Độc Sủng Cuồng Phi

Chương 128





Chương 128: Lãnh Hạ Ở Trên, Mộ Nhi Ở Dưới...
Tắc Nạp.
Đại Tần Chiến thần siết chặt bức thư trong tay, năm ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà nổi đầy gân xanh, ưng mâu u ám thâm trầm, không thể nhìn ra là kinh hoàng hay tức giận.
Chung Thương Chung Trì và Mục Thiên Mục Dương đứng ở trước bàn, không dám thở mạnh, từ lúc gia thấy bức thư viết Tiểu Vương phi bị mất tích, vẫn luôn có biểu cảm này, không nói, không động, chỉ duy trì tư thế kia, đã trầm mặc hơn nửa canh giờ.
Trước đây gia cũng từng có lúc trầm mặc rất lâu giống như bây giờ, tản ra khí tức khiến người khác run sợ, làm không khí trong phòng bị đè nén, như đang đông cứng lại.
Một lúc lâu sau, Chung Trì nóng nảy đá vào băng ghế, tức giận nói: “Gia, chúng ta đi cứu Tiểu Vương phi!”
Chung Trì nói xong định lao ra ngoài nhưng lại bị hai chữ của Chiến Bắc Liệt ngăn lại: “Không cần.”
Chung Trì ngẩn người, cũng giống như hắn còn có ba người Chung Thương, bọn họ vốn tưởng rằng Vương gia khác thường như thế là vì Tiểu Vương phi bị bắt đi, nhưng nghe giọng nói của người thì hình như không phải vậy.
Chiến Bắc Liệt ngả người về phía sau, nhắm hâi mắt lại, một lúc sau mới thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: “Nàng cố ý để bị bắt.”
Căn phòng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng họ cũng hiểu ý trong lời này.
Mục Dương thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt hỏi: “Thì ra Vương phi đã sớm báo cho gia, hại chúng ta phải lo lắng như vậy.”
Vừa dứt lời, Mục Dương liền cảm thấy khí tức của Chiến Bắc Liệt lại trở nên nguy hiểm, vang lên tiếng nghiến răng giận dữ.
Mục Dương có trực giác, nếu như lúc này Tiểu Vương phi ở đây thì sợ rằng Vương gia sẽ lập tức lao tới, hung hăng ăn nàng không chừa chút bột phấn nào.
Cảm giác lúc này của Chiến Bắc Liệt đúng như Mục Dương nghĩ, lửa giận không có chỗ để phát tiết, thầm nghĩ túm lấy nữ nhân kia ném lên giường hung hăng giáo huấn!
Được rồi, dù là bây giờ hắn cực kỳ giận dữ nhưng hình phạt có thể nghĩ đến để phạt nàng cũng chỉ là giáo huấn trên giường thôi.
Vì sự thừa nhận này mà Đại Tần Chiến thần tự phỉ nhổ chính mình một phen.
Thấy phản ứng này của hắn, mọi người đều tự hiểu ra!
Mục Dương cẩn thận nuốt nước miếng một cái hỏi: “Không báo trước sao?”
Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, bạc môi rít lên tám chữ: “Tự mình chủ trương, lấy thân phạm hiểm!”
Chung Thương nhíu nhíu mày, hỏi một vấn đề mà mọi người đều rất nghi hoặc: “Gia, sao người biết?”
Chiến Bắc Liệt bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương, giải thích: “Cuồng Phong đưa thư tới các ngươi cũng đọc rồi đó, trong phòng nàng có dấu vết bị hạ khói mê, cùng mất tích còn có Mộ Nhị, khói mê sao có thể làm khó kẻ lỗ mãng này!”
Nhắc tới cái tên làm hắn ngứa răng, lại nghiến vài cái rồi nói tiếp: “Hơn nữa sau khi dùng bữa, nàng đã dặn Cuồng Phong phải tận lực bảo vệ Hoàng tẩu, mặc kệ có chuyện gì xảy ra cũng không được rời đi nửa bước, nói lên nàng sớm đã đề phòng.”
