Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 152






Chương 152: Đoạn Đường Vui Vẻ
Sáng sớm hôm sau, Chiến Bắc Liệt nếm thử mùi vị đặc biệt xong rất thỏa mãn, chép chép miệng tỉnh giấc.
Lãnh Hạ chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của hắn, thật sự hoài nghi người này có thể phun ra hai cục xương.
Nàng bĩu môi, trở mình, người kia lập tức dính sát vào.
Bị hai cánh tay rắn chắc bao quanh, lưng dán vào lồng ngực nóng ấm của hắn, lại còn nghe tiếng nói trầm khàn ở bên tai: "Tức phụ, tiếp tục?"
"Ừm...." Lãnh Hạ nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi xoay người nằm đè lên hắn, híp mắt lười biếng nói: "Ta ở phía trên!"
Ưng mâu trần đầy dục hỏa, mày kiếm nhướn cao, Chiến Bắc Liệt chậm rãi nói: "Cẩn tuân ý chỉ của Nữ hoàng!"
Giữa được và không được ăn, loại vấn đề nhỏ nhoi này trực tiếp bị vứt bỏ.
.........
Bên trong gian phòng hai người đang kịch liệt đại chiến, làm thuyền vốn đã lắc lư lại càng lắc lư.
Ba người Cuồng Phong ở ngoài cửa mờ ám liếc nhau, ý tứ: Gia thật dũng mãnh!
Một lúc lâu sau......
Ba người sùng bái nhìn cánh cửa im lìm: Tiểu Vương phi thật bưu hãn!
Hai canh giờ sau.....
Ba người kéo ghế đến ngồi, lười biếng mơ màng nói: "Gia thật cầm thú!"
Ba canh giờ sau.......
Trong phòng vẫn đang chiến đấu không ngừng, khai chiến, đình chiến, lại khai chiến, khai chiến xong lại đình chiến, rồi lại khai chiến, ba người Cuồng Phong đã ngủ say, trong lúc ngủ vẫn còn lẩm bẩm: "Tiểu Vương phi không bằng cầm thú!"
Bọn họ cũng đã tự mắt nhìn thấy Gia quy mười điều, nhất là........
Gia quy điều chín: Lúc Vương phi lâm hạnh thì phải kiên trì bền bỉ, không được có hành động lực bất tòng tâm.
Gia quy điều mười: Vương phi không muốn thì phải tự giải quyết, không được có hành động lén lút bên ngoài.
.......
Đến tận lúc ba người tỉnh ngủ mới hoảng sợ phát hiện bên trong vẫn chưa kết thúc, nhất thời liền rơi lệ đồng tình, gia đáng thương a, chắc chắn là bị Tiểu Vương phi hành hạ!
Không tự chủ mà nhìn về phía cửa phòng với ánh mắt thương hại, đồng tình, cố gắng sống a......
Đây chẳng qua là ba người Cuồng Phong quá lo lắng!
Cho nên, lúc Lãnh Hạ mệt đến nhũn cả chân, thầm mắng Chiến Bắc Liệt là cầm thú, vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy ba người Cuồng Phong với ánh mắt Vương phi, tha cho gia đi, lửa giận lập tức bốc lên, suýt thì tức đến hôn mê.
Ánh mắt âm trầm đảo qua ba người, Lãnh Hạ phất tay áo một cái, bước nhanh rời đi.
Đương nhiên, nếu bỏ qua chuyện nàng lảo đảo suýt quỵ xuống thì khí thế phất tay áo kia, thật sự là rất bưu hãn.
Lãnh Hạ đi trên hành lang, phía trước có một người đang đi tới, thấy nàng một cái liền dừng lại, đỏ mặt, xoay người, chạy trối chết........
Chính là Mộ Nhị!
Rất rõ ràng, sau khi nhìn trộm tiết mục kích tình, Mộ Đại thần y.......
Lúng túng, mất tự nhiên, ngượng ngùng.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, cũng không đuổi theo hắn, được rồi, thật ra với tình hình của nàng lúc này, dù Mộ Nhị có chạy bằng một chân, nàng cũng không đuổi kịp.
Đi vào bếp, liền thấy mấy người trong Thí Thiên đang vây quanh một cái vại lớn, vẻ mặt hiếu kỳ.
