.

Tử Lạc Vũ nhìn thấy Hoàng đế Nam Việt Quốc chân chó với mỹ nam Vương gia, mắt đau vô cùng.

Thân mình tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất càng run rẩy lợi hại, vừa rồi, nàng ấy còn mắng Tử Lạc Vũ là hoa si, bảo Tử Lạc Vũ không cần si tâm vọng tưởng bò lên đầu cành làm Phượng Hoàng, bây giờ, cung nữ kia thật sự bò lên đầu cành làm Phượng Hoàng rồi, còn nàng ấy, sắp đại họa mất đầu rồi.

Tử Lạc Vũ chậm rãi ung dung đi tới bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên, nàng còn chưa đứng vững, đã bị Tiêu Diệc Nhiên kéo tay tới trước ngực.

Rượu trong tay hắn đưa tới trước mặt nàng, giọng nói như nước: “Uy bản vương uống rượu”.

Tử Lạc Vũ nằm nghiên trong ngực hắn, khóe miệng hơi cong, tay nhỏ nhận lấy ly rượu bằng bạc, khóe mắt nhìn quanh bốn phía, trước mặt nhiều người như vậy, hắn thật muốn để nàng uy rượu?

Trong lúc nàng đảo mắt nhìn quanh, Tiêu Diệc Nhiên nâng lên ly rượu trong tay nàng, một ngụm ngậm hết rượu trong đó, cúi người, đưa vào trong miệng nàng.

Tử Lạc Vũ còn đang chẳng biết gì đã bị một ngụm rượu làm cay xè cả đầu lưỡi, tiếp đó đầu lưỡi nàng lại bị vị vương gia nào đó không biết xấu hổ mà quấn lấy dây dưa một lúc lâu mới buông nàng ra.

Tử Lạc Vũ vùi đầu vào trong ngực hắn, mẹ nó, trước mặt nhiều người như vậy, hắn cứ như vậy.. như vậy… Hôn nàng… thật đúng là không biết xấu hổ…

Đám người chớp chớp mắt mấy cái, rồi khôi phục vẻ mặt bình thường, xem ra Nhiếp chính Vương thậtsự coi trọng nha đầu khô quắt kia, nếu không cũng sẽ không làm ra mấy chuyện như vậy với nàng ta.

Nha đầu khô quắc này đúng là tốt số, bị Nhiếp chính Vương lạnh lùng coi trọng, sau này phúc khí, tất nhiên không cần nhiều lời, mọi người trong lòng biết rõ, phải biết tới nay Nhiếp chính Vương còn chưa có thị thiếp, phu nhân càng không có.

Thẩm Thiên Thiên rót một ly rượu, một ly lại một ly rượu vào trong bụng, nàng ta xiết chặt ly trong tay, đã có chút màu đỏ rỉ ra.

hắn là nam tử nàng ta coi trọng, tại sao lại muốn hôn nha đầu chết tiệt kia? Tức chết nàng ta…

“Đem nha đầu đang quỳ trên đất xuống”. Thẩm Hồng Lãng thấy Nhiếp chính Vương đã chọn xong, liền chỉ vào cung nữ chướng mắt đang quỳ trên đất.

“Vâng, hoàng thượng” một thị vệ đi tới, kéo cung nữ trên mặt đất ra, mặt kệ nàng ta run rẩy mà trực tiếp kéo ra ngoài.

Uống xong một ly rượu, tự có cung nữ đi lên tiếp rượu cho hắn, cung nữ cầm bầu rượu hâm mộ nhìn thoáng qua tiểu cung nữ được Nhiếp chính Vương ôm vào trong ngực, thật đúng là tốt số, được Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc tuấn mỹ vô song nhìn trúng, đáng tiếc, vì sao lại không phải nàng ta chứ?

“Nàng tiếp tục chôn mặt trong ngực bản vương, bản vương không ngại lại đút cho nàng thêm một ly rượu nữa”. hắn lắc lắc ly rượu trong tay, trong mắt có chút độ ấm.

Thân thể Tử Lạc Vũ cứng lại, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với gương mặt tuấn tú như cười như không của hắn, đúng là, vô sỉ…

“Uy bản vương uống rượu”. hắn lần nữa đưa ly rượu bạc tới trước mặt nàng.

