Tiếng đổ vỡ phá tan không khí yên ắng của chính đường.
Lão thái thái trong cơn giận dữ quát Tô thị: “Ngươi muốn làm gì?”
Thư Chi thấy lão thái thái tức giận, thêm vài phần tự tin, quỳ gối giữa sảnh đường điềm đạm đáng yêu chất vấn Tô thị:
“Tam thẩm có ý gì? Sao lại muốn vu oan hãm hại con, muốn hủy thanh danh của con sao? Tam muội muội ghen ghét Thế tử bênh con, cố ý trả thù con phải không?”
Tô thị vững vàng đỡ tay vịn ghế bành, ánh mắt lạnh như băng: “Giấy trắng mực đen viết lời khai, viết rất rõ ràng, là ngươi sai khiến nha hoàn của ngươi tính kế Quân Nhi và Thế tử. Nếu nhị cô nương muốn ngụy biện thì chúng ta cùng đi công đường đối chất.”
Thư Chi hít ngược một hơi khí lạnh, thần sắc sợ hãi. Nàng ta lặng lẽ liếc về phía mẫu thân, thấy khuôn mặt đại phu nhân lạnh nhạt vẫn không nhúc nhích thì uất ức chảy nước mắt, nhìn về phía lão thái thái với vẻ cầu cứu.
Lão thái thái luôn đứng về phía Thư Chi. Ánh mắt bà ta nặng nề và chán ghét nhìn chằm chằm Tô thị: “Làm lớn chuyện có gì tốt với ngươi? Chẳng lẽ phu quân của ngươi không mang họ Thư?”
Tô thị chầm chậm chuyển tầm mắt qua, trong mắt chứa ý cười: “Mẫu thân, nếu không phải xem xét thể diện của phu quân, bây giờ ta đã không ở chỗ này đâu...”
Lão thái thái tức muốn ói, tay bóp chặt tay vịn, đầu vai khẽ run rẩy: “Ngươi uy hiếp ta? Ngươi muốn chọc ta tức chết phải không?” Lão thái thái tức giận đến mức không ngừng ho khan, một đám người hầu chạy lên đấm vai xoa ngực. Nhị phu nhân đang xem náo nhiệt cũng giả vờ giúp lão thái thái vuốt vuốt lồ,ng ngực.
Tô thị không để ý tới lão thái thái, mà nhìn về phía đại phu nhân ở đối diện: “Thanh danh nữ nhi của ta bị tổn hại, sau này lại khó nghị thân. Giờ phút này con bé đang ở trong khuê phòng muốn chết muốn sống, mời đại tẩu cho nhà ta một câu trả lời hợp lý.”
Thư Chi nói với bên ngoài là Thế tử Hoài Dương Vương uống rượu say vào nhầm phòng, nhưng đại phu nhân lại hiểu được tâm tư quanh co lòng vòng của tiểu nữ nhi nhà mình. Nàng ta không nhìn được trưởng tỷ có mối hôn sự tốt đẹp, trong lòng lúc nào cũng muốn so đo với nàng.
Hôm nay nhìn thấy Tô thị đưa ra bằng chứng, đại phu nhân không hề thanh minh một câu nào. Tuy rằng bà ta rất khinh thường hành vi của nữ nhi nhà mình, nhưng cũng không thể thật sự mặc kệ. Trên trán bà ta khẽ giật giật, nhướng mắt lên hỏi Tô thị: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Tô thị nhẹ nhàng phủi phủi tro bụi trên vạt áo, nhẹ nhàng nói: “Thứ nhất, trả lại hai gian cửa hàng mà mười năm trước các người lấy đi. Thứ hai, doanh thu mười năm qua của cửa hàng, đại phòng phải trả lại toàn bộ cho ta.”
