Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 15





Chương 15: Sòng Bạc Thẳng Tiến
Thiểm Điện ngoáy ngoáy lỗ tai, nháy mắt hỏi Lôi Minh: Vương phi có ý gì?
Lôi Minh trừng mắt: cần bạc!
Cuồng Phong nhìn trời: Liệt Vương phi lại có thể không có bạc.
Lôi Minh nhướn mày: chả lẽ không đúng ý tứ này?
Lãnh Hạ không kiên nhẫn lặp lại một lần nữa: “Bạc!”
Ba người nhất thời run lên, lấy ra toàn bộ bạc trên người hai tay dâng, ân cần nói: “Vương phi, có đủ không?”
Lãnh Hạ xem đống bạc trong tay, nhíu mày hỏi: “Đây là nhiều hay ít?”
“Phụt….” Ba người phun ra một ngụm nước miếng, Lôi Minh vội vàng nghiêm nghị trả lời: “Ba trăm hai”
“Ba trăm hai…… làm được gì?” Lãnh Hạ nhíu mi, người cổ đại thật là phiền toái.
Ba người khóc không ra nước mắt, Vương phi a, đây là ba tháng lương của chúng ta đó! Ba trăm hai có thể làm gì, cái này phải nói như thế nào a!

Thiểm Điện vẻ mặt đau khổ, cân nhắc nói: “Cái này………. Vương phi nếu sống phóng túng tại thành Trường An này, về cơ bản…….. là đủ.”
Nàng lại hỏi: “Trong thành Trường An, nơi làm vũ khí tốt nhất là ở đâu?”
Lôi Minh gãi đầu, tội nghiệp trả lời: “…..Vương phi, dọc theo đường này đi đến đầu phố, rẽ phải có một ngõ, đi vào nhà thứ ba, không có cửa trước, chủ tiệm là người khéo léo nhất thành.”
Lãnh Hạ vừa lòng gật đầu, mũi chân nhẹ nhún, áo trắng bay bay, nhanh chóng chạm đất.
Ba người lệ rơi đầy mặt, liếc nhau, đi theo tiếp không? Lập tức thấy được kết quả giống nhau trong mắt đối phương, tiểu Vương phi thân thủ nhanh nhẹn, trình độ trinh sát có khi còn cao hơn chúng ta, theo theo cái rắm!
Theo lời Cuồng Phong, tìm được tiệm vũ khí, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ đi vào. Trong phòng rất nóng, nguồn nhiệt cuồn cuộn cuồn cuộn dâng lên.
Một lão nhân khoảng năm sáu mươi tuổi ngồi xổm bên lò lửa, gầy gò ngăm đen, mặt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn thấy Lãnh Hạ khoác trên vai tay nải, lau mặt hỏi: “Cô nương, có vũ khí gì lão có chăng?”
Lãnh Hạ lấy ra một bức tranh vũ khí từ ống tay áo, đây là tranh đêm qua nàng thức làm, là một sát thủ, đối với vũ khí tất nhiên là vô cùng hiểu rõ. Tuy rằng thế giới này không có vũ khí hiện đại tiên tiến, nhưng có thể thay đổi một chút, càng thích hợp để nàng sử dụng.
Lão nhân cầm bản vẽ nghiêm túc nghiên cứu, trong mắt tinh quang chợt lóe, tán thưởng liên tục, trong miệng thì thầm: “Khéo léo tuyệt vời……… Khéo léo tuyệt vời a! ……………….”
“Mấy ngày? Bao nhiêu bạc?” Lãnh Hạ trực tiếp hỏi.
Lão nhân lưu luyến nhìn bản vẽ, đánh giá Lãnh Hạ hỏi: “Đây là cô nương vẽ? Tinh xảo cực kì a! Nhưng mà, vật liệu cũng rất quý giá, tốn nhiều thời gian lại…………”
“Mấy ngày? Bao nhiêu bạc?” Lãnh Hạ không kiên nhẫn hỏi lại một lần.
Lão nhân xoa tay, cười khà khà: “Ba nghìn hai. Một tháng”
Lãnh Hạ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sát khí, ba ám vệ kia lại dám lừa ta.
Lúc này, ba người đang trên đường về Vương phủ, không hẹn mà cùng nhau chợt thấy lạnh sau đầu, hắt xì một cái, vuốt cánh tay nói: “Sao mùa hè lại lạnh thế nhỉ?” Nếu bọn họ biết suy nghĩ của Lãnh Hạ bây giờ, chắc chắn sẽ ngẩng đầu nhìn trời hô to oan uổng, ba trăm hai sống phóng túng quả thực đủ a, chính là người không nói muốn chế tạo vũ khí nha!
Lãnh Hạ đi ra khỏi tiệm vũ khí, đi thằng hướng sòng bạc, nếu trong tay đã có tiền vốn, như vậy kiếm tiền đối với nàng dễ như trở bàn tay.
Bên cạnh ngõ nhỏ này có một sòng bạc, bảng hiệu rất lớn treo ngoài cửa, màu vàng lấp lánh đề bốn chữ to: “Sòng bạc Tứ Hải”, trái phải cửa đi có một vế đối:
“Cười nghênh phương hướng khách

