Độc Sủng Kiều Thê

Chương 1: Trọng sinh sống lại




Beta:Minh Nguyệt

Chương 1: Trọng sinh sống lại

.........

Lục Dao không nghĩ tới, nàng còn trẻ như vậy mà đã chết.

Nàng chẳng qua mới mười tám tuổi, vừa mới thành thân được hai năm, thế nhưng cứ như vậy mà bị người khác tính kế đẩy vào trong hồ, nàng muốn kêu cứu, nhưng nước hồ lạnh băng đến tận xương lại tràn vào miệng mũi, từng chút cắn nuốt nàng.

Mùa đông khắc nghiệt, hồ nước lạnh đến tận xương, không bao lâu tứ chi liền cứng đờ, một khắc nhắm mắt lại kia nàng bỗng thấy được khóe miệng của Ngụy Tuyết Hinh nở một nụ cười như có như không, Lục Dao không kịp nghĩ lại, liền chìm dần xuống nước, tư vị sặc nước cũng không dễ chịu gì, xung quanh tất cả đều trở nên mơ hồ.

Trong hoảng hốt, nàng phảng phất giống như nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hoảng thất thố của Ngụy Tuyết Hinh.

Nếu thật sự muốn cứu nàng, tại sao lại chờ tới bây giờ?

Đáy mắt Lục Dao hiện lên một trận tự giễu, hận bản thân không biết nhìn người, cũng hận bản thân chỉ biết nghe lời nói từ một phía. Cũng mệt nàng một lòng xem Ngụy Tuyết Hinh là tỷ muội tốt, kết quả người ta lại muốn mệnh của nàng.

Nhìn chung cả đời này của nàng, thật là làm người khác buồn cười đến cực điểm.

Nàng xuất thân từ Trấn Bắc Hầu phủ, là đích nữ duy nhất của tam phòng, sự tồn tại của nàng ở trong nhóm quý nữ kinh thành chính là chúng tinh phủng nguyệt*, trước khi thành thân, chính là tiểu cô nương lớn lên ở trong vại mật, lại gả cho đích trưởng tử của Quy Ninh Hầu phủ, biểu ca ruột thịt của nàng, không biết đã khiến cho bao nhiêu người ghen tỵ.

*Chúng tinh phùng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Nhưng mà hiện giờ nàng sắp chết, thậm chí không ai biết rằng chuyện mà nàng hối hận nhất chính là đã gả cho biểu ca.

Nếu sống lại một đời……

Còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Lục Dao liền mất đi ý thức, áo khoác lông chồn dày nặng cùng với nàng hoàn toàn chìm xuống đáy hồ, khuôn mặt nàng tinh xảo, một đầu tóc đen buông xõa ở trong nước, nổi trên áo bông màu vàng kim, đẹp đến kinh tâm động phách.

——

Năm Vĩnh Hòa thứ bảy.

Bên ngoài dông tố đan xen, gió kêu gào thổi mạnh, nhánh cây lay động trong không gian vô cùng âm trầm, rõ ràng là vào buổi trưa, nhưng thời tiết lại xấu dọa người, trong Trúc Lâm Hiên cũng là một mảnh áp suất thấp, khiến người khác không thể thở nỗi, đến cả Tưởng thị tính tình luôn ôn hòa cũng bắt đầu tức giận.

Các nha hoàn bà tử quỳ xuống đầy đất, trong lòng các nàng hiểu nếu như tam cô nương không vượt qua được, chỉ sợ các nàng cũng khó thoát chết, nỗi sợ hãi và lo lắng gắt gao bao phủ trong lòng các nàng, lại không có ai dám mở miệng xin tha, nghe đại phu nói xong, có người nhát gan liền lập tức òa khóc, rồi có người lại không dám phát ra âm thanh, gắt gao ngậm chặt miệng.

Triệu ma ma nhàn nhạt liếc mắt nhìn các nàng một cái, thở dài, bà kiềm chế nội tâm nôn nóng, tinh thần đều đặt hết ở trên người Tưởng thị, Tưởng thị đã khóc vài lần, đôi mắt giống như bị nước tẩy qua, tràn đầy bi thương, nghĩ đến lời đại phu nói, lòng nàng liền đau đớn không thôi, “Nếu không qua nổi tối nay, chỉ sợ……”

Dao Dao của nàng chẳng qua mới có mười bốn tuổi, sao có thể không vượt qua nổi? Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của nữ nhi, lòng Tưởng thị liền giống như bị đao chém qua, nước mắt không chịu khống chế liền rơi xuống.