Dứt lời, một phòng đầy người đột nhiên biến sắc. Nhị phu nhân vẫn luôn tỏ thái độ chuyện không liên quan đến mình thấy lửa đã đốt tới trên người, tức giận đứng bật dậy, chỉ vào Tô thị mắng:
“Ngươi nằm mơ đi, cửa hàng đã là của công, đó là tài sản chung. Ngoài ra, đây là ân oán giữa các ngươi và đại phòng, liên quan gì đến ta?”
Nhị phu nhân quản lý việc nội trợ. Bà ta và lão thái thái chiếm lợi lớn doanh thu cửa hàng, sao có thể nhả ra.
Tô thị dửng dưng nói: “Vậy thì cá chết lưới rách đi.”
Lão thái thái tức giận thiếu chút nữa không thở nổi.
Nhị phu nhân nhìn về phía lão thái thái. Lão thái thái che trán nhìn về phía đại phu nhân. Thư Chi cũng không dự đoán được Tô thị quả quyết như thế, dè dặt lôi kéo tay áo đại phu nhân, mang theo ý cầu khẩn. Đại phu nhân vốn cảm thấy mất mặt, nhìn thấy dáng vẻ của nữ nhi nhu nhược không biết cố gắng, không nhịn được tát cho nàng ta một cái, tức giận nói:
“Đều tại con không an phận giữ mình, hại ta và tỷ tỷ con quá mất mặt.”
Thư Chi bị đánh, không thể tin mà nhìn mẫu thân mình, đáy mắt đan xen tức giận và ấm ức.
“Con không phải con gái của mẹ à? Con và trưởng tỷ rõ ràng đều là con ruột của mẹ, nhưng mẹ chỉ yêu thương trưởng tỷ, chỗ nào cũng hãnh diện vì trưởng tỷ. Con đâu còn cách nào, chỉ có thể dựa vào chính mình mà tìm kiếm!”
Đại phu nhân nhắm mắt, chỉ cảm thấy tiểu nữ nhi quá ngu ngốc. Bà ta lắc đầu hít một hơi thật dài, nhìn về phía Tô thị.
“Tam đệ muội đừng làm khó người khác, ngươi vốn không để hôn sự với phủ Hoài Dương Vương trong lòng, chẳng qua là mượn cớ muốn đoạt lại cửa hàng thôi. Cửa hàng đã là của chung, ta đồng ý giao cho ngươi, nhưng còn chuyện bù tiền, không có cửa đâu...”
Nhị phu nhân thấy đại phu nhân nói như vậy, cười chế giễu, vén tay áo lên căm hận nói: “Đại tẩu, ngài là Bồ Tát, chỉ biết thương xuân buồn thu, lại không biết dầu muối tương dấm. Cả nhà đông người như vậy, đều phải ăn phải dùng, chi phí sinh hoạt này kia ở đâu ra? Ngài mở miệng đồng ý đưa cửa hàng cho nàng ta, sau này nếu thiếu bạc thì đại phòng mang tới bù vào sao?”
Đại phu nhân liếc một ánh mắt qua: “Được, vậy từ nay về sau ta sẽ quản lý.”
Nhị phu nhân lập tức nghẹn họng.
Thư gia vốn nên do con dâu đại phòng quản lý, chẳng qua năm đó đại lão gia và tam lão gia tham gia khoa cử, chỉ có nhị lão gia nhàn rỗi ở nhà. Sau đó cả nhà bàn bạc để nhị lão gia quản việc vặt chung trong phủ, thay đại lão gia và tam lão gia quản lý nhà cửa. Lúc đầu nhị phu nhân không chịu, sau đó đưa ra ý kiến cho bà ta cầm quỹ, lão thái thái cũng đồng ý.
Cho nên nhiều năm như vậy việc nhà Thư gia vẫn luôn nằm trong tay nhị phu nhân, nhị phu nhân cũng bởi vậy mà kiếm được không ít đồ béo bở. Thân là dâu trưởng, trong lòng đại phu nhân ít nhiều có chút khó chịu.
