Độc Sủng Đồ Nhi Yêu Nghiệt

Chương 34: Mục tiêu công kích




"A?" Ngải Thiển kinh hãi, đồng tử mở lớn, đôi mắt sáng trợn tròn không thể tin được. Nàng không nghe lầm chứ? Nàng vừa nghe thấy gì? Nói nàng đáng yêu?

Nguyệt Ca bật cười, nhìn Ngải Thiển. Có cần phải ngạc nhiên thế không?

"Nguyệt Nguyệt." Ngải Thiển vuốt ngực, cố gắng để bản thân biểu hiện cực kỳ bình tĩnh.

Nguyệt Ca chỉ cười nhạt, nhu tình được sự cho phép liền tràn ra: "Có phải cảm thấy dồi dào sinh lực, thân thể nhẹ bẫng?"

"Ừ đúng, đúng như thế."d☽đ☽L☽q☽đNgải Thiển gật đầu, vung tay lên, nói đầy khó hiểu: "Vừa rồi muội bay lên, suýt chút nữa là cái đầu đáng yêu này bị sưng rồi. Sao lại như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì có tiên cốt?"

"Ừ, ta chỉ cho tiên cốt. Sau này muội muốn học tiên thuật thì sẽ dễ hơn." Nguyệt Ca bâng quơ nói, không để ý tới sắc mặt tái nhợt có phần dọa người của mình.

"Huynh nói là -- muôi có thể học tiên thuật rồi hả?" Ngải Thiển trưng ra khuôn mặt vì hưng phấn mà đỏ bừng, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Ca. Bỗng chốc nàng quên luôn phải tính toán chuyện dáng người và dung mạo có thay đổi hay không với hắn.

"Ừm." Nguyệt Ca nhìn Ngải Thiển đầy thỏa mãn, xem nhẹ sự khó chịu trong cơ thể.

"Học cái gì trước ạ?" Hai tay Ngải Thiển chụp lấy tay Nguyệt Ca, khẽ lắc, đôi mắt sáng ngời như ngọc đen.

"Học..."

"Sư đệ!"

Lời Nguyệt Ca còn chưa nói ra thì đã bị một giọng nói mang theo phẫn nộ của một người cắt ngang.

Nghiêng đầu nhìn sang thì thấy Vân Chiến mặc trường sam màu đen, vẻ mặt đầy tức giận, tiêu sái bước vào. Lưu Niên vẫn mặc áo đen như cũ, mặt không biểu cảm.

"Sư huynh." Nguyệt Ca nhàn nhạt nói, từ từ dựa người vào giường, duỗi thẳng đôi chân không có cảm giác.

Mặt Ngải Thiển đầy không hiểu mà nhìn hai người. Sao lại nổi giận đùng đùng rồi xông tới đây vậy? Tuy mặtd♓đ♓L♓q♓đLưu Niên vẫn như khúc gỗ nhưng nàng có thể cảm giác được hắn đang che giấu tức giận.

"Sư huynh? Đệ vẫn biết chúng ta là sư huynh à?" Vân Chiến cực kỳ tức giận, tựa như một phụ thân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Sắc mặt Nguyệt Ca bình tĩnh, hờ hững nhìn Vân Chiến, nói: "Các huynh vốn là sư huynh của đệ."

"Được lắm! Vậy đệ nói xem tại sao lại lập kết giới không cho cúng ta vào? Giải thích cho ta đi." Vân Chiến bỗng nhếch môi cười, mang theo chút âm trầm.

Đôi mắt sáng ngời của Ngải Thiển đảo qua đảo lại, băn khoăn, muốn biết rõ tình huống bây giờ.

Mà Nguyệt Ca thì không mở lời, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn vào nơi xa xăm nào đó.

Thấy Nguyệt Ca không nói lời nào, Vân Chiến tự nói tiếp: "Đệ bày kết giới là không cho chúng ta đi vào cắt ngang đệ tự hại mình phải không?"