Nàng chỉ có một nữ nhi duy nhất, ngày thường đều đặt ở đầu quả tim mà đau mà sủng, sợ cho con bé sẽ bị đau đầu nhức óc, ai ngờ lại không cẩn thận rơi xuống nước, sốt cao liên tiếp hai ngày không giảm. sắc mặt cũng trắng dọa người.

Tưởng thị cực kỳ sợ, sợ con bé sẽ không tỉnh lại nữa.

Toàn bộ Trúc Lâm Hiên là một mảnh bi thương, đến cả lão thái thái cũng bị kinh động, nghe xong lời bọn nha hoàn đáp, thiếu chút nữa lão thái thái đã bị dọa ngất đi, ngày thường người bà đau nhất chính là Lục Dao, nếu như nha đầu này đi thật, thì có thể sẽ muốn nửa cái mạng của bà, nhị phu nhân bình thường hận bà bất công, lúc này thấy bà bi thống đau khổ, đáy lòng liền nhịn không được có chút đồng tình.

“Nương, Dao nha đầu nhất định là người có phúc, cát nhân tự có thiên tướng*, khẳng định con bé sẽ không có việc gì.”

*Cát nhân: người có tấm lòng tốt; thiên tướng: trời giúp. Ở đây có nghĩa là người có tấm lòng tốt thì luôn được trời che chở, phù hộ.

Lão thái thái không muốn nghe nàng ta nhiều lời, bà xuống giường, vẫy tay với Trúc Tâm, muốn tự mình đi nhìn Lục Dao, bên ngoài mưa sa gió giật, đến dù cũng mở không ra, tuổi bà lại lớn, bọn nha hoàn tất nhiên là không dám mạo hiểm, một đám lộ vẻ mặt khó xử, Lỗ ma ma khuyên đi khuyên lại, cũng không thể khuyên được bà. Cũng may vào lúc này, Trúc Lâm Hiên lại truyền đến tin tức tốt, nói Lục Dao đã tỉnh lại.

Lão thái thái chắp tay thầm niệm một câu trời xanh phù hộ, hai mắt cơ trí lập loè nước mắt, trong lúc nhất thời thế nhưng vui đến nỗi bật khóc.

_____

Trong Trúc Lâm Hiên.

Lông mi thật dài của Lục Dao run vài cái, mới chậm rãi mở mắt.

Lúc này ý thức của nàng còn chưa có thanh tỉnh, ánh mắt cũng có chút mơ hồ, còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, Tưởng thị liền ôm chặt nàng vào trong ngực, lúc nãy nàng còn chưa dám lên tiếng khóc lớn, lúc này thấy Lục Dao đã tỉnh lại, rốt cuộc liền không khống chế được, vừa khóc vừa ôm chặt Lục Dao, hận không thể nhập nàng vào trong xương cốt.

“Nếu con còn không tỉnh, thì cái mạng này của nương liền bị con hù chết.”

Lục Dao thấy nàng khóc thì có chút ngây ngốc,

Suy yếu mà vung tay lên, muốn sờ mặt nương nàng, đáng tiếc Tưởng thị ôm rất chặt, nàng không thể nhúc nhích được, nghe thấy Tưởng thị thấp giọng khóc, Lục Dao mới dần nhớ lại chuyện lúc trước. Ngụy Tuyết Hinh gọi nàng lên nhà thuỷ tạ*, sau đó nàng liền rơi xuống nước.

*Nhà thủy tạ: Là những kiến trúc tương đối đơn giản, được dựng bên bờ mặt nước như hồ, ao, sông, suối (chữ tạ có nghĩa là ngôi nhà dựng trên mặt nước, vì thế mà còn gọi là thuỷ tạ) với nhiều hình thức khác nhau.

Nàng đã được cứu lên rồi sao? Thống khổ khi rơi xuống nước lại lần nữa ập vào trong lòng, thân hình đơn bạc của Lục Dao không chịu khống chế mà run rẩy một cái, lần này nàng thật muốn nhìn xem Ngụy Tuyết Hinh sẽ còn diễn như thế nào! Lục Dao nhấp môi dưới, nhìn thoáng qua khắp nơi, lúc này mới phát hiện thế nhưng biểu ca cùng Ngụy Tuyết Hinh đều không có ở đây!

Ánh mắt nàng mang theo vui mừng mà nhìn Triệu ma ma, lướt qua một phòng nha hoàn, lại nhìn bài trí ở trong nhà, rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, giá đèn tử đàn chạm rỗng cá trốn dưới cánh sen, bàn trang điểm chạm tơ vàng, mỗi một cảnh vật trong phòng, không cái nào là không quen mắt. Đây rõ ràng là khuê phòng khi chưa xuất giá của nàng.