Tô thị lạnh mắt nhìn trò hay trong chốc lát, giọng nói nhẹ nhàng: “Việc này không phải đến để thương lượng. Ta chỉ cho các ngươi một canh giờ, giao khế thư cửa hàng và ngân lượng cho ta, nếu không một canh giờ sau, Thu Cúc sẽ bị đưa đến trước cửa lớn Đô Sát Viện.”
Hô hấp Thư Chi cứng lại, tê liệt ngã xuống đất. Nàng ta ngừng một lát, nước mắt rơi như mưa bò đến trước mặt đại phu nhân, khóc lóc: “Mẫu thân, ngài nhất định phải cứu nữ nhi, hôn sự đã được Thái Thượng Hoàng chấp nhận. Nếu làm lớn chuyện, không chỉ có mặt mũi nữ nhi mất hết, mà phụ thân cũng sẽ bị người ta buộc tội, có khi còn bị mất chức quan…”
“Còn có đại ca ca, đại ca ca phải tham gia khoa cử nữa...” Thư Chi nhớ tới gì đó, quay đầu đi tới kéo váy áo nhị phu nhân, năn nỉ: “Nhị thẩm thẩm, nhị ca ca còn phải ở thư viện đọc sách nữa. Việc này mà làm lộ ra ngoài, tiền đồ nhị ca ca cũng sẽ bị huỷ hoại. Chúng ta giữ cửa hàng mười năm cũng đủ rồi, ngài nhường cho bà ta đi...”
Nhị phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, giận giữ kéo vạt áo một cái, mặc kệ Thư Chi ngã nhào trên mặt đất.
Năm đó bà ta lấy tiền đồ tam lão gia uy hiếp Tô thị đưa cửa hàng, hiện giờ Tô thị trả lại y nguyên.
Lão thái thái nhìn nhà cửa lộn xộn, khóc trời than đất. Đương nhiên bà ta cũng tiếc đồ tốt, nhưng tiền đồ của con cháu cũng không thể ném đi được, mắng cũng mắng một trận rồi, không thể không bình tĩnh thương lượng đối sách.
Tô thị vịn tay Đơn ma ma ra khỏi chính đường… Để lại tiếng ồn ào ầm ĩ ở phía sau. Bà đã nhịn cơn giận này nhiều năm, bà có thể chịu khổ, có thể chịu nhục, nhưng không thể chấp nhận được bất cứ kẻ nào leo lên đầu nữ nhi mình mà ra oai.
Bà tin tưởng chắc chắn cho dù nhị phu nhân có ương ngạnh thế nào, cũng không thể lay chuyển được đại phu nhân. Bởi vì tam phẩm Thái Thường Tự Khanh đại lão gia mới là trụ cột chân chính của Thư gia.
Tô thị ngồi ở sảnh thùy hoa phía trước Vinh Chính Đường, dặn dò ma ma đặt một đồng lậu(*) ở trước bậc thang. Cả đám hạ nhân trong nhà nhìn tới nhìn lui, hiểu được đây là tam phu nhân làm thật. Thời gian từng khắc từng khắc trôi đi, tiếng ồn ào bên trong chính đường dần dần lắng xuống, cũng không biết lão thái thái làm thế nào cân bằng được sự việc này. Tóm lại, vào giờ Mùi còn kém một khắc, quản sự bên cạnh lão thái thái đưa hai khế thư cửa hàng và sổ sách đến trong tay Tô thị.
(*) Đồng lậu: Bộ đếm thời gian thời xưa hay dùng.
Lại thêm nửa khắc, quản sự ma ma bên phía đại phu nhân cũng mang theo hộp gấm nặng nề giao cho Đơn ma ma.
Tô thị xua xua tay, mệt mỏi về tam phòng.
Thân thể bà yếu ớt, lăn lộn một buổi sáng đã là nỏ mạnh hết đà. Bà uống hai ngụm cháo nhỏ rồi nằm xuống. Thư Quân hầu hạ bà đi ngủ, thoáng nhìn khóe miệng mẫu thân còn dính một ít cháo, theo bản năng định lấy khăn thêu lau cho bà, lại sờ không thấy. Thư Quân ngẩn người, nàng tìm một chiếc khăn trắng cho mẫu thân rồi chạy ra ngoài, quay lại sân viện của mình tìm Thược Dược.