Ưng mâu cực kỳ tin tưởng và tự hào: “Chỉ cần Vương phi của các ngươi đã đề phòng thì trong thiên hạ này không ai có thể vô thanh vô tức bắt nàng đi!”
Bốn người gật đầu, quả thật là như vậy, nếu đã sớm đề phòng thì Tiểu Vương phi bưu hãn không thể bị người khác bắt đi, nhất là bên ngoài quán trọ còn có bốn trăm người Thí Thiên, đừng nói là chỉ có vài tên mà dù đại quân vạn người cũng chưa chắc đã có thể bắt nàng đi một cách yên lặng như thế.
Hơn nữa ngay hôm sau Thí Thiên cũng không nói tiếng nào đã biến mất, đủ để nói nàng đã sớm lên kế hoạch rất tốt, đồng thời để lại tin tức cho bọn họ.
“Gia, Vương phi đi Tây Vệ ư?” Chung Thương bỗng nhiên ngẩng đầu, tuy là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại rất chắc chắn.
Chiến Bắc Liệt gật đầu, mở bức thư ra đáp: “Trước đó nàng đột nhiên hỏi tình hình của Vệ vương, chắc là nàng ngầm ra hiệu, nếu ra không đoán sai, thì kẻ chủ mưu chính là Mộ Dung Triết.”
“Vậy chúng ta phải làm sao?” Chiến Bắc Diễn vừa đi vào phòng, vừa nói.
Hắn chưa bao giờ cảm kích Lãnh Hạ như lúc này, lúc nàng có nghi ngờ lại để ba người Cuồng Phong bảo vệ Tiêu Phượng, hạ lệnh phải toàn lực bảo vệ, không được rời đi dù chỉ nửa khắc, cho nên sau khi Tiêu Phượng biết Lãnh Hạ biến mất, Cuồng Phong đã y lệnh mà trấn an lòng nàng.
May mà như vậy, nếu không Phượng nhi lại bế con chạy mất thì rất nhức đầu.
Chiến Bắc Liệt trầm ngâm một lát rồi lắc đầu: “Không cần làm gì cả, báo cho ám vệ các nơi nếu thấy tung tích của Vương phi thì âm thầm theo dõi bảo vệ, nếu nàng đã quyết định chuyện này thì đương nhiên đã có kế hoạch của mình.”
Chiến Bắc Diễn vỗ vỗ vai hắn, thở dài: “Ít nhiều đó cũng là vợ của đệ, đệ không lo lắng sao?”
“Lo lắng!” Chiến Bắc Liệt chậm rãi cong khóe môi nói: “Nhưng đệ tin tưởng nàng!”
Một câu tin tưởng là đủ để nói rõ tâm trạng của hắn lúc này hơn bất kỳ điều gì.
Tin tưởng nàng có thể xử lý tốt mọi việc, tin tưởng nàng có thể tự bảo vệ mình, dù trong lòng lo lắng nhưng sẽ không cản trở kế hoạch của nàng.

Ưng mâu chậm rãi nheo lại, Chiến Bắc Liệt nhìn về phía Tây, trong mắt sát khí bắt đầu chuyển động……….
Mộ Dung Triết, mặc kệ tức phụ lão tử có tự nguyện hay không, thù này ta từ từ tính với ngươi!
==
Lãnh Hạ thật sự là tự nguyện, từ lúc ở trong quán trọ nàng đã phát hiện mấy thương nhân ở đây có vấn đề, tư thế ngồi thẳng tắp, tay phải luôn không tự chủ mà đặt ở hông, động tác ăn rất gọn lẹ, khí tức trầm ổn, mặc dù bọn họ đã cố ý che dấu nhưng vẫn không thể sửa đổi được thói quen của một người lính lâu năm.