Mỹ nam Vương gia đã biến thành yêu nghiệt, sau khi Tử Lạc Vũ xác định được, ánh mắt linh động chuyển một vòng, trong mắt có chút giảo hoạt, muốn biến thành yêu nghiệt đúng không? Vậy thì tốt, nàng chơi với hắn.

Nàng nhận lấy ly rượu trong tay hắn, cười xinh đep một tiếng, để ly rượu tới bên môi hắn, giọng nói dịu dàng: “mỹ nam Vương gia, nào, nô tỳ mời rượu ngài”.

Tiêu Diệc Nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của nàng, ý cười trong đôi mắt thâm thúy càng sâu, rất phối hợp hé miệng.

“Đúng, cứ như vậy, miệng nhỏ mở ra, miệng nhỏ uống xong, nuốt chậm một chút, coi chừng bị nghẹn”. GIọng điệu nàng nói hệt như dỗ con nít.

“khụ khụ”. Vị vương gia nào đó bị sặc, ho khan liên tiếp.

“Ai dà! Bảo ngươi uống chậm một chút, ngươi không nghe, bị sặc rồi! Nào, nô tỳ vỗ vỗ cho người” Nàng cười cười vỗ vỗ ngực hắn.

“mỹ nam Vương gia thân hình của người thật tuyệt nha! NÔ tỳ có thể sờ sờ sao? Đừng ngại ngùng, nô tỳ đã bị Hoàng thượng ban cho người, sớm muộn gì cũng là người của ngài, cho nên, sờ sớm sờ muộn đều là sờ…”

“Phốc ~”một đám người phun rượu, nha đầu nhỏ khô quắt này, nói chuyện cũng quá phóng khoáng rồi? Còn muốn sờ sờ Nhiếp chính Vương? Trước mặt nhiều người như vậy dám sờ Nhiếp chính Vương? Lá gan cũng thật lớn?

Tiêu Diệc Nhiên ngừng ho khan, làn môi mỏng ướt át vì rượu, nhưng vẻ mặt hắn vẫn bất động, giọng nói vững vàng như núi: “Gấp cái gì? Ban đêm cho ngươi sờ đủ”.

Tay nhỏ của Tử Lạc Vũ cứng đờ, thật không nghĩ tới mỹ nam Vương gia vậy mà… vậy mà… triệt để biến thành yêu nghiệt rồi?

Mỹ nam Vương gia, ngài còn có tiết tháo không?

“Vương gia, ngài thật xấu!” Nàng nhăn nhó vỗ lên ngực hắn một cái, trên mặt cười duyên.

Cả một đám người trong này, kể cả Thẩm Hồng Lãng cũng không dám nhìn thẳng, bọn họ tuyệt đối có một cái nhìn mới với vị Nhiếp chính Vương lạnh lùng này, hóa ra, lời đồn không thể tin, Nhiếp chính Vương cũng là một cao thủ tình trường.

Sau đó, tay Tử Lạc Vũ cũng không hề nhàn rỗi, một bình rượu đã thấy đáy, nàng lại đút cho hắn vài miếng.

Tiêu Diệc Nhiên dường như là người uống ngàn chén không say, chỉ cần nàng đưa rượu tới, hắn khôngchút do dự uống vào, nuốt vào bụng, đôi mắt đen lạnh lùng cũng chẳng có vẻ gì bị rượu làm say, có điều, cặp mắt kia, lúc nhìn nàng càng lúc càng dịu dàng.

Tử Lạc Vũ vốn chỉ uống một ngụm rượu hắn mớm cho, nhưng dưới cái nhìn chăm chú say đắm của hắn, nàng cảm thấy hình như bản thân cũng uống vô số rượu, bất tri bất giác, có chút choáng váng, có chút say mê.

“Có muốn nếm một ngụm rượu này không?” Trong lúc Tử Lạc Vũ đang say mê, vị vương gia nào đó bắt đầu dụ dỗ.

Tử Lạc Vũ không biết tại sao bản thân không từ chối, trực tiếp gật đầu, đón lấy, bên môi hắn gợi lên nụ cười câu hồn đoạt phách, sau đó liền đem rượu rót vào môi nàng.

Hôn xong, cánh môi hắn chuyển qua bên tai nàng, nhỏ giọng: “Miệng nhỏ của Vũ nhi so với rượu còn mỹ vị hơn nhiều”.