“Khăn thêu của ta đâu? Chiếc khăn thêu hôm qua đâu mất rồi?”
Khoảng thời gian trước Thư Quân mới vừa học kỹ thuật thêu hai mặt, bận rộn nửa tháng cuối cùng cũng làm được một chiếc khăn thêu vừa ý. Trên hai mặt khăn thêu đóa hoa lan, nàng thật sự hài lòng, lúc nào cũng mang theo bên người.
Thược Dược cầm xiêm y mà nàng thay hôm qua ra sân phơi nắng. Nàng ấy vừa vắt khô váy áo, vừa giận dỗi nói: “Hôm qua lúc nô tỳ đỡ ngài trở về, đã không thấy khăn tay trên người. Ai biết ngài ném đi đâu, có khi say đến hồ đồ, đem cho vị lang quân xinh đẹp nào đó rồi.”
Thư Quân nghe vậy ngẩn ngơ.
Thật đúng là...
Nàng nhớ rõ trong mộng nàng thật sự đưa khăn thêu cho nam tử kia. Mà hiện tại quả thực không thấy khăn thêu đâu, không lẽ chuyện xảy ra đêm qua là sự thật…
Tim Thư Quân lạnh hơn phân nửa.
Nàng gấp đến độ đi qua đi lại ở trong phòng, tuy là khăn thêu kia chưa thêu khuê danh, nhưng người nào quen biết nàng là nhận ra được. Vật gắn bó bên người mình lại đưa cho một nam tử xa lạ, nói chung là một mối tai hoạ ngầm. Nếu đi tìm hắn lấy lại, chuyện đêm qua phải làm sao bây giờ? Huống hồ, nàng biết đi chỗ nào tìm hắn đây?
*
Nguyên một buổi sáng, Bùi Việt nhận được đủ loại ánh mắt khác thường. Mặc dù hắn cố ý che giấu, lại không chịu nổi những đại thần có hoả nhãn kim tinh đó. Sau khi bãi triều, chuyện này lập tức được truyền đi khắp các khu làm việc của quan lại.
“Sau khi hạ triều ta tóm được Lưu Chưởng ấn, hỏi vì sao bệ hạ bị thương. Lão cáo già xảo quyệt kia thật sự miệng kín như bưng, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ, chỉ nói bệ hạ không cẩn thận bị rách da. Các ngươi tin được không?”
“Ta tin ông ta cái rắm ấy! Lão tử đi theo bệ hạ nhiều năm, bệ hạ thân kinh bách chiến cũng chưa từng bị thương ở miệng. Theo ta thấy, chắc là....” Ông ta còn làm tư thế chu chu môi.
Chúng thần vừa vui mừng vì cây vạn tuế nở hoa lại vừa tiếc hận: “Đã hôn đến rách cả môi như thế, đêm qua nhất định là đã ‘ấy ấy’ một lần, lẽ ra sáng nay phải có ý chỉ xuống dưới. Đến canh giờ này rồi, sao Tư Lễ Giám và Lễ Bộ lại không có động tĩnh gì?”
Lập tức có quan viên phái người đi Lễ Bộ hỏi thăm. Lúc này Thượng thư Lễ Bộ đang ở Tư Lễ Giám, nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Đáng tiếc tới tận lúc chiều tà hoàng hôn, cái miệng kín kẽ của Lưu Khuê vẫn không chịu mở ra, nhiệt huyết sôi trào của mấy vị đại thần đều bị tiêu tán sạch sẽ, đến khi ra khỏi nha môn, không khỏi lẩm bẩm.
“Tốt xấu gì bệ hạ cũng là thiên tử một triều, thế mà cũng làm ra chuyện không chịu trách nhiệm nha...”