Thấy nàng vào, Lâm Thanh hai mắt sáng ngời, hỏi: "Cô nương, chúng ta đang đoán đây, người bảo nuôi mấy con cá này trong vại một tháng, không phải sẽ gầy đi sao?"
Lãnh Hạ cười thần bí, thản nhiên nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ."
"Cô nương, lẽ nào những con cá này không dùng để ăn?" Trì Hổ vò vò đâu hỏi.
Nàng bước lên trước nhìn, trong vại đang có hơn mười con cá lớn, đây đều là thành quả của Thí Thiên lúc nhàn rỗi, vốn định kho ăn nhưng sau đó được nàng yêu cầu giữ lại.
Nuôi trong vại một tháng, đến giờ ngay cả sức bơi cũng không có.
Đúng lúc có thể ăn!
Nhìn mấy ánh mắt hiếu kỳ, Lãnh Hạ bật cười: "Cá đương nhiên là để ăn!"
Nói xong liền vén ống tay áo, cầm một con dao xoay tròn, dao thái mà cứ như thành dao mổ, nhìn trông rất dữ tợn.
Thấy thế, Thí Thiên vội lui ra phía sau, lau mồ hôi trên mặt, sau đó bọn họ thấy Lãnh Hạ đầy sát khí.......
Mổ cá, lấy máu, cạo vảy, moi nội tạng, làm sạch đầu, lấy xương!
Mổ cá bọn họ thấy nhiều rồi nhưng chưa thấy ai mổ cá lại hung thần ác sát như ra trận giết người thế này!
Cô nương a, mổ cá thôi mà, thật ra không cần như thế đâu!
Lãnh Hạ lắc đầu Trẻ con không thể dạy, mổ cá cũng là giết, đối với một sát thủ, chỉ cần là giết, phải giết dứt khoát, giết mỹ lệ, giết nghệ thuật!
Nàng xử lý xong liền thái thành miếng, chia chúng thành những miếng bằng nhau, những miếng cá thái xong như là có mắt bay sang chiếc đĩa bên cạnh, xếp thành hàng.
Thấy mấy người trợn mắt há hốc mồm vây xem, Lãnh Hạ phủi phủi tay nói: "Hành, gừng, dầu muối."
Những miếng cá ngon lành làm mọi người nuốt nước miếng, lập tức chạy đi chuẩn bị.
Lãnh Hạ mỉm cười, dùng khăn lau hết những vết máu còn sót lại, đợi mọi người mang đồ về làm gia vị mới gật đầu hài lòng.
Bên ngoài dần dần có nhiều người xúm lại xem náo nhiệt, Thí Thiên đều tươi cười vui vẻ, tâm tình vô cùng kích động, cô nương tự mình xuống bếp a!
Ba người Cuồng Phong đã sớm biết Lãnh Đại sát thủ và Đại Tần Chiến thần hợp lực đốt phòng bếp nên nghi hoặc nhìn vào trong, không hiểu ra sao.
Cuồng Phong gãi đầu một cái: Vương phi không biết làm cơm mà?
Thiểm Điện nhìn trời: Lẽ nào Vương phi lén học ở Tây Vệ?
Lôi Minh siết quyền: Gia lao lực như vậy, cần tẩm bổ!
Nói là thế nhưng họ suy nghĩ một hồi rồi quyết định không vào, chỉ nấp ở bên ngoài, nhỡ may bếp có cháy thì cũng dễ chạy......
Đang lúc bọn hắn âm thầm vì sự cơ trí của mình mà vỗ tay thì........
"Cuồng Phong, Thiểm Điện, Lôi Minh!" Bên trong vang lên giọng nói trong trẻo.
Ba người chớp chớp mắt mấy cái, sau khi xác định là gọi mình liền sợ sệt rụt cổ lại, thận trọng bước vào.
Vừa vào trong liền thấy Lãnh Hạ đang cười tươi, đều sợ run cả người, từ lúc biết nàng đến giờ, chỉ cần có biểu cảm ấm áp như thế, chắc chắn không có chuyện gì tốt!
Trong mắt xẹt qua một tia cười đùa, Lãnh Hạ ngoắc ngoắc tay, bộ dáng sói xám dụ dỗ cừu non làm cả ba sởn tóc gáy.
Giơ một lát cá ra, Lãnh Hạ cười tủm tỉm: "Nếm thử."

Ba người trừng mắt lắp bắp: "Vương vương vương vương......."
