Bạch Tiểu Mễ là người thuộc phái hành động, nghĩ đến liền làm, nếm qua
điểm tâm rồi lại nhìn cây ăn quả vừa mới trồng ngày hôm qua, xác định
không có vấn đề gì, mới bắt đầu đi dạo trong sơn trại, nhưng đi dạo một
buổi sáng cũng không phát hiện được chỗ nào thích hợp trồng lúc nước,
nhưng lại tìm được một số rau trồng địa phương
Bên trong sơn trại không tìm được nơi thích hợp, Bạch Tiểu Mễ có chút
phiền não, nhìn vào hẻm núi xa xa, nơi này là đường đi ra ngoài, kỳ thật toàn bộ Hắc Phong trại giống như một thế ngoại đào nguyên(chốn tiên cảnh), nhưng đất ở thế ngoại đào nguyên này trừ bỏ phía sau núi cùng phía tây
là có thể gieo trồng được, nơi khác căn bản không thể dùng.
Hơn nữa gieo trồng lúa nước, đầu tiên chính là nguồn nước phong phú,
nhưng tưới nước cũng cần có phương tiện, còn có một điểm chính là đất
đai màu mỡ, dù sao thế giới này không có phân bón hữu cơ, phân hóa học
này nọ Bạch Tiểu Mễ không muốn làm.
Bạch Tiểu Mễ đứng ở cửa lớn các đó không xa trông ra khe núi đến ngẩn người.
“Các ngươi nói phu nhân có phải nhớ Đại đương gia hay không!” Một sơn
tặc nhìn thấy bộ dáng buồn rầu của Bạch Tiểu Mễ đứng cách đó không xa,
hai mắt vô thần nhìn cửa sơn trại, giống như một hòn vọng trụ, hơn nữa
hành động này đã duy trì hơn nửa canh giờ.
“Phải rồi, huynh đệ ngươi chưa nhìn thấy, phu nhân cùng Đại đương gia có biết bao nhiêu là ân ái, hai người cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt, Đại
đương gia cứ rảnh rồi liền ở cùng phu nhân, hơn nữa phu nhân trồng cây
ăn quả, Đại đương gia cũng không phản đối!” Một tiểu huynh đệ khác lại
nói.
“Mỗi ngày gặp mặt không phải đều bình thường sao? Đại đương gia cùng phu nhân là vợ chồng, nhưng tại sao phu nhân lại muốn trồng cây ăn quả,
chẳng lẽ không thích hoa quả mua về không được tươi ngon?” Một sơn tặc
thủ vệ khác lại tham gia thảo luận.
“Có lẽ là vậy không chừng, phu nhân cũng thật kỳ quái, có phúc không
hưởng thụ thậ tốt, cả ngày đều mua bán này nọ, lại nói, nào có cường đạo nào ở trong sơn trại mình đi trồng cây, mà nơi nào có thổ phi không
cướp bóc mà đi trồng cây!” Tiểu đệ có tham gia vào ngày trồng cậy hôm
qua có chút oán niệm nói.
“Được rồi, tiểu tử ngươi mau đi đi! Không phải chỉ trồng cây thôi sao?
Còn có, ngươi cũng đừng ở đây mà oán trách, nếu như bị phu nhân nghe
được lời ngươi nói vừa rồi, lại giống như Lưu Cương bại dưới tay phu
nhân đấy!” Người nọ cẩn thận đụng người bên cạnh, bởi vì hắn phát hiện,
nhân vật chính bọn nói tựa hồ có phản ứng, hơn nữa còn đi tới hướng bên
này bọn họ.
Trời ạ! Lời bàn tán của bọn họ vừa rồi liệu phu nhân có nghe thấy không?
Thủ vệ tổng cộng có tám người, bốn người là tuần tra, nhìn thấy Bạch
Tiểu Mễ đi tới, trên mặt thoáng qua vẻ kích động, lập tức a dua nhìn
Bạch Tiểu Mễ.
“Phu nhân hảo!” Mấy người a dua cười chào hỏi.
“Mở cửa, bản phu nhân muốn đi ra ngoài!” Bạch Tiểu Mễ gọn gàng dứt khoát nói.
Bạch Tiểu Mễ vừa mới nhìn cửa hẻm núi đến ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ
đến lúc trước bản thân mình chạy trốn trên đường tựa hồ đã nhìn thấy một mảnh đất, lúc trước nghĩ chỗ này quá mức rộng lớn, đi trên đường dễ
dàng bị phát hiện, cho nên mới đi đường vòng, hồi tưởng tới nơi đó thật
không sai, hơn nữa cách đó không xa có một dòng suối, lúc đó Bạch Tiểu
Mễ khát còn uống một ít.
Nếu lợi dụng tốt con suối đó, đến lúc đó sẽ là nơi có nguồn nước phi thường tốt.
Hơn nữa mảnh đất kia có chút dốc, nhưng lại có thể đem nó cải tạo thành
ruộng bậc thang, lúc trước bởi vì không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lo chạy, căn bản là không có xem qua cấu tạo và tính chất của đất đai, cũng
không biết có thích hợp trồng lúa nước hay không.
