Độc Sủng Lang Vương Hậu

Chương 27: Một Cuộc Giao Dịch






Chương 27: Một cuộc giao dịch.
Ấy thế mà Cơ Dục Hiên lại vui vẻ không thôi.

Chỉ cần nàng không ghét bỏ hắn, không mặt lạnh với hắn đã tốt rồi.

Huống gì còn lấy lòng hắn như vậy.
“Rất ngon.” Cắn một miếng bánh, vị ngọt lan tỏa.

Nhưng loại ngọt này sao có thể so sánh với nụ cười của nàng.
“Tiểu Nhược.”
Hai chữ Tiểu Nhược này như một quả lựu đạn cắm sâu trong lòng nàng.

Chỉ cần nhắc đến nó, lòng nàng sẽ phát nổ.
Không hiểu sao nghe hắn gọi cái tên này, trái tim nàng lại co thắt dữ dội như vậy.

Bởi lẽ nàng không phải là Tư Mã An Nhược chăng? Hay vì tiếng gọi kia thức tỉnh nàng? Rằng hắn chính là tỷ phu của nàng.

Nàng không có quyền làm chuyện xằng bậy.
Tư Mã Duệ Tịch thở dài, nàng nở một nụ cười yếu ớt, đến mức khiến hắn rất đau lòng.
“Nàng không khỏe sao?” Cơ Dục Hiên ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt lo lắng, bàn tay không tự chủ được sờ đến trán nàng.
Nàng nghiêng đầu, tránh né bàn tay của hắn.

Hắn khó chịu nhíu mày.
Chưa vui vẻ được bao lâu, nàng lại thay đổi thái độ rồi.


“Nàng làm sao vậy?”
“Điện hạ, thiếp mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Nếu điện hạ không còn chuyện gì thì xin mời rời khỏi.”
“Tư Mã An Nhược.”
Nàng bị tiếng quát của hắn làm cho giật bắn mình.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ họ và tên của ‘nàng’.

Có lẽ lần này hắn thực sự tức giận rồi đi.
Hắn hung hăng nắm lấy bã vai nàng, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Đây là đông cung của ta, nàng lại là chính thất của ta.

Ta muốn ở lại đây, nàng dám có ý kiến sao?”
Tư Mã Duệ Tịch vung tay liền thoát khỏi hắn.

Lúc này, nàng hoàn toàn tháo bỏ dáng vẻ hiền thục lúc nãy, quát còn lớn hơn cả hắn: “Nhưng thân thể này lại là của ta.

Không có sự cho phép của ta, ngươi dám động vào?”
“Nàng thách thức ta.

Được, hôm nay để xem bổn thái tử có dám làm gì nàng không.”
Chẳng để nàng đợi lâu, hắn lập tức nhào về phía nàng.

Chỉ cần hai tay, hắn đã có thể dễ dàng vác bổng nàng trên vai.
Tư Mã Duệ Tịch ở trên vai hắn giãy dụa.

Nhưng càng như vậy càng khiến hắn bằng được muốn nàng.
Nếu nàng dịu dàng như vừa rồi, hắn sẽ không làm gì nàng đâu.

Bởi có nam nhân nào muốn cưỡng ép một nữ tử yếu đuối chứ.
“Buông ta ra.

Cơ Dục Hiên, buông ta ra.”
Vừa nói, nàng vừa liên tiếp đấm vào lưng hắn.

Nhưng hắn một chút cũng không để ý.

Cứ tiếp tục như vậy khiêng nàng vào trong rồi vứt thẳng lên giường.
Nàng ngã úp trên giường, quay người lại thì hắn đã sớm tháo bỏ y phục rườm rà bên ngoài.

Chỉ còn đơn độc một tấm áo và quần mỏng.
“Cơ Dục Hiên, ngươi dám bước tới gần ta sẽ không khách khí.” Nàng nghiến răng quát lớn.
Cơ Dục Hiên lại chẳng mảy may đến tâm đến.

Hắn như một con sư tử, từng bước từng bước tiếp cận con mồi ngay trước mắt.

“Cút, ngươi cút ngay.”
Ngược lại, hắn hạ thấp người, đè nàng xuống, hai tay không rảnh rỗi bắt lấy hai tay quơ loạn xạ của nàng, đẩy lên ngang đầu.

Tư thế nam thượng nữ hạ đúng tiêu chuẩn.
“Hôm nay ta nhất định phải có được nàng.” Cơ Dục Hiên cười bỉ ổi.
Nói rồi, hắn dùng một tay khống chế hai tay nàng.

Tay còn lại từ từ đứa xuống ngực rồi lại xuống thắt lưng
Phụt một cái, thắt lưng rơi xuống, áo ngoài cũng bị hắn ném bỏ.
Nhìn cái yếm nhỏ nhắn xinh xắn đơn độc trên người nàng, hắn mãn nguyện nhếch môi.

Đây là thê tử của hắn.

Đây là thái tử phi của hắn.

Nàng xinh đẹp như vậy cũng chỉ để cho một mình hắn ngắm, một mình hắn thưởng thức.

Thật là tốt đẹp.
Hắn cúi thấp đầu, thành thục hôn lên môi nàng rồi lại di chuyển xuống dưới cổ nàng, lại đến xương quai xanh khiêu gợi.

Mỗi nơi, hắn đều cố ý để lại dấu ấn tốt đẹp.

“Cơ Dục Hiên, nếu ngươi dám, ta sẽ giết ngươi.”
Một chữ ‘giết’ trong miệng nàng tỏa ra sát khí đằng đẵng.
“Giết ta? Được, chết trong tay nàng cũng không tồi.”
Nàng càng dãy dụa, hắn càng giam chặt hơn.

Hắn vươn tay, toan cởi bỏ lớp vải cuối cùng trên người nàng thì bị giọng nói yếu ớt của nàng làm cho dừng lại.
“Ta không phải thê tử của ngươi.

Ta không phải thê tử của người.” Nàng nỉ non thật thê lương.
Nước mắt nàng theo viền mắt rơi xuống mang tai.


Mí mắt nàng khép lại, giống như cam chịu.

Cả người nàng thả lỏng vô lực tùy ý hắn hành động.
Một khắc này, hắn lại thở dài buông bỏ nàng ra.
Lời nói của nàng vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí hắn.
Nàng nói nàng không phải là thê tử của hắn.

Giọng nói của nàng không giống như đang đùa.
Hắn bỗng nhiên giật mình.

Nàng thật sự không phải là thê tử của hắn sao?
“Tư Mã An Nhược, nàng có biết mình vừa nói cái gì không?”
Mắt nàng vẫn nhắm, nước mắt vẫn chảy.

Đôi môi của nàng lại bị chính răng nàng gắt gao ngấu nghiến.
Nàng đã nghĩ sẽ thuận theo hắn.

Nhưng nàng không làm được.

Nàng đã không làm được.
“Nàng là thê tử của ta.

Ta đường đường chính chính cưới nàng về không phải là nhìn bộ dạng nàng không nguyện ý như vậy.”
“Chúng ta làm một giao dịch có được không?”.