Độc Sủng Điền Viên Man Thê

Chương 29: Bại lộ hành tung




“Không sao!” Bạch Tiểu Mễ khoát tay áo, bày tỏ mình không để ý.

“Không biết tiểu công tử đến cửa hiệu là có việc gì muốn đảm đương hay sao?” Quản sự nói chuyện với Bạch Tiểu Mễ khách khí không ít, dựa vào cách xưng hô có thể nhìn ra một hai, ban đầu là tiểu ca, giờ đã thăng cấp thành tiểu công tử.

“Ta có tài cán gì để đảm đương chứ? Đương nhiên chỉ là muốn cầm ít đồ?” Bạch Tiểu Mễ cũng không khách khí trực tiếp theo quản sự đi vào, vẻ mặt kiêu ngạo, có chút mãnh liệt.

“Vậy có thể đưa vật đó để lão phu xem được không?” Quản sự trung niên khách khí hỏi.

“Đương nhiên!” Bạch Tiểu Mễ từ bên trong túi đồ lấy ra một cái trâm ngọc, trâm ngọc này là đồ Lý Mặc Nhiên cho nàng một ngày trước khi đi ra ngoài, chất liệu ngọc nhìn có vẻ bình thường, không sáng bóng, cho nên nàng nhận định đây là đồ không đáng giá nhất mới đưa ra.

Nhưng khi vật được lấy ra, thân thể quản sự bỗng chốc cứng đờ, nét mặt tái xanh, quản sự nhanh chóng ngẩng đầu lên quan sát kĩ người trước mắt, tóc ngắn ngủn, trên mặt đen xì, thấy thế nào đều giống một thiếu niên nho nhỏ, hắn sẽ không là......

“Tiểu công tử muốn cầm bao nhiêu bạc?” Quản sự rất nhanh thu hồi ánh mắt tìm tòi của mình, làm bộ như đang nghiêm túc xem trâm ngọc trước mắt.

Bạch Tiểu Mễ đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt kì lạ vừa rồi của quản sự, chẳng lẽ trâm ngọc này quá mức bình thường?

“Vậy quản sự trả ta được bao nhiêu?” Đối với tiền ở thế giới này Bạch Tiểu Mễ không có khái niệm, huống chi nàng đang lo lắng trâm ngọc này thật sự không có giá trị gì, nếu chào giá cao, người ta lại cho rằng mình tới để quấy phá, như vậy sẽ gây phiền phức, cho nên Bạch Tiểu Mễ không dám lỗ mãng trả lời, mà cười cười đem vấn đề hỏi ngược lại viên quản sự.

“Năm ngàn lượng thế nào?” Kỳ thật vật này hắn căn bản không dám ra giá, nhưng lại lo lắng vị tiểu công tử trước mắt này chính là “vị kia” thì thật sự sẽ rắc rối to, cho nên hiện tại tạm thời đưa tiền để nàng dùng trước mắt, đợi đến khi biết được sự việc chính xác, đến lúc đó cho dù không phải “vị đó”, hắn vẫn có thể phái người đến lấy tiền về.

Dù sao trâm ngọc này không phải người nào cũng có thể lấy được!

“A!” Nghe được số tiền, Bạch Tiểu Mễ nhịn không được trợn tròn hai mắt, nét mặt có chút không dám tin nhìn viên quản sự trước mắt, rồi lại nhìn về phía cái trâm ngọc bình thường không thể bình thường hơn đang ở trên tay hắn, không phải viên quản sự này có vấn đề đấy chứ?

Hay là nói mắt nàng vụng về, không nhìn ra chỗ trân quý của cái trâm ngọc kia?

Bạch Tiểu Mễ dừng một chút, lập tức lấy tay nhanh chóng đoạt trâm ngọc trở về, có lẽ mắt nàng thật vụng về không nhìn ra điểm trân quý, quản sự này mày không nhăn đã ra một cái giá cao nhanh như vậy, chắc chắn nó không chỉ dừng ở cái giá đó.

Bạch Tiểu Mễ đương nhiên sẽ không để người khác chiếm tiện nghi của mình.

“Bản công tử hối hận, hiện tại không bán nữa!” Bạch Tiểu Mễ vẻ mặt kiêu ngạo nói, dường như việc lật lọng đối với nàng mà nói chỉ như chuyện bình thường không liên quan đến ai.

Quản sự thấy đối phương đoạt trở về, vừa kinh ngạc và lo lắng, liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao nếu người này thật sự là “vị kia”, nếu chủ nhân biết vị này đem vật quan trọng ra để cầm, không tức chết mới là lạ, rốt cuộc người xui xẻo nhất chỉ có bọn họ.

“Được rồi!” Quản sự gật đầu, cũng không có ý muốn trách nàng.