Lời này truyền tới Ngự Thư Phòng, Bùi Việt xoa xoa trán, giống như kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được.
*
Lại qua thêm mấy ngày, trên dưới Thư gia héo rũ như cà tím phơi sương, không khí đông cứng. Thư Quân bởi vì chuyện khăn thêu nên tâm sự nặng nề, nhị phu nhân bên kia vì mất bạc mà trong lòng đau đớn, Thư Chi giống như châu chấu bò trong chảo nóng, đi qua đi lại ở trong phòng cả ngày.
Sự việc trôi qua đã ba ngày, phủ Hoài Dương Vương chậm chạp không tới nghị thân, thậm chí nghe nói Hoài Dương Vương còn cấm túc nhi tử. Thư Chi lo lắng hôn sự xảy ra biến cố, đại phu nhân một lòng lễ Phật từ chối không gặp nàng ta. Từ nhỏ Thư Chi sống dưới bóng trưởng tỷ cũng không muốn bỏ xuống mặt mũi mà đi cầu xin nàng ta, cuối cùng đành phải thừa dịp ban đêm phụ thân hồi phủ, chạy tới nức nở khóc lóc kể lể.
Đại lão gia vẫn đau lòng nữ nhi, trấn an vài câu bảo nàng ta chờ thêm một chút. Ông ta là trưởng bối nhà gái, sao có thể chủ động đến nhà trai nghị thân. Dẫu sao Thái Thượng Hoàng cũng đã lên tiếng, Hoài Dương Vương có lẽ bất mãn với hôn sự, cố ý hạ thấp thể diện hai mẹ con Vương phi và Thư Chi.
Thư Chi không được bình tĩnh như cha mình, tức giận bừng bừng đi tìm Thư Quân.
Trời đã sắp tối, Thư Chi đứng ở ngoài cửa phòng lên tiếng chặn đường Thư Quân, hai mắt phủ kín tơ máu: “Tam muội muội, ngày đó lời ngươi nói là có ý gì?”
Thư Quân nhìn thấy Thư Chi cũng chưa hết giận, lười nhác dựa vào cột hành lang: “Lời nào?”
“Ngươi nói Thế tử vô dụng?”
“Ồ, ta có nói lời này sao?” Thư Quân vuốt tóc trên thái dương, chớp chớp mắt nói: “Sợ là nhị tỷ nghe lầm rồi, ta đâu có nói như vậy đâu...”
Nàng còn muốn tung hoả mù dày đặc, như vậy mới có thể tra tấn Thư Chi.
Quả nhiên Thư Chi nửa tin nửa ngờ, trong lòng càng thêm bất ổn. Đêm đó Thế tử Hoài Dương vương thét một tiếng chói tai khiến lòng người sợ hãi như vậy, nàng ta lo lắng Thư Quân có việc gạt mình. Nàng ta thấy không hỏi được gì ở chỗ Thư Quân thì tức giận đến mức giậm chân: “Ngươi đừng đắc ý! Chờ hôn sự định ra rồi, đương nhiên ta sẽ ra tay dạy dỗ ngươi.”
Đợi đến giữa tháng Hai, cuối cùng phủ Hoài Dương vương cũng kêu bà mối tới cửa nghị thân, chỉ là so với Thư Quân được đối đãi trịnh trọng, tới lượt Thư Chi lại làm qua loa. Thư Chi xấu hổ làm ầm ĩ một trận, nét mặt đại lão gia cũng khó coi, nhưng nghĩ đến quyền thế phủ Hoài Dương Vương lớn như vậy, đành phải nén giận.
Sau khi hôn sự được quyết định, lão thái thái tổ chức tiệc nhà cho Thư Chi, xem như ăn mừng.
Trong cung có người tới, chính là Công chúa Thục Nguyệt.
