Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 58: Vượt Ngục






Chương 58: Vượt ngục.
Tiếng gió xào xạc qua kẽ lá, băng qua những bức tường rồi vươn mình nhào về phía nữ tử mặc áo ngục ngồi bên trong nhà giam.
Tư Mã Duệ Tịch ngồi trong một góc, vươn tay tự ôm lấy mình.

Nàng vốn dĩ cao lớn.

Thế nhưng bây giờ thu lại chỉ còn một chút nhỏ.

Giống như thật sự sợ hãi thế giới to vĩ đại ở bên ngoài kia.
Nàng cúi đầu.

Một hạt pha lê lấp lánh rơi xuống.
Trong ngục tối, đôi mắt nàng phát sáng lên, tinh khiết không nhiễm bụi trần.
Tư Mã Duệ Tịch lãnh đạm nở nụ cười chế giễu.

Mới ba ngày trước, nàng còn trả thù đại phu nhân La thị.

Thế mà ba ngày sau, nàng đã phải tự mình trả cái giá thật đắt này.
Trong trí nhớ của nàng bắt đầu xẹt qua những hình ảnh phù phiếm trước kia.

Ngọt ngào có.

Thống khổ có.


Vui vẻ có.

Bi thương có.

Trầm luân có.
Cơ Dục Hiên.

Cái tên đã cho nàng biết mùi vị thực sự của tình yêu.

Cũng đã giúp nàng giải quyết rất nhiều, rất nhiều chuyện mà nàng cứ ngỡ cả đời sẽ không làm được.
Nàng vươn mắt, thông qua cửa sổ song sắt nhỏ ở trên đỉnh đầu nhìn ra bên ngoài bâu trời.

Ánh trắng mơ hồ chiếu rọi tới khuôn mặt nàng.
Thật tái nhợt!
“A Hiên, ta nhớ chàng quá!”
“Nàng nhớ hắn thì có ích gì.

Hắn bây giờ bị người người dòm ngó, sẽ chẳng đi cứu nàng được đâu.”
Tư Mã Duệ Tịch giật mình xoay người.

Nam tử mặc y phục hắc y nhân vòng tay đứng nhìn nàng.
“Ngươi là ai?” Tư Mã Duệ Tịch nhíu mày, đề phòng nhìn hắn.
“Nàng và hắn thật giống nhau.

Cứ gặp ta thì hỏi ta là ai? Nàng không cần biết ta là ai.

Chỉ cần biết ta mới có thể cứu nàng ra ngoài.”
Nói rồi, hắc y nhân lúc lắc cái chìa khóa trong tay, tiến tới mở khóa.
Cửa nhà giam được mở ra, hắc y nhân nắm lấy tay nàng, kéo đi.
Trong bóng tối chỉ còn lại ngọn đuối cháy đỏ sáng rực chiếu theo hình bóng của hai người.
“Điện hạ.” Một tiếng gọi vang khắp cả căn phòng.
Ninh công công từ bên ngoài chạy vào.

Chưa kịp thở đã bị Cơ Dục Hiên túm lấy bả vai, hỏi:
“Có chuyện gì.

Ngươi mau nói.”
“Thái… thái tử phi đã vượt ngục.”
Lúc bọn họ ba người kéo nhau tới thì hoàng thượng cũng đã có mặt.


Ông ta xoay người, nhìn Cơ Dục Hiên với ánh mắt rất kỳ lạ.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Cơ Dục Hiên bất an cúi đầu.
Hắn biết vì sao ông nhìn hắn như vậy.
Thái tử phi là thê tử của hắn.

Nàng vượt ngục, người đầu tiên bị nghi ngờ chắc chắn chính là hắn.

Nhưng hắn chưa có ngu ngốc đến mức ở dưới mí mắt của hoàng thượng làm ra chuyện vô phương cứu chữa như vậy.
“A Hiên, con nghĩ sao về chuyện này?”
Hoàng thượng vẫn chính là hoàng thượng.

Lúc nào cũng dùng câu hỏi đó để dò xét đối phương.

Mà Cơ Dục Hiên hắn là ai…
“Bẩm phụ hoàng, Tiểu Tịch tuy biết võ công nhưng không cao cường.

Muốn đánh gục lính của triều đình e là chuyện không tưởng.

Này chắc chắn có trợ giúp từ bên ngoài.”
Nói rồi, hắn tiến tới chỗ ngục giam.

Ánh mắt đảo một vòng quan sát trước sau, nói tiếp:
“Người này võ công thâm hậu.

Còn biết điều chế mê dược.

Biết được bố cục của nhà giam, nhất cử nhất động của lính gác.


Chỉ có thể là người đang hoặc đã từng sống trong cung.”
Nghe hắn phân tích, hoàng thượng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn hắn.

Qủa không hổ danh là con trai của ông.
“Dán thông cáo, khóa cổng thành, nhất định phải bắt được Tư Mã Duệ Tịch.” Lời nói của hoàng thượng chính là thánh chỉ.
Lập tức được thi hành.
Tất cả các ngõ ngách trong kinh thành đều dán đầy tờ thưởng tìm được tội phạm truy nã của triều đình.

Ở trong một căn nhà hoang nhỏ, Tư Mã Duệ Tịch ngồi ngây ngốc trên đóng rơm đã bốc mùi.

Nàng nhìn tấm thông cáo trên tay, tim lại đập liên hồi.
Xem ra đến một nước này, nàng không có cơ hội trở đầu nữa.

Cũng không biết nhị ca và cha đang sống thế nào? Nếu chưa nghe tin đưa ra thi hành án, e rằng cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm.
“Tiểu Tịch, nàng ăn đi.” Nam nhân từ bên ngoài xông vào.

Trên tay mang theo hương thơm nghi ngút của thịt xườn nướng.
Nàng bây giờ làm gì còn tâm trạng để ăn.

Chỉ cần nghĩ đến một ngày nào đó, nàng lại bị bắt vào ngục…
“A Việt, chàng rốt cuộc là ai?” Nàng nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ hướng tới nam nhân trước mặt..