Lãnh Hạ bổ sung: "Vương phi."
Tiếp tục nói lắp: "Sống sống sống sống....."
Bình tĩnh gật đầu: "Sống."
Được rồi, bọn họ thừa nhận lát cá này rất sạch sẽ thơm ngon rất kích thích thèm ăn nhưng mẹ nó dù có sạch sẽ thơm ngon thế nào thì cũng vẫn là sống a!
Ba người nhìn trời, lệ rơi đầy mặt, Vương phi a, chúng ta không nên coi người như lang sói a........
Tuyệt đối là gia, không bằng cầm thú a.........
Ba người mở miệng kêu rên, đột nhiên im bặt, mặt muôn màu sắc nhai cái thứ bị Lãnh Hạ nhanh như chớp nhét vào miệng....
Miếng cá!
Đúng vậy, là miếng cá, do Lãnh Hạ cố ý giữ lại cho họ, à, chưa xử lý gì cả, vẫn còn tơ máu, rất tanh.
Ba người lập tức lao ra ngoài.
Nôn —— nôn không ngừng.
Lãnh Hạ ưu nhã nhíu mày, chậc chậc chậc, đáng thương.
Nàng xoay người, nhìn một đám bị dọa, nhún vai nói: "Lại đây nếm thử?"
Mọi người đều xua tay, nghe tiếng nôn kinh thiên động địa ở bên ngoài, sởn hết cả gai ốc, liên tục lui về phía sau.
Lãnh Hạ bĩu môi, mấy kẻ không hiểu biết này!
"Nhị tẩu, nghe nói có đồ ngon?" Một tiếng hưng phấn truyền đến, Chiến Bắc Việt đẩy cửa bước vào.
Lãnh Hạ tưới nước tương nhét vào miệng hắn, cười nói: "Đương nhiên là đồ ngon."
Sắc mặt hắn vui vẻ, ăn rõ nhanh rồi nhe răng cười: "Đệ còn muốn ăn nữa."
Cuối cùng cũng có người hiểu biết!
Lãnh Hạ ngoắc tay, Chiến Bắc Việt chạy đến, hai người ăn ngay tại phòng bếp, ngươi một miếng ta một miếng, ăn bất diệc nhạc hồ.
Làm đám người đằng sau tái mặt đi vài phần.
"Vương phi, chúng ta thực sự biết sai......." Ba người Cuồng Phong vừa nôn xong liền xông vào, không nói hai lời đã sám hối trước tiên, bỗng nhiên trừng mắt.
Bọn họ nhìn thấy cái gì, thứ kinh tởm kia, Tiểu Vương phi lại đang ăn rất ngon lành với Việt Vương gia?
Chiến Bắc Việt vui tươi hớn hở quay đầu lại, hưng phấn nói: "Nhanh lên, Nhị tẩu làm món mới, mau đến....."
Ọe........
Còn chưa dứt lời, ba người lại tông cửa xông ra ngoài.
Nghi hoặc nhìn bên ngoài rồi lại nhìn mấy bức tượng đá mọc rễ trong phòng, cuối cùng Chiến Bắc Việt cũng phát hiện ra có điều không đúng: "Nhị tẩu a, sao vậy?"
"Kệ họ, mau mang cho Tiểu Đao một đĩa." Lãnh Hạ bĩu môi, kín đáo đưa cho hắn một đĩa.

"Đúng đúng! Tiểu Thái Bản!" Hắn lập tức nhận lấy.
Trên boong thuyền, Chiến Bắc Việt nhìn ba người kia nôn đến không biết trời đất là gì, ngay cả ruột cũng sắp nôn ra ngoài, tò mò bước lại gần.
Ba người vừa mới nôn xong, mới thoải mái được vài giây đã lại nghe thấy mùi tanh, dạ dày lại cuộn lên.
Cuồng Phong mặt mũi trắng bệch, dựa vào vai Lôi Minh, muốn giận mà không làm gì được.
Vừa quay đầu liền thấy Chiến Bắc Việt đang cầm một đĩa kỳ dị kia bước lại gần: "Vương gia, người người người....... đừng tới đây, đừng tới đây....."
Cuồng Phong lui ra phía sau vài bước, kéo theo Lôi Minh, hai người bước hụt chân......
Tùm tùm!
Rơi xuống biển!