“Bản công tử bán cái này, ngươi ra giá đi?” Bạch Tiểu Mễ cầm trâm ngọc lên tay, động tác lần này cẩn thận hơn rất nhiều so với động tác lúc trước, cái này đúng là bán được một số tiền lớn! Nhìn không nhận ra, sẽ không gặp rắc rối, cũng khó lọt vào mắt đạo tặc lại dễ dàng mang theo nữa.

Đem ngọc trâm cất cẩn thận, Bạch Tiểu Mễ trực tiếp từ trong gói đồ lấy ra một vòng ngọc, đây là vật mà nàng đeo trên tay ngày “thành thân”, vốn thấy nó vừa lớn vừa nặng, cho nên mới nghĩ nó đắt giá không dám lấy ra, nhưng hiện tại Bạch Tiểu Mễ không dám tin vào ánh mắt mình nữa, đành lôi vòng ngọc ra bán.

“Cái này một ngàn lượng bạc!” Quản sự là người cực kỳ thông minh, cho dù hắn cố ý trả giá cao cho vị trước mắt này, nhưng cũng không dám đến mức cao quá, nếu cái vừa rồi không quá đặc biệt, ra giá quá ít sẽ trêu chọc chủ nhân sinh khí, hắn cũng sẽ không cho nhiều như vậy, bất quá cái này cũng không tồi, hắn đành thu hồi lại vật này vậy.

“Được!” Xem diễn xuất của quản sự trước mắt, Bạch Tiểu Mễ không nghĩ nhiều, cảm thấy giá cũng không khác mấy so với mình suy nghĩ, cho nên liền sảng khoái đáp ứng ngay.

Quản sự đem tiền giao cho Bạch Tiểu Mễ, sau đó tiễn Bạch Tiểu Mễ ra khỏi cửa hiệu cầm đồ.

Trên người có tiền, tâm tình Bạch Tiểu Mễ tốt hẳn lên, rời khỏi hiệu cầm đồ liền đi tìm khách sạn, nàng tính toán trước tắm rửa sạch sẽ một cái, sau đó sẽ ăn uống ngon lành, rồi nghỉ ngơi. Dù sao trong thời gian dài như vậy nàng vẫn chưa được ngủ một giấc thật ngon.

Quản sự hiệu cầm đồ thấy Bạch Tiểu Mễ rời đi, hướng ánh mắt sang người bên cạnh, người nọ cấp tốc bám theo.

Mà quản sự cũng không nhàn rỗi, bước nhanh về hướng bên trong hiệu cầm đồ, đi đến sân nuôi thả ưng, nhanh chóng lấy bút giấy, mặt trên viết vài chữ, sau đó liền cột vào chân ưng, quẳng ra ngoài, trong nháy mắt chỉ thấy bóng ưng xuất hiện ở đường chân trời, quản sự làm xong hết thảy mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Nửa canh giờ sau, trên bầu trời Hắc Phong trại nghênh đón một chú đại ưng, ưng chỉ bay trên khoảng không một lát, sau đó hạ dần xuống cái sân lớn nhất.

Một thân ảnh cao lớn khôi ngô xuất hiện bên cửa sổ, nhìn chim ưng bay xuống, giơ tay lên, chim ưng dường như bị cái gì đó khống chế, thẳng tắp dừng trên tay người nọ.

Người cao lớn rắn rỏi đem thư trên đùi chim ưng xuống, sau đó thả ưng cất cánh về trong đại viện.

Giấy nhỏ được mở ra, nhìn đến nội dung trong đó, thân hình cao lớn hơi chấn động, ánh mắt sâu xa kia lập tức thoáng qua một tia vui sướng, giây tiếp theo thân ảnh người nọ đã biến mất trong phòng, không thấy tung tích.

Một canh giờ đi qua, cánh cửa sổ trên lầu hai khách điếm được mở ra không một tiếng động, thân ảnh cao lớn kia kích động tiến vào bên trong, nghe thấy trong màn kia tiếng hít thở đều đều, người cao lớn lặng lẽ bước tới.

Vươn cánh tay thon dài, ngón tay nhẹ nhàng vén màn lên, nhìn thấy dung nhan quen thuộc kia, tâm người nọ vốn có chút khẩn trương đã trở lên nhu hòa mềm mại.

Thật đúng là nàng! Trong mắt người nọ tràn đầy sự vui sướng.

Nhưng khi nhìn tới mái tóc ngắn ngủn kia, trên mặt hiện lên vẻ u ám, đồng thời trong mắt thoáng qua tia phức tạp.

Nàng chỉ vì muốn thoát khỏi hắn mà nỡ đem mái tóc dài xinh đẹp kia cắt ngắn, chẳng lẽ nàng không muốn thừa nhận thân phận của hắn đối với nàng sao?

Nhưng làm sao bây giờ? Cho dù biết nàng không đồng ý, hắn không nghĩ mình sẽ buông tay. Kỳ thật trong lòng hắn luôn cảm kích đối với việc bọn Nhị đệ cướp được nàng về, dù sao nếu không có bọn họ, hắn làm sao có thể gặp được nàng?