Tin Tiêu Phượng ở đây không ai biết vậy thì tất nhiên mục tiêu của những người này sẽ là mình vừa vang danh ở Cách Căn thành, nàng dùng tình trạng của Vệ vương để thử, quả nhiên liền thấy phản ứng khác thường của bọn họ, chỉ thế đã đủ nói lên thân phận rồi.
Trong toàn Tây Vệ, muốn tìm nàng cũng chỉ có Mộ Dung Triết luôn nhung nhớ ‘Phù dung’ mà thôi.
Thí Thiên và Mộ Nhị cũng biến mất chính là vì nàng muốn để lại manh mối cho Chiến Bắc Liệt, thứ nhất, nàng đã từng đồng ý với Thí Thiên, để bọn họ tự tay kết liễu Mộ Dung Triết, thứ hai, đã có thần y ở bên, vậy thì khả năng nàng bị khói mê làm ngất xỉu rồi bị bắt là hoàn toàn không thể.
Hơn nữa có Mộ Nhị giúp nàng, cũng không phải lẻ loi một mình, Chiến Bắc Liệt cũng nên yên tâm mới đúng.
Lúc này, trên đường, có một chiếc xe ngựa lao rất nhanh, phía sau kéo thêm mấy chiếc xe đẩy hàng, trên đó có rất nhiều lông thú, giống y như là tiểu thương đang chở hàng.
Trong một chiếc xe đẩy, dưới một lớp lông thú, không hề có chút ánh sáng nào, Lãnh Hạ và Mộ Nhị bị trói gô lại, ngồi cạnh nhau trong không gian chật hẹp.
Nàng vẫn bình thường, trong mắt đám người kia nàng chỉ là phế vật, nên chỉ bị trói chân tay lại thôi, nhưng Mộ Nhị thì khác, một cao thủ dù bị hạ Nhuyễn cân tán thì vẫn là cao thủ, bọn họ cực kỳ cảnh giác với hắn, trói toàn thân hắn lại.
Mộ Đại thần y luôn luôn sạch sẽ bị sợi dây bẩn thỉu kia buộc lại như cái bánh chưng, bị nhét trong một chỗ chật chội, nỗi oán hận trong lòng ngày một tăng lên.
Lãnh Hạ giơ cánh tay đang bị trói lên, chọc chọc vào cánh tay Mộ Nhị, đằng hắng một cái rồi nói nhỏ: “Này.”
Mộ Nhị chậm rãi chuyển động cổ, chuyển tới hướng ngược lại với nàng, bất động, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chớp mắt mấy cái, giận thật à, nàng lại chọc rồi giải thích: “Ta chỉ muốn dùng viên đá để nhắc nhở ngươi thôi.”
Mộ Nhị không nhúc nhích chút nào, cố chấp quay đầu, kiên quyết không để ý tới nữ nhân không có lương tâm này.
Lãnh Hạ cong khóe môi lên, nói bóng nói gió: “Nhuyễn cân tán này nhất định là vô dụng với thần y ngươi, việc giật đứt mấy sợi dây này thì cũng chỉ là một bữa ăn sáng………………….”
Ý nói bóng gió, nếu Mộ Đại thần y tức giận như vậy thì còn ở đây với nàng làm gì?
Phượng mâu âm thầm quan sát người bên cạnh, nhưng chỉ nhìn được gáy, nên đương nhiên cũng không biết, Mộ Đại thần y bị vạch trần lặng lẽ há hốc mồm, trong đôi mắt ngơ ngác hiện lên một tia buồn bực.
Lần đầu tiên trong đời Mộ Đại thần y, thấy răng có chút ngứa, có xúc động muốn quay lại cắn người.
Lãnh Hạ nhún vai, tựa đầu ván ván gỗ ở phía sau, chậm rãi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức, quyết định để Mộ Nhị thiếu thốn biểu tình nhưng nội tâm cũng rất phong phú tự quên đi.