Hay là nương nàng đã đưa nàng trở về Lục phủ? Ánh mắt nàng nhìn xuống, lại nhìn thấy một gương mặt khiến nàng khiếp sợ không thôi, trong phòng có không ít nha hoàn đang quỳ, trong đó có một nha hoàn rõ ràng là đã chết rồi, Hề Hương. Hề Hương là một cô nương mệnh khổ, tuổi còn trẻ mà đã hương tiêu ngọc vẫn. Khi nàng ấy chết, Lục Dao chỉ mới có mười bốn tuổi.

Bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của nàng ấy, Lục Dao liền khiếp sợ không thôi, ánh mắt nhịn không được dừng ở trên người những nha hoàn khác, lúc này mới phát hiện không chỉ bộ dáng của bọn nha hoàn có biến hóa, mà nương của nàng giống như cũng trẻ ra vài tuổi, khóe mắt thế mà lại không có một tí nếp nhăn.

Lục Dao cuống quít giữ chặt tay nương nàng, cẩn thận nhìn kĩ.

Năm Vĩnh Hòa thứ tám, Tưởng thị bị bỏng nước sôi, diện tích có chút lớn, tuy cha nàng tìm được không ít thuốc tốt, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại sẹo, hiện tại trên bàn tay của nương nàng lại trắng nõn không có một tí vết sẹo nào, rất bóng loáng.

Lục Dao duỗi tay xoa hai cái, vẫn như cũ cái gì cũng không có.

Thấy nữ nhi cầm lấy tay mình, rồi ngơ ngác xuất thần. Đáy lòng Tưởng thị liền có chút bất an, ngừng khóc, duỗi tay sờ trán nàng, “Dao Dao?”

Lục Dao vẫn không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm tay Tưởng thị, cổ họng giống như bị người khác chặn lại, cả người khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ nàng đã trở về mấy năm trước? Lục Dao cuống quít ngẩng đầu, nôn nóng hỏi: “Nương, năm nay là năm Vĩnh Hòa thứ mấy?”

“Năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nha đầu này, làm sao mà rớt xuống nước xong liền hồ đồ rồi?”

Năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nàng chỉ mới mười bốn tuổi, còn chưa có xuất giá, Hề Hương cũng chưa có chết.

Biểu tình của Lục Dao có chút hoảng hốt, nàng thật sự đã trở về mấy năm trước?

“Dao Dao?”

Tưởng thị bị bộ dáng si ngốc của nàng dọa cho tim sắp ngừng đập, vội vàng ôm lấy vai nữ nhi, giọng nói mang theo một tia run rẩy, “Con có chỗ nào không thoải mái sao? Con đừng dọa nương mà!”

Nhìn ánh mắt quan tâm của mẫu thân, Lục Dao rốt cuộc cũng hoàn hồn, nàng nhịn không được nữa, nước mắt theo gương mặt trắng nõn mà chảy xuống dưới, bổ nhào vào ngực nương nàng rồi khóc một trận, từ ngày ấy thành thân, khi phát hiện biểu ca đã sớm châu thai ám kết* với Ngụy Tuyết Hinh, Lục Dao liền muốn về nhà, giờ được Tưởng thị ôm vào trong lòng, một bụng đầy ủy khuất của nàng rốt cuộc cũng bạo phát.

*Châu thai ám kết: Ý là tằng tịu với người khác rồi vụng trộm mang thai.

Nàng khóc khó có thể kìm lại được, cho rằng nàng sợ hãi, Tưởng thị liền vô cùng đau lòng, vừa vỗ lưng nàng vừa trấn an, giọng nói thập phần ôn hòa, “Dao Dao đừng khóc, không có việc gì, thật sự không có việc gì.”

Tưởng thị luôn luôn ôn nhu, giọng nói không nhanh không chậm, khiến cho người nghe rất thoải mái, nghe nàng thấp giọng dỗ, Lục Dao mới dần dần ngừng khóc, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, “Nương, cha đâu rồi?”

“Thật sự choáng váng rồi sao? Chuyện cha con theo Thái Tử đi Giang Nam cũng không nhớ?”

Lục Dao ôm eo nương nàng, đầu nhỏ cọ qua cọ lại, làm thế nào cũng cảm thấy không đủ, “Hiện tại mới nhớ ra.”

Quả thực cha nàng đã từng đi Giang Nam một lần, lúc ấy là năm Vĩnh Hòa thứ bảy, nàng đã trở về bốn năm trước, cha nàng rời khỏi kinh thành hai tháng, rồi ngây người ở Giang Nam gần một tháng, mãi cho đến khi nàng không cẩn thận rớt xuống nước, cha nàng mới cấp tốc hồi kinh.

Bởi vì việc này, nên trong kinh thành liền có không ít cô nương hâm mộ nàng có một người cha luôn yêu thương nàng.