Hiện tại Bạch Tiểu Mễ sốt ruột, nghĩ muốn đi ra ngoài xem lại mảnh đất
kia, nàng muốn biết mảnh đất đó có thích hợp trồng lúa nước hay không,
nếu thích hợp, tuy rằng hơi xa, nhưng đi cũng chỉ mất một canh giờ, lộ
trình có thể chấp nhận được, dù sao đi xung quanh sơn trại mất hết mấy
canh giờ, làm ruộng đi tới đó là không xa.
Đến lúc đó xây dựng căn cứ chuyên môn trồng lúa nước ở đó, sau đó an bài hai hộ gia đình ở đó trông nom.
Ý tưởng phi thường tốt đẹp, Bạch Tiểu Mễ hận không thể bay tới để nhìn,
hơn nữa hiện giờ nàng có dị năng đặc biệt, cho dù đến lúc đó nàng nhìn
không ra, dị năng nhất định sẽ giúp nàng chắc chắn.
“Thế nào không mở cửa?” Bạch Tiểu Mễ có chút vội vàng, nhưng tiểu sơn tặc trông cửa tựa hồ không có ý tứ mở cửa.
“Phu nhân, không có lệnh của các vị Đương gia, ta không dám mở cửa!” Sau sự kiện đặc biệt phu nhân chạy trốn, tên trông cửa lần trước không biết giờ đang ở nơi nào? Bọn họ cũng không nghĩ xe đi vào vết xe đổi của hắn ta.
“Ý của các ngươi chính là không muốn mở cửa!” Bạch Tiểu Mễ có chút buồn
bực, bất quá nghĩ đến việc xấu chạy trốn của bản thân, người ta không
dám mở cửa cũng chuyện bình thường.
“Phu nhân có thể đi hỏi Nhị đương gia hoặc Tam đương gia!” Đại đương gia cùng Tứ đương gia xuống núi, hiện tại trong sơn trại người có quyền để
phu nhân ra ngoài chỉ có hai vị kia, đến lúc đó mặc kệ phu nhân có đi ra ngoài hay không, đều không tới trên người bọn họ
“Được rồi, các ngươi chờ!” Bạch Tiểu Mễ có chút mất hứng, nhưng không
muốn bọn họ khó xử, dù sao lần này nàng cũng không phải thật muốn chạy,
cho nên không cần phải xung đột cùng đám tiểu lâu la này.
Bạch Tiểu Mễ xoay người trở về, nghĩ tìm người nào nói chuyện này tương đối tốt.
Trên lý trí Bạch Tiểu Mễ nhận định Tam đương gia nói chuyện được, tuy
rằng giọng điệu có khó nghe, nhưng chỉ là tính khí của một tiểu hài tử,
chỉ cần nắm chắc là có thể thu phục, nếu không, cũng sẽ không bị nàng
chỉ huy đi khai hoang.
Nghĩ như vậy, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp hướng đến sân của Tam đương gia.
Nhưng Bạch Tiểu Mễ lại chụp hụt, tìm người hỏi, thế mới biết Tam đương gia người này tức giận đã chạy xuống núi.
Rơi vào đường cùng, Bạch Tiểu Mễ chỉ có thể đi hướng sân Nhị đương gia,
nói thật, Nhị đương gia rất ít nói chuyện, trừ bỏ thời điểm ban đầu cảnh cáo nàng ở bên ngoài, chuyện khác đều thực bình thường, hay không phải
nói bình thường, mà là đối phi thường lạnh lùng với nàng, dường như
không có bất kì người nào vào được tâm hắn, đương nhiên ngoại trừ Lý Mặc Nhiên, còn có Tam đương gia cùng Tứ đương gia.
Đến hiện tại, Bạch Tiểu Mễ vẫn cho rằng bốn người này vẫn là huynh đệ
ruột thịt, đương nhiên không biết huynh đệ ruột chỉ có Lý Mặc Nhiên và
vị Nhị đương gia mà đến bây giờ nàng vẫn chưa được biết tên, mà Tam
đương gia cùng Tứ đương gia là do người mang về nuôi dưỡng.
Một đường đi đến trước cửa Nhị đương gia, Bạch Tiểu Mễ bỗng nhiên có
chút do dự, vị Nhị đương gia này tựa hồ không muốn gặp nàng, điều này
nàng có thể lý giải, nếu nàng có một đại ca, mà tân nương đại ca vừa mới cưới về lại chạy trốn, như vậy nàng cũng sẽ không thích.
Kỳ thật Bạch Tiểu Mễ cũng nghĩ sẽ chờ Lý Mặc Nhiên trở về, nhưng hiện
tại đã đầu xuân, sau khi tìm được địa phương, còn phải khai hoang, mua
hạt giống, tất cả đều cần có thời gian, nàng thật tình không muốn chậm
trễ thời cơ tốt làm ruộng.