Mộ Nhị khẽ nhúc nhích tai, lát sau đã nghe được tiếng hít thở đều đặn ở bên cạnh, nữ nhân kia đã ngủ thiếp đi rồi à.
Hắn nhíu nhíu mày, chậm rãi quay cổ lại, quả nhiên nhìn thấy nữ nhân đáng trách kia đang say ngủ, môi liền mím lại thành một đường thẳng, hơi hơi run rẩy, một lúc sau mới chấp nhận tựa đầu vào ván gỗ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến lúc Mộ Nhị hít thở đều đặn, Lãnh Hạ mới hí mắt ra liếc hắn, khóe môi liền cong lên, nhẹ nhàng nhắm lại lại.
A, thật dễ lừa.
Lúc Lãnh Hạ tỉnh lại thì thấy Mộ Nhị đang dựa đầu vào đầu nàng, tóc của nàng đâm vào má hắn, Lăng Tử đang mơ ngủ, vài lần muốn hất tóc đi nhưng vì đang bị trói nên không cựa quậy được, mày cau lại thật chặt, miệng há ra, cực kỳ khó chịu.
Trên đầu truyền đến tiếng người nói, lông thú ở trên bị giở ra, không gian y tối bỗng bị chói mắt bởi ánh sáng rực rỡ.
Mộ Nhị bỗng nhiên tỉnh lại, hơi hơi chép miệng, ánh mắt lim dim, đôi mắt trong veo như trẻ con, thanh khiết mà thơ ngây.
Mấy ngày nay, hai người vẫn luôn bị giam ở trên xe, chỉ lúc ăn cơm mới được giở tấm lông thú ra, được ném cho bánh bao.
Đương nhiên Lãnh Hạ ăn gì cũng không sao, nhưng chỉ khổ Mộ Đại thần y, tuy hắn quanh năm dạo quanh ngũ quốc, nhưng ăn ở đều rất tốt, như là thanh sam hắn luôn mặc, chất liệu mềm mại, giá trị không nhỏ, mà từ lúc đi theo nàng, cuộc sống sinh hoạt của người này tụt dốc không phanh, thậm chí bây giờ chỉ có bánh bao.
Lãnh Hạ cảm động, cũng biết Mộ Nhị ở lại là vì lo lắng cho mình, dù nguyên nhân ban đầu hắn quen nàng là gì thì cũng luôn hỗ trợ nàng, lòng nàng mãi mãi không quên.
Nghĩ tới đây liền không tự chủ mà cong môi lên.
Một cái bánh bao bị vứt xuống, nàng cầm lên gặm một miếng, quá cứng, vừa quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt của nam nhân kia.
Nam nhân gầy nhỏ kia hiện rõ ý cười trên mặt, chăm chú nhìn Mộ Nhị.
Lãnh Hạ nhíu mày, ánh mắt này………

Nam nhân kia chậm rãi để bánh bao vào tay Mộ Nhị, nhưng chưa rời đi mà còn sờ soạng mu bàn tay hắn một chút, trong mắt lóe lên sự hưng phấn mà bỉ ổi.,
Lãnh Hạ nhếch miệng, gợi lên một độ cong khinh bỉ, dâm loạn thần y Mộ Nhị, hắn làm được chắc.
Lát nữa chết thế nào cũng không biết!
Mộ Nhị nghiêm túc nhìn chằm chằm cánh tay đang sờ soạng kia, nam nhân kia lại dời tay đến người hắn, cười dâm ô: “Tiểu tử, rơi vào tay Cừu Tam ta, nhất định sẽ khiến ngươi thoải mái gào khóc!”
Mộ Nhị cau mày, hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ mối liên hệ giữa ‘ Gào khóc’ và ‘ Thoải mái’.
Bộ dáng ngơ ngác này lập tức làm nam nhân tên Cừu Tam kia sôi trào máu sói!
Lãnh Hạ bình tĩnh gặm bánh bao, không hề lo lắng chút nào.
“Công