Thiểm Điện chưa kịp phản ứng, khó hiểu quay đầu, lập tức vã mồ hôi lạnh, nhìn Chiến Bắc Việt khó hiểu rồi lại nhìn Cuồng Phong Lôi Minh ở dưới, khóc không ra nước mắt: "Vương gia, ta ta ta ta.... tự nhảy."
Dứt lời, tùm!
Nhảy thẳng xuống biển.
Chiến Bắc Việt gãi đầu, ta chỉ đến xem, sao phải nhảy xuống biển?
Hắn nhún vai, đưa đồ cho Tiểu Thái Bản quan trọng hơn!
Đợi hắn rời đi, ba cái đầu lén lút trồi lên, phun nước ra, quan sát phía trên, xác định thứ kỳ dị kia Chiến Bắc Việt đã mang đi mới vội vàng bơi lên thuyền.
Ba người ướt sũng nằm ở trên boong thuyền, liếc mắt nhìn nhau, lập tức có chung một suy nghĩ, tìm gia tố cáo.
Ba đứa trẻ bị bắt nạt, đương nhiên là muốn tìm người lớn tố cáo.
Khi bọn hắn hung ác giậm chân một cái, cố lấy dũng khí chạy đến phòng Chiến Bắc Liệt, than thở khóc lóc, cực kỳ bi ai, lên án mạnh mẽ Tiểu Vương phi không bằng cầm thú đang chờ gia anh minh thần võ làm chủ cho vì bọn họ thì.......
Chiến Bắc Liệt bắt được trọng điểm.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt rõ ràng rất sâu xa, chậm rãi hỏi: "Các ngươi nói, Vương phi tự mình xuống bếp, tự đút cho các ngươi ăn?"
Lôi Minh chớp chớp mắt mấy cái, trực giác cho thấy mấy lời này có chút lạ, coi như toàn bộ quá trình cũng có thể quy lại là như thế nhưng........
Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận xem lãnh ý nhàn nhạt kia là do đâu thì Thiểm Điện đã tỏ vẻ oan ức: "Đúng vậy gia, nhất định phải làm chủ cho chúng ta a!"
"À...." Ánh mắt Chiến Bắc Liệt lại kỳ dị thêm vài phần, mỉm cười nói: "Đi!"
Hắn đứng lên, trong ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của Lôi Minh, Thiểm Điện tươi cười chân chó, Cuồng Phong vô cùng kích động, bước nhanh ra ngoài, vung tay lên nói: "Đi, theo gia đi đòi công bằng!"
"Rõ!" Ba người đứng nghiêm ngay ngắn, ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, to tiếng đáp.
Trên đường đến phòng bếp, Lôi Minh nhìn Chiến Bắc Liệt hiên ngang lẫm liệt, tự đập vào gáy mình một cái, đồ lòng dạ tiểu nhân!
Ngay lúc Lôi Minh tự phỉ nhổ chính mình, không nên hoài nghi gia anh minh thần võ của bọn họ thì đột nhiên thấy đau mông, thân thể nghiêng về trước, rơi tự do.....
Tùm!
Ngay sau đó.......
Tùm! Tùm!
Ba tiếng động rơi xuống nước vang lên xong, Chiến Bắc Liệt thu chân vừa đạp lại, gương mặt tuấn tú đen kịt, mẫu sư tử còn chưa từng tự tay xuống bếp làm đồ ăn cho lão tử, còn chưa từng đút cho lão tử ăn.....
Các ngươi còn dám ghét bỏ!
Chiến Bắc Liệt thèm muốn ghen tỵ trừng mắt mấy tên ở dưới nước, mím môi bước vào phòng bếp, với mẫu sư tử hắn cần phải......
Trao đổi một chút!
Khí phách hiên ngang bước vào phòng bếp, đang muốn phun mấy lời trong đầu ra, đang muốn thể hiện sự đố kỵ thì Lãnh Hạ mỉm cười, mọi thứ đều biến mất sạch.
Nàng cong cong khóe mắt, cười nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Chiến Bắc Liệt phỉ nhổ chính mình, rũ đầu xuống, lắc lư bước đến cạnh Lãnh Hạ, đáng thương nhìn đĩa cá trên bàn.

Lãnh Hạ chớp chớp mắt mấy cái, lập tức hiểu ra!
