Gian phòng trọ của Đông Bách Hàn đặc biệt yên ắng, không khí trầm mặc chẳng có gì thú vị. Đó là người ngoài nghĩ thôi, còn sự thật bên trong thì…
Đoan Mộc Ly Tâm quấn cái chăn bông trêи giường thò cái đầu nhỏ ra mếu máo kháng nghị.
– Không chơi nữa, ta thua hết cả quần áo rồi.
– Không được, vẫn còn hai cái trung y trêи người nàng.
Chung quy là ngụy vương điện hạ đang chơi trò đổ xí ngầu cởi quần áo với ngụy vương phi. Ngụy vương phi đáng thương không biết trời cao đất rộng thách đấu ngụy vương điện hạ và rồi…!! Đoan Mộc Ly Tâm nghĩ trái nghĩ phải cũng không nghĩ ra đường đường là một vươn gia sao lại thành thạo mấy trò của đỗ phường. Nếu nàng biết được mấy trò này là do Thất Sát bày cho Đông Bách Hàn thì có thể đại hội lần này thiên hạ không còn nhìn thấy Thất Sát lâu chủ nữa. Ở nơi nào đó Thất Sát lần nữa thấy lành lạnh sống lưng run lên bần bật.
– Không chơi, đang ban ngày ban mặc..
– Vừa nãy kẻ nào lột mất ngoại sam của bổn vương.
– Rõ ràng là chàng dụ dỗ ta, như thế nào ta thắng một ván lại thua liên tiếp năm ván?
Đông Bách Hàn nheo nheo mắt áp sát Đoan Mộc Ly Tâm thì thầm.
– Nàng sợ?
Và tất nhiên Đoan Mộc Ly Tâm không sợ trời không sợ đất lại phồng má cong môi gào lên chơi tiếp. Đông Bách Hàn cười gian mấy tiếng đưa viên xí ngầu cho Đoan Mộc Ly Tâm. Nàng lắc trái lắc phải lắc lên trêи xuống dưới cuối cùng đập mạnh hộp gỗ xuống giường. Từ từ hé ra nhìn rồi đắc ý cười lớn.
– Năm điểm, ta không tin lần này lại thua.
Đông Bách Hàn cười cười đậy hộp gỗ lên viên xí ngầu rồi búng nhẹ lên thân hộp gỗ một cái.
– Cho nàng mở.
Đoan Mộc Ly Tâm trợn mắt, không phải chứ, không thèm lắc luôn sao? Nàng chớp chớp mắt hé hộp gỗ ra nhìn thì suýt thổ huyết. Thế méo nào lại sáu điểm? Hack chăng?!!
– Chàng gian lận đúng không, thế nào lại là sáu điểm.
– Ô~ Ta khi nào gian lận nàng. Rõ ràng chơi trêи giường không có chỗ để tráo đi.
Đoan Mộc Ly Tâm khóc ròng nhìn kiện trung y bị Đông Bách Hàn cởi xuống. Nàng chỉ còn duy nhất yếm lụa, thôi tốt nhất là đầu hàng không chơi nữa. Và dĩ nhiên Đông Bách Hàn không đồng ý ((((:
Cuộc chiến đấu trong phòng tiếp tục. Thất Sát cùng Tinh Nhi canh chừng phía cuối gian phòng vẫn ngây ngô tin hai vị chủ nhân của họ bàn chuyện cơ mật, hai người vô cùng nghiêm túc ngó đông tây nam bắc để ý xung quanh tránh người không phận sự đột nhập, nếu họ biết chủ nhân họ đang làm gì thì chắc chắn…….. Họ sẽ đi rình =))
Được một lúc sau khi trêи người Đoan Mộc Ly Tâm không còn bất cứ một cái gì Đông Bách Hàn mới tạm hài lòng dừng lại.
– Đáng ghét, trả quần áo cho ta
– Rõ ràng nàng thua sạch cho ta, còn gào khóc cái gì
– Đông Bách Hàn, chàng là đồ biến thái.
Đông Bách Hàn trực tiếp đè Đoan Mộc Ly Tâm xuống giường.
– Bổn vương như thế này là do nàng dưỡng ra.
Người nào đó dưới thân đỏ mặt phản kháng.
– Khi nào chứ?
Đông Bách Hàn không trả lời chỉ cúi xuống gặm lấy xương quai xanh của Đoan Mộc Ly Tâm. Nói Đoan Mộc Ly Tâm dưỡng nàng ra thế này cũng không sai, đứng trước một mỹ nhân ngày ngày dụ hoặc sao có thể không hư hỏng được. Đông Bách Hàn cứ hữu lực cắn vào chẳng mấy chốc trêи da thịt trắng ngần của Đoan Mộc Ly Tâm đầy những dấu đỏ.
– Ưmmm.. Chàng… đáng ghét..