Bên miệng Tử Lạc Vũ tê tê, lại nghe được giọng nói của hắn có chút dục vàng, đôi mắt đang say mê của nàng cũng khôi phục thanh tỉnh.

“Vương gia, người xấu quá rồi, trước mặt nhiều người như vậy, đối với nô tỳ… Thế này… Nô tỳ khôngthuận theo! Nô tỳ muốn về phòng”. Nàng dịu dàng nói, ôm lấy cổ hắn, đem đầu chôn lên hõm vai hắn.

Sao nàng lại không biết nguyên nhân mỹ nam Vương gia chỉ đích danh nàng đâu! Vân Lam đã ra ngoài cung, lúc này “Tiểu Điệp” được Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc yêu thích, vậy có thể thuận lý thành chương được Tiêu Diệc Nhiên mang ra khỏi hoàng cung Nam Việt Quốc, việc nàng muốn làm cũng gần như đã hoàn thành, chuyện còn lại, chỉ có thể dựa vào Trần Tướng quân và bọn người Vân Lam nghĩ cách cứu Bảo nhi ra, sau đó, mỹ nam Vương gia lại tìm ra một lý do tốt giúp nàng thoát thân.

Khoa hãy nói, tâm tư mỹ nam Vương gia thật sự chặt chẽ, cũng suy nghĩ chu toàn cho nàng.

“ha ha, bản vương ôm nàng về phòng”. Tiêu Diệc Nhiên cởi mở cười một tiếng, thần sắc vui mừng hiển thị quá rõ ràng, hắn ôm Tử Lạc Vũ đứng dậy, tư thái ngạo nghễ cất bước rời đi.

hắn rời khỏi tiệc cũng không ái dám nói hắn vô lễ, ngược lại còn cảm thấy Nhiếp chính Vương khí khái bất phàm, ai cũng biết, Tiêu Diệc Nhiên vốn không coi ai ra gì, là một vương gia vô cùng càn rỡ, hắnchưa từng để hoàng thượng Đông Phong Quốc vào mắt, sao lại để lại chút thể diện nào cho hoàng đế Nam Việt Quốc chứ?

Thẩm Thiên Thiên gấp gáp đứng lên, gương mặt xinh đẹp của nàng ta bị rượu nhuộm đỏ càng thêm xinh đẹp, nhưng, hận ý trên mặt nàng ta đã phá hủy hần xinh đẹp kia, khiến người ngoài nhìn vào hệt như đang thấy một phụ nữ ghen uông.

Mặc dù lão hoàng đế Thẩm Hồng Lãng có chút không có chủ kiến, nhưng lại cực kỳ quan tâm tới nữ nhi bảo bối – công chúa Thẩm Thiên Thiên, chỉ vì mẫu phi của Thẩm Thiên Thiên là người ông ta yêu nhất, lại là người mất sớm, cho nên, ông ta thật sự dành cho Thẩm Thiên Thiên tình thương lớn của người phụ thân, nhất là khi nàng công chúa này càng lớn lại càng giống mẫu phi của mình. Tình cảm khôngthể thiên trường địa cửu của Thẩm Hồng Lãng không ít thì nhiều cũng dời lên người Thẩm Thiên Thiên.

Có điều, phần tình cảm đặc thù này không có ai biết, cho nên, Thẩm Hồng Lãng không nói tới chuyện Thẩm Thiên Thiên có gả đi hay không, trong lòng ông ta vẫn luôn hi vọng nàng ta có thể mãi bồi bên cạnh ông!

Sau khi Thẩm Hồng Lãng nhìn thấy ánh mắt ái mộ của Thẩm Thiên Thiên danh cho Nhiếp chính Vương, trong lòng ông ta có chút không thoải mái, có điều, nếu như nàng ta muốn gả cho Nhiếp chính Vương, vậy thì không cần nghĩ nữa, chiêu phò mã tiến cung còn có thể, nếu muốn gả cho Đông Phong Quốc xa xôi, vậy thì không có khả năng, phần tâm tư này vẫn nên sớm chết đi.

Mặc dù Thẩm Hồng Lãng nghĩ vậy, nhưng Triệu Vũ lại không nghĩ như thế, nếu có thể làm thông gia với Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc, vậy chuyện này là chuyện vô cùng tốt với Nam Việt Quốc, sau này, cũng không cần lo lắng bị Tây Sở Quốc xâm phạm, hắn ta cũng có thể làm mưa làm gió ở hoàng cung.