Lấy đĩa đến rồi cười: "Ta nghĩ là ngươi còn ngủ nên đặc biệt để lại cho ngươi một đĩa, giờ dậy rồi thì lại đây nếm thử."
Ưng mâu lóe sáng, nhìn chằm chằm tức phụ, máy móc há miệng để nàng đút cá lát cho ăn, ngơ ngác nhai, ngơ ngác nuốt.
Sau đó, hắn chớp chớp mắt, ngây ra nói từng chữ một: "Đặc biệt, để lại, cho ta, một đĩa?"
Lãnh Hạ liếc mắt nhìn hắn tỏ ý đó là chuyện đương nhiên, rồi lại đút cho hắn một lát.
Máy móc nhai, nuốt.
Bỗng nhiên, hắn nở nụ cười, bước lại gần hôn lên môi Lãnh Hạ: "Tức phụ."
Chụt!
Lãnh Hạ cũng hôn lại một cái.
Hắn lập tức nhảy lên, ôm lấy nàng rồi vui vẻ nói: "Nàng đút cho ta rồi, giờ ta đút cho nàng!"
Sét đánh giữa trời quang!
Phượng mâu dùng tốc độ chậm nhất để chớp, lần này đến phiên Lãnh Hạ ngây ra, trung thực hỏi: "Ngươi muốn......"
Đại Tần Chiến thần mỉm cười, gật đầu, khẽ điểm mũi chân, vút!
Bế tức phụ bay về phòng ngủ.
Ba tên ám vệ vừa mới bò từ dưới biển lên, cùng liếc nhìn nhau, chúng ta lại đi giật dây một con chó đói đi dạy dỗ bánh bao thịt.....
Ngốc a!
Thở dài một tiếng, đang muốn bước lên thuyền thì.......
Một trận gió thổi qua!
Tùm tùm tùm!
Cuồng Phong, Lôi Minh, Thiểm Điện lại rơi xuống biển!
Ở phía xa, gió biển thổi tới tiếng cười to của Chiến Bắc Liệt và tiếng cầu xin tha thứ của Lãnh Hạ.......
==
Khoảng thời gian vui vẻ này, chậm rãi trôi qua.
Thuyền đã vào đến địa phận biển của Đông Sở, mấy hôm nay thấy cũng có một số thuyền buôn đi qua, cũng có đội kiểm tra trên biển nhưng đều bị đám người Cuồng Phong đuổi đi.
Còn một ngày nữa là đến bến cảng.
Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ từ hôm đó trở đi không hề thấy Mộ Nhị, mỗi lần thấy có bóng xanh ở phía xa thì ngay lập tức lại biến mất.
Đối với chuyện này, Đại Tần Chiến thần vô cùng sảng khoái, liếc mắt nhìn Lãnh Hạ.
Lãnh Đại sát thủ hai mắt thâm đen, mất ngủ nghiêm trọng, rốt cuộc thì nàng cũng thật sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Đại Tần Chiến thần, nam nhân này, rõ ràng là sói đói đầu thai, sắc lang ẩn trong máu, cơ thể cũng cực kỳ khang kiện, tràn đầy tinh lực, ngay cả nàng là Sát thủ chi vương cũng phải cam bái hạ phong.
Giờ vừa thấy hắn cười híp mắt nhìn sang, nàng lại phản xạ có điều kiện nhũn chân ra, muốn giơ cờ trắng đầu hàng.
Mặt trời mới nhô lên, chiếu sáng một vùng đại dương mênh mông sóng nước, nhìn phía chân trời xa xa đã có thể thấp thoáng thấy Đông Sở.
Lãnh Hạ, Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Việt, Niên Tiểu Đao, lười biếng nằm trên boong thuyền, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, nhìn như bốn con mèo lười.
"Ê?" Niên Tiểu Đao nhảy dựng lên, dựa vào lan can nhìn về phía xa, cả kinh nói: "Hình như có người?"
Chiến Bắc Việt nhìn theo tầm mắt của nàng, quả nhiên thấy có một nam tử mặc y phục xanh biếc, bám vào một tấm gỗ nổi trên mặt nước.....
Hắn đang nghĩ tại sao người này lại có chút quen mắt?
Lãnh Hạ đã bật cười: "Hoa cô nương?"
Nam nhân cố gắng di chuyển về phía thuyền lớn, vẫy vẫy tay gào lên: "Cứu mạng a, cứu ta với!"