Lão thái thái có một người con gái út đã sớm tiến cung làm phi tử của Thái Thượng Hoàng, gọi là Thư Thái phi, sinh hạ một nữ nhi là Công chúa Thục Nguyệt. Thái Thượng Hoàng có đông đảo phi tần, con nối dõi như mây. Thư Thái phi không được sủng ái, làm liên luỵ Công chúa Thục Nguyệt ở hoàng cung cũng là người không ai chú ý. Nhưng Công chúa hoàng gia đến Thư gia thì vẫn là một việc vinh quý, Công chúa Thục Nguyệt được mọi người vây xung quanh đưa đến chủ vị.
Thư tam lão gia lấy cớ nha môn có việc không về, Tô thị cũng cáo bệnh không dự tiệc, chỉ có Thư Quân nhàn nhã ngồi ở phía cuối đám người cắn hạt dưa.
Thư Chi thích nịnh nọt Công chúa Thục Nguyệt, Công chúa Thục Nguyệt cũng vô cùng hưởng thụ, tình cảm với nàng ta khá tốt.
“Đầu xuân, phụ hoàng ra lệnh cho chúng ta đi Anh Hoa Điện đọc sách, ngươi đi cùng ta.” Mỗi vị Công chúa được chọn một người thư đồng, Công chúa Thục Nguyệt nghĩ Thư Chi là Thế tử phi tương lai, cố ý kết giao.
Thư Chi đang muốn đồng ý, khoé mắt thoáng nhìn Thư Quân phía đối diện, thấy thần thái nàng bình thản thoải mái, trong lòng trào lên tức giận. Nàng ta lập tức nghĩ ra một ý tưởng, lặng lẽ nói nhỏ bên tai Công chúa Thục Nguyệt vài câu. Công chúa Thục Nguyệt nhíu nhíu mày.
Thư Chi thấy Công chúa đang do dự, tiếp tục khuyên nhủ: “Ta đang ở nơi đầu sóng ngọn gió sao có thể ra mặt, không bằng để Thư Quân thay ta ngăn sự chú ý. Thư Quân kia được tam thúc phụ dạy dỗ, là một người vẽ tranh rất đẹp, có nàng ta giúp đỡ, Công chúa cũng có thể dễ dàng ứng phó việc học với phu tử.”
Nghe được câu nói cuối cùng kia, Công chúa Thục Nguyệt đã hiểu rõ. Tính tình Thư Quân mềm mại, vừa khéo có thể sai khiến nàng học thay cho mình. Hơn nữa, ngoại tổ mẫu bị mẹ con Thư Quân chọc cho tức đến sinh bệnh, sao nàng ta có thể không trút giận cho ngoại tổ mẫu chứ?
Công chúa Thục Nguyệt vừa lòng gật đầu, cao giọng nói với Thư Quân đang ở đối diện.
“Thư Quân, bắt đầu từ ngày kia, ngươi vào cung làm thư đồng cho ta, theo ta đi Anh Hoa Điện đọc sách.”
Hạt dưa trong tay Thư Quân rơi hết một nửa, nàng chỉ cảm thấy trong đầu vang lên một âm thanh, xong rồi!
Thái Thượng Hoàng xây dựng Anh Hoa Điện làm trường học hoàng gia, tuyển phu tử từ Hàn Lâm Viện và Quốc Tử Giám dạy dỗ hoàng tử hoàng tôn. Trước đây Thế tử Hoài Dương vương cũng từng oán than với nàng nỗi khổ lúc đọc sách.
Thư Quân không thích đọc sách lắm, mỗi khi nhìn những cái “Chi, hồ, giả, dã” đó thì đau đầu. Huống hồ, Công chúa Thục Nguyệt hiển nhiên không có ý tốt, khuôn mặt nhỏ của nàng suy sụp ỉu xìu.
Công chúa Thục Nguyệt thấy Thư Quân lộ vẻ mặt khổ sở, càng nổi lên tâm tư trêu chọc.
“Đợi ta hồi cung, sẽ nói mẫu phi hạ khẩu dụ tới Thư gia. Ngươi trốn không thoát đâu.”
*****
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Nàng trốn không thoát đâu…