Ngọc thể bắt đầu có phản ứng, thân nhiệt ngày một tăng cao, không khí trong phòng cũng như nóng bức hơn khiến Đoan Mộc Ly Tâm cấp bách muốn giải nhiệt.
– Bảo bối làm sao đó
Người nào đó ở dưới thân ủy khuất cắn cắn môi.
– Lại bắt nạt ta *ư ư*
– Cũng chỉ có ta mới được bắt nạt nàng, kẻ khác không có một phần trăm cơ hội
– Bổn vương phi muốn được nâng niu, là nâng niu.
Đoan Mộc Ly Tâm tức giận cắn mạnh vào cổ Đông Bách Hàn, nàng không khoang nhượng để lại một vết răng sâu đến chảy máu. Người kia chỉ nhíu nhíu mày rồi cười nhẹ.
– Muốn bổn vương không thể thượng triều nữa sao
– Hừ, chàng kéo áo cao lên là được.
Đông Bách Hàn sủng nịch kéo má Đoan Mộc Ly Tâm, vương phi của nàng luôn mang tính chiếm hữu cao như vậy. Nhìn lại thân thể bạch ngọc trước mặt thật muốn làm cái gì đó trước rồi mới ra ngoài làm đại sự.
– Bảo bối, có muốn làm gì đó với bổn vương không
Đông Bách Hàn áp sát tai Đoan Mộc Ly Tâm thì thầm, thanh âm trầm khàn đầy ý câu dẫn khiến Đoan Mộc Ly Tâm run run mấy cái. Hơi thở ấm nóng của Đông Bách Hàn liên tục chiếm hữu vành tai nàng.
– Không..Không nên mà
Lần này Đông Bách Hàn vươn ra lưỡi mềm cọ lên tai Đoan Mộc Ly Tâm
– Nàng nói gì cơ
– Không.. không nên.. dừng lại..
Đông Bách Hàn bật cười, ngón tay khẽ lướt qua xương quai xanh của người dưới thân trêu chọc.
– Là không nên dừng lại sao?
Đoan Mộc Ly Tâm lập tức đỏ mặt vùi càng lúc càng sâu vào người Đông Bách Hàn, Đông Bách Hàn cũng thuận thế ôm nàng vào lòng. Nàng có cảm giác như nàng đang ôm cả thiên hạ, trong lòng cảm thấy đầy đủ biết bao.
Tiếng Thất Sát từ cuối gian phòng truyền đến làm đôi bích nhân trong phòng nhíu mày khó chịu.
– Vương gia, tên thập tam hoàng tử đó lại tìm người.
– Đáng ghét, cứ mỗi lần như vậy đều bị quấy phá.
Đoan Mộc Ly Tâm đương nhiên tức giận. Lần trước nàng đã ghim tên tiểu Thất Sát kia, nay lại thêm tên Tề Trác Quân đeo bám. Nghiệp đang quật nàng sao? Nhưng nàng nhớ nàng đâu có làm gì nên nghiệp. Suy nghĩ như vậy nàng liền đặt ánh mắt nghi hoặc lên trêи người Đông Bách Hàn. Đông Bách Hàn bị nhìn đến có chút chột dạ.
– Nàng làm gì nhìn bổn vương như vậy?
– Chàng khai mau, có phải chàng gieo rắc hoa đào khắp nơi, gieo đến tên Tề Trác Quân đó luôn rồi không?
Đông Bách Hàn nghe qua kinh hãi, suýt lộn cổ xuống giường hay đập đầu vào gối quyên sinh. Vương phi của nàng trình độ tưởng tượng ngang ngữa mấy tên nịnh thần trong triều đình rồi. Nàng đang mang thân phận vương gia, nói vậy chẳng phải tên Tề Trác Quân cũng thành đoạn tụ sao? Mà… Ờ.. Ờ cũng có thể lắm chứ.
– Không, không, không thể nào
– Cái gì không thể
Đoan Mộc Ly Tâm lườm nhẹ làm Đông Bách Hàn toát mồ hôi.
– Ta làm gì gieo rắc hoa đào. Bổn vương từ nhỏ trầm tính lạnh lùng thiên hạ ai không biết.
Nheo nheo mắt phượng, Đoan Mộc Ly Tâm lần nữa rà soát từ đầu đến chân Đông Bách Hàn sau đó mới hài lòng gật gật.
– Chàng cũng không có gan xuất tường đi.
*gật gật gật* Đông Bách Hàn gật đầu mãnh liệt, một cái nữ nhân đã đủ đáng sợ à không đã đủ chật chỗ trái tim nàng rồi, thêm một người nữa chỗ đâu mà chứa a. Thấy thái độ ngoan ngoãn của Đông Bách Hàn, Đoan Mộc Ly Tâm mới chịu xuống giường mặc lại y phục, người cứ đeo bám không gặp cũng khoing được. Tên này và Thất Sát đúng là cố ý chống đối nàng. Bạn Thất Sát nghiêm túc canh gác vẫn chưa biết cơn thịnh nộ của ai đó đang cháy trêи người hắn ((:.