Tưởng thị chỉ nghĩ nàng đang sợ, căn bản không phát hiện ra sự khác thường của nàng, sờ đầu nhỏ của nàng, ngữ khí tràn đầy yêu thương, “Nhớ cha?”

Lục Dao gật đầu, ăn vạ trong ngực nương nàng không chịu ra, từ sau khi thành thân, sô lần nàng về nhà mẹ đẻ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nàng sợ nương sẽ lo lắng, nên liền không nói những chuyện không tốt với nương, đã lâu rồi nàng không thân cận với nương như vậy, đáy lòng Lục Dao liền tràn đầy vui mừng.

Bị bệnh hai ngày, sắc mặt nàng liền gầy đi không ít, khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, trên người cũng không có tí thịt. Thấy nàng giống như con mèo nhỏ đang dốc hết sức ăn vạ trong ngực mình, đáy lòng Tưởng thị liền mềm thành một khối, vốn dĩ còn giận nàng ham chơi, để cho rơi xuống nước, đang định trách cứ nàng một phen, lúc này lại luyến tiếc nói một câu nặng lời, hiện tại nhớ lại, đáy lòng vẫn ngăn không được mà cảm thấy sợ hãi, vừa ôm nàng vừa yên lặng rơi lệ.

Lục Dao là người có tính tình rộng rãi, khóc một trận, đáy lòng bị đè nén liền tiêu tan, thấy nương nàng lại khóc, Lục Dao nhất thời liền ngừng khóc, nở nụ cười, " Nương, sao người lại khóc rồi? Không phải con đã không có việc gì rồi sao? Trách không được tổ mẫu nói khi còn nhỏ con rất hay khóc, tám phần là di truyền từ người.”

Tưởng thị chọt cái đầu nàng một cái, nói mãi một câu không biết lớn nhỏ, nhưng thật ra đã ngừng khóc, “Lần sau còn dám cách hồ nước gần như vậy không?”

Lục Dao không thể thiếu một phen xin khoan dung, “Nương, con biết sai rồi, con thề lần sau nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

Nàng tiếp tục nói ngọt, chưa đến một lúc đã dỗ được Tưởng thị, đáy lòng Tưởng thị cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân nôn nóng, hai thiếu niên bước nhanh tiến vào.

Bọn họ chẳng qua mới có mười bảy mười tám tuổi, thiếu niên đi ở phía trước mặc một thân áo gấm màu nguyệt bạch*, ở viền áo nạm vàng, thân hình hắn cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, anh tuấn, trên mặt mang theo một tia lo lắng, đúng là biểu ca Tưởng Tĩnh Thần của Lục Dao.

*Màu nguyệt bạch: Màu trắng xanh ( giống màu của ánh trăng).

Theo sát phía sau chính là ca ca của Lục Dao - Lục Minh, hắn nhỏ hơn Tưởng Tĩnh Thần một tuổi, chân cũng không dài bằng hắn ta, tuy rằng chậm hơn một bước, nhưng sắc mặt cũng thập phần nôn nóng.

Vốn dĩ vào canh giờ này, bọn họ còn đang đọc sách ở học đường, nhớ chuyện Lục Dao rơi xuống nước bị thương, mới lại tiếp tục xin nghỉ với phu tử.

Nha hoàn trông cửa nhìn thấy bọn họ, liền thông báo một tiếng vào trong phòng, “Phu nhân, thiếu gia cùng biểu thiếu gia tới.”

Nghe thấy ba chữ biểu thiếu gia, mặt Lục Dao liền trắng bệch, đôi tay nhỏ trắng nõn theo bản năng mà nắm chặt chăn bông trên người. Nhớ lại Ngụy Tuyết Hinh lần lượt tính kế, đáy mắt nàng liền hiện lên một trận lạnh lẽo, nói nàng có thù tất báo cũng tốt, liên lụy người vô tội cũng được, nàng không có cách nào đối xử với hắn giống như trước kia.

Nàng trùm chăn lại, tức giận nói: “Nương, con muốn ngủ một lát.”

.......

#Lảm nhảm:

Chương này có tới gần 3k chữ, ta đã mất hơn 1 tiếng để ngồi edit chương này =)), vì thế nên mong các nàng sẽ ủng hộ = ̄ω ̄=

✔Mẹ của Lục Dao ấy, các nàng nghĩ nên gọi là nàng hay là bà? Mong các nàng sẽ trả lời, đây là hỏi chung toàn bộ những người đã đọc chương 1, nên đừng có mà nhìn thấy nhưng lại im hơi lặng tiếng:))

........

#Ấn ngôi sao>< và ủng hộ nhé~