Hỉ nạp xuân hạ thu đông tài.”
Lãnh Hạ xốc rèm cửa lên, sải bước đi vào trong.
Sòng bạc khoảng hai tầng, không khí ngột ngạt, tiếng hô rung trời, chật như nêm cối, nơi nơi tràn ngập hơi thở vàng son. Dòng người đi lại lộn xộn, đủ mọi hạng người, thanh âm la hét ồn ào, tiếng xúc xắc không dứt bên tai, ầm ầm như một cái chợ.
Trong đó mọi người đều đứng trước cái bàn, một đại hán cởi trần đưa tay lắc xúc xắc. “Ầm” một tiếng, đập cái chén lên mặt bàn, cao giọng reo: “Mua đại, mua tiểu”
Mọi người đều đem bạc vứt ở ô “Đại Tiểu” trên mặt bàn. Trong chớp mắt trên bàn đã đầy tiền cược, bạc, vàng,…. rực rỡ muôn màu.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ vứt ba trăm lượng bạc vào ô “Đại”, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái tuyệt sắc nhưng lạnh lẽo, một bộ bạch y ngạo nghễ, ở giữa một đám dân cờ bạc vô cùng nổi bật, như tiên nữ từ trong tranh bước ra, nhiều người liếc nhìn nàng vè khinh nhờn.
Cô gái không nhìn xung quanh, khẽ mở miệng: “Mở”
Đại hán giật mình phản ứng lại, hô to một tiếng: Mở!”
Bốn bốn sáu, đại.
Bốn phía nhất thời ồ lên, người thua thì chửi bậy còn kẻ thắng thì hoan hô liên tiếp.
Đại hán lại tung chén lên, vơ xúc xắc vào trong đó, rồi nhanh chóng lắc rồi đập xuống bàn, quát: “Mua đại mua tiểu”
Lãnh Hạ đem tất cả bạc đặt vào ô “Đại”

Mở chén, ba năm sáu, đại.
Đại hán liếc nhìn nàng một cái, lại bắt đầu.
Qua nửa canh giờ, lúc này, dân cờ bạc vây quanh Lãnh Hạ ngày càng nhiều, tất cả đều mở to mắt nín thở nhìn.
“Ầm” đại hán lại hung hăng đập chén lên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mua đại mua tiểu”
Lãnh Hạ đêm đống bạc như núi trước người đổ lên “Tiểu”, trong giây lát mọi người thở ra một hơi, đều đem tiền đặt cược đặt vào “Tiểu”
Đại hán tay hơi run run, tiểu tổ tông này đã thắng mấy vạn lượng, lại thắng tiếp, chính mình cũng sẽ không tiếp tục làm được nữa, trực tiếp cuốn gói chạy lấy người là được rồi. Hắn run rẩy mở chén, hai hai ba, tiểu.
Thoáng chống, tiếng hoan hô không ngừng, mọi người nhìn Lãnh Hạ như thần thánh, trong mắt đều là sùng bái.
Lãnh Hạ gom tất cả số bạc của mình lại, đổi thành ngân phiếu rồi xoay người rời đi. Nàng cùng sòng bạc này không oán không thù, chẳng qua chỉ là nghĩ muốn thắng chút bạc thôi, không cần……….. đuổi tận giết tuyệt (diệt sạch)
Đại hán phía sau thở phào, tiểu tổ tông đi rồi a~ nhanh đi bẩm báo cho ông chủ.
Lãnh Hạ vừa ra khỏi sòng bạc, tai khẽ nhúc nhích, trong mắt sát khí âm trầm chợt lóe, khóe miệng gợi một nụ cười lạnh, tốt lắm cho các ngươi một con đường sống, ngược lại các ngươi lại không biết tốt xấu.