———————————————————–
Tề Trác Quân ngồi dưới tửu lâu đợi được một lúc mới thấy Đông Bách Hàn với Đoan Mộc Ly Tâm đi xuống.
- Hàn huynh thật biết hưởng thụ nga
Đoan Mộc Ly Tâm sát khí bắn tới, không chút hảo ý liếc người vừa lên tiếng kia khiến hắn im bặt mất mấy giây. Xong mới nuốt ngụm nước bọt âm thầm cảm thán.
“Sao đáng sợ vậy chứ”
Đông Bách Hàn kéo Đoan Mộc Ly Tâm cùng ngồi xuống bàn. Ngao ngán lên tiếng
– Ngươi tìm ta có chuyện gì?
– A, thật ra là ta có chút chuyện muốn thương lượng.
Tề Trác Quân vừa nói vừa nhìn sang Đoan Mộc Ly Tâm đề phòng. Cũng không thể vì tính sổ với Đông Bách Hàn mà không cần mạng được.
“Con cũng còn khôn lắm đó Quân nhi ((:”
– Thương lượng chuyện gì?
– Ta là muốn mời huynh tham gia đại hội võ lâm lần này
Đông Bách Hàn nhàn nhạt uống trà, Đoan Mộc Ly Tâm cũng không lên tiếng.
– Lý do?
– Huynh cũng không để giang hồ rơi vào tay thái tử ca ca của ta đi
– Ý ngươi muốn nói Tề Trác Hâm đến lần này vì đại hội võ lâm
– Ta đoán thế lực giang hồ cũng không nhỏ đâu, hắn đương nhiên là muốn chiếm lấy.
– Giúp ngươi ta sẽ được gì?
Đông Bách Hàn cười nhạt, Tề Trác Quân muốn mượn tay nàng danh chính ngôn thuận phá rối kế hoạch của Tề Trác Hâm, bản thân hắn lại âm thầm bày binh bố trận khiến Tề Trác Hâm có đi không về sau đó mang tất cả tội danh đổ cho nàng. Nàng cũng không ngốc, hắn lại càng không ngốc, chẳng lẽ hắn coi thường nàng tới vậy?
Trong đầu Tề Trác Quân đang suy tính gì nàng quả thật nhìn không thấu.
– Hàn ca ca, huynh lại quên rồi, năm đó đi sứ sang Tây Thần huynh đã từng hứa với ta, sau này sẽ giúp ta một chuyện coi như bù đắp chẳng lẽ lại nuốt lời?
Đoan Mộc Ly Tâm bắt đầu nheo lại mắt phượng lẳng lặng nghe tiếp. Đông Bách Hàn bất giác ho khan. Thật đáng sợ cái giọng điệu này, chẳng lẽ hắn sự thật đoạn tụ sao? Nhưng lời hứa gì đó là sao, nàng đã không còn nhớ nữa.
– Ta có hứa với ngươi?
– Ba năm trước, chúng ta chạm mặt ở Nam Cương đã từng tỷ võ.
Tề Trác Quân nhấp ngụm trà, khuôn mặt anh tuấn loáng thoáng đỏ lên rất khó phát giác. Nhưng làm sao qua được đôi mắt của Đoan Mộc Ly Tâm, nàng đập tay xuống bàn, phượng nhãn sắt lạnh bắn tới Tề Trác Quân.
– Nói cho rõ, ba năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Tề Trác Quân bị dọa giật mình, tóc gáy bắt đầu dựng lên, nội tâm xuất hiện chút sợ hãi.
“Chết tiệt, ta lại lỡ mồm rồi 〒_〒”
– Ta… ta..
– NGƯƠI.. MAU.. NÓI..CHO.. RÕ
Đoan Mộc Ly Tâm gằn giọng khiến trái tim nhỏ bé của Tề Trác Quân muốn gào khóc, dù sao hắn cũng là tiểu cô nương mà.
– Là Hàn,.. Hắn.. Hắn ôm.. Ôm ta
– NGƯƠI NÓI CÁI GÌ??
…… TO BE CONTINUED…
———————————————————-
💚 Để mọi người đợi lâu rồi. Năm nay ai đón giao thừa với ny giơ tay đii
Tiểu kịch trường.
“Tiểu Trác Quân bị treo ngược”
Tề Trác Quân: Tâm tỷ tỷ, tha mạng T_T
*Đoan Mộc Ly Tâm ngồi cho Đông Bách Hàn bóp vai*
Đông Bách Hàn: Xin lỗi huynh đệ, không giúp được ngươi.
*Tề Trác Quân ánh mắt cảm kϊƈɦ*
Đông Bách Hàn: Ngu thì chịu đi ((:
Tề Trác Quân: Đậu mợ -_-#
Đông Bách Hàn: Bảo bối nàng thấy dễ chịu chưa *xoa xoa vai*