Cái gì? Ngải Thiển nghe mà kinh hãi. Tự hại mình là sao? Đôi mắt sáng chiếu về phía khuôn mặt tái nhợt của Nguyệt Ca, bỗng hiểu ra rằng Nguyệt Ca đã cho nàng tiên cốt, chắc chắn đã tự làm bản thân tổn thương.

Không để ai nói, Vân Chiến tiếp tục chất vấn: "Nha đầu kia chưa từng học cái gì, đệ liền trực tiếp cho nàng tiên cốt. Sao lại làm thế? Sao lại nóng vội như vậy?" Phải biết có người tu mấy trăm năm cũng không có tiên cốt. Sao lại tiêu hao tiên lực giúp nha đầu kia đi đường tắt như thế?

Càng nghĩ, Vân Chiến càng thấy tức giận, không phải bởi Nguyệt Ca cho Ngải Thiển tiên cốt mà là tại sao hắn không cân nhắc tới tình trạng bản thân trước khi làm? Thân thể Nguyệt Ca khác hẳn với người thường, tuy có thể đả thông tiên cốt cho Ngải Thiển nhưng cũng có thể khiến mình vạn kiếp bất phục. Trước kia sư phụ từng dặn dò hai người bọn họ phải chăm sóc cho sư đệ này thật tốt. Nhưng đúng là bọn họ chưa hề làm được. Sư đệ luôn luôn nhìn bề ngoài có vẻ bình bình tĩnh tĩnh nhưng ai nói cũng không nhúc nhích, không thể ngăn cản được. Bây giờ bày kết giới chính là không cho bọn họ vào, nếu không phải tiên lực của hắn bị hao tổn thì bọn họ cũng không phá được kết giới của hắn.

Nguyệt Ca phất nhẹ tay áo, nói: "Không sao, như vậy mới có lợi cho nha đầu."

Ngải Thiểnd●đ●L●q●đnghe thấy thế thì cảm động không thôi, nhìn mặt Vân Chiến đầy tức giận nàng cũng biết chuyện này không có gì tốt với Nguyệt Ca. Thật đúng như lời Nguyệt Ca, chuyện này tốt cho nàng.

Vân Chiến thấy Nguyệt Ca bày ra khuôn mặt bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy không hề gợn sóng, bỗng hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực, không thể mắng thành lời nữa. Thôi, nói gì cũng vô ích.

Vân Chiến khe khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, khuôn mặt phẫn nộ dần dần khôi phục bình tĩnh.

Ngải Thiển chợt đứng lên, đi tới trước mặt Vân Chiến, nói cực kỳ nghiêm túc: "Thực xin lỗi..." Thực xin lỗi, vì nàng nên bọn họ mới phải lo lắng cho sư đệ của mình.

Vân Chiến vô cùng kinh ngạc, cúi đầu, nhìn Ngải Thiển nhỏ nhắn xinh xắn. Khuôn mặt nàng tràn đầy nghiêm túc. Sao nàng lại xin lỗi không chút do dự vì chuyện này chứ? Điều này khiến hắn có muốn giận chó đánh mèo cũng không được.

Lưu Niên nhìn Ngải Thiển bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tuy không nói chuyện nhưng vẫn khiến Ngải Thiển đứng ngồi không yên. Ngải Thiển hiểu rất rõ bọn họ đều trách nàng. Nếu không bởi vì nàngd❖đ❖L❖q❖đthì Nguyệt Ca sẽ không tự tổn thương mình như thế. Đối với bọn họ mà nói, nàng chỉ là một người xa lạ. Trách nàng, đó là điều cực kỳ bình thường.

Ánh mắt Nguyệt Ca chợt lóe lên, giọng nói thanh nhã như ngọc lan ra: "Đệ không sao, các huynh đi ra ngoài trước đi."

Đuổi người trực tiếp như thế khiến lông mày Vân Chiến dựng thẳng lên. Bọn họ quan tâm hắn thế mà hắn không cảm kích, còn đuổi người. Thật là không có lương tâm.

Ngải Thiển rất muốn cười nhưng biết không thể cười được. Nàng dốc sức nhịn cười, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, tiêu sái bước tới bên cạnh Nguyệt Ca.