Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 50: Là Ta Có Diễm Phúc Mới Gặp Được Nàng Ấy






Chương 50: Là ta có diễm phúc mới gặp được nàng ấy.
Rầm một tiếng, cửa mở ra.

Mạc Nghiên sợ hãi đứng phắt người dậy.

Vì ngồi quá lâu nên chân bị tê, nàng ta liền ngã xuống, bộ dạng so với trước kia chính là thảm hại vô cùng.
Nhìn thấy người trước mặt là Cơ Dục Hiên mang theo khí lạnh, nàng ta run rẫy quỳ thẳng người lên, không ngừng cầu xin.

“Điện hạ, điện hạ, thiếp là bị người khác xúi dục.

Xin điện hạ tha mạng.”
Bề ngoài hắn là thái tử an tĩnh trầm mặc, nhưng bên trong chính là con sói gian xảo, chuyện này ai cũng biết.

Chỉ cần hắn ra tay, ai cũng không sống nổi.
Hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, miệng nở nụ cười nhưng chỉ khiến người ta cảm thấy rét lạnh.
“Mạc Nghiên, ta cho nàng cái ăn cái mặc, cho nàng cuộc sống tốt đẹp sung túc, nàng không hài lòng sao? Còn muốn được nhiều hơn?”
Một câu cuối cùng, hắn nắm lấy cằm nàng, bóp đến trắng bệch ra, nghiến răng hỏi.
Mạc Nghiên đau đớn gào lên một tiếng, nước mắt không ngừng tuôn ra.


Dù sao nàng ta cũng là tiểu thư Mạc gia, chưa từng chịu khổ kia mà.
“Nói, ai đứng phía sau nàng?”
Mạc Nghiên đã sớm không chống cự nổi.

Tuy vậy miễng vẫn khép chặt.

Người đứng phía sau nàng chắc chắn rất lợi hại.

Bởi vì đối mặt với cái chết, nàng vẫn không có ý định khai ra.
“Nàng nói ra, ta cho nàng một con đường sống.”
Nàng vẫn mím chặt môi.
Những người đứng phía sau hắn khẽ lắc đầu.

Thủ đoạn của Cơ Dục Hiên tàn nhẫn như thế nào, e rằng nàng ta phải thử qua mới biết được.

“Là Cơ Chiến Minh hay là Nghiêm Bính?”
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt ngạc nhiên của nàng, hắn đã có đáp án.
Muốn đùa giỡn với Cơ Dục Hiên hắn, cần phải có cái đầu lạnh hơn nữa mới được.
Hắn phất tay, buông cằm nàng ra, nhận lấy khăn tay từ Phong Huyền, lau chùi tay của mình vừa mới chạm vào nàng như một thứ gì đó rất dơ bẩn.
À không, trong mắt hắn, tất cả các nữ nhân trên thế gian này ngoại trừ Tiểu Tịch đều là thứ dơ bẩn.
“Chỉ cần nàng biết điều một chút, ta sẽ buông tha Mạc tư khấu cha của nàng, cũng buông tha luôn Mạc gia.”
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, Mạc Nghiên có cảm giác bản thân mình thật thấp hèn.

Ý trong lời nói của hắn, chỉ có kẻ ngu mới không hiểu được.
Nước mắt nàng ta từng giọt, từng giọt rơi ra.

Đến kết cục hôm nay là do nàng ngu ngốc phải gánh chịu, không thể làm liên lụy tới cha, càng không thể để mẹ chịu khổ.
Tuy vậy, tâm nàng lại không đành lòng.

“Điện hạ, sao chàng nhẫn tâm như thế?”
Cơ Dục Hiên mỉm cười.

“Là thiên hạ này khiến ta nhẫn tâm.”
“Chàng yêu ả vậy sao? Chàng vì ả mà muốn diệt cả Mạc gia của ta sao? Ả là ai? Ả có diễm phúc gì mà được chàng bảo hộ đến như vậy?”
“Là ta có diễm phúc mới gặp được nàng ấy.”
Một câu nói, hoàn toàn giết chết một nữ tử yêu hắn.


Giết chết cả tim lẫn thể xác.
Giờ dậu ngày hôm đó, trong cung nổi lên một hồi chấn động, Mạc thừa huy tự sát.

Đối với cái chết bấc đắc kị tử kia, người ngạc nhiên nhất chính là Cơ Chiến Minh.

Hắn ta cố ý dùng Mạc Nghiên thông báo với toàn thể mọi người rằng thái tử phi là giả mạo.

Ai ngờ chính hoàng thượng bao che, hoàng hậu dung túng, chuyện này êm đềm trôi qua.
Nỗi căm phẫn trong lòng hắn ngày một tăng lên.

Hắn không thua, hắn ta không có thua.
Hắn đấm mạnh xuống bàn một cước, trong cơn giận rít lên: “Ta sẽ lật đổ ngươi.

Ta sẽ sớm lật đổ người.”
Tin tức Mạc thừa huy tự sát truyền tới tai Tư Mã Duệ Tịch, nàng tuy đã sớm biết cách làm việc của Cơ Dục Hiên, tuy vậy vẫn có chút bất ngờ.
Cứ thế, Đông Cung lại mất đi một người rồi.

Trong lòng nàng rối bời vô cùng, có phải đến một ngày nào đó, vị trí của Mạc thừa huy bây giờ chính là dành cho nàng không?
“Thái tử phi.”
Tư Mã Duệ Tịch nâng mí mắt, hình ảnh nam nhân cao lớn thu vào trong.
Nhìn người đứng ở trước cửa, nàng vui mừng bật người dậy, hô lên hai tiếng: “Nhị ca.”
Tư Mã Hồng Tuấn cưng chiều nở nụ cười.


Hắn vươn tay, ôm lấy muội muội bé bỏng như con chim hoàng yến kia vào lòng.
“Có nhớ nhị ca không?” Vẫn là giọng nói trầm ấm mang theo sủng ái trước kia khiến nàng bật khóc.
Đã bao lâu rồi nàng chưa có nghe thấy giọng nói này? Đã bao lâu rồi nàng rời khỏi Tư Mã gia.

Thì ra đã rất lâu rồi.

Lâu đến mức nàng sớm lãng quên đi mất.
“Muội muội ngoan, đã làm thái tử phi rồi còn khóc lóc như con mèo vậy.” Một lời trách mắng sao có thể nhẹ nhàng đáng yêu như vậy?
Trên thế gian này, ngoài Cơ Dục Hiên và tứ tỷ thì cũng chỉ có nhị ca là yêu thương nàng nhất.
“Ca ca, vào trong, mau vào trong.”
Nàng như một đứa trẻ lôi kéo Tư Mã Hồng Tuấn ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh bàn tròn.

Bộ dạng nhanh nhẹn quả thực khác với thường ngày.
Minh Uyển bên cạnh nhanh tay rót hai tách trà.
“Tiểu Uyển, muội tới ngự thiện phong dặn dò họ chuẩn bị giúp ta ít điểm tâm.”
Minh Uyển vui vẻ gật đầu rời khỏi.

Chỉ cần thái tử phi vui vẻ, bảo nàng làm gì cũng được.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là nàng và Tư Mã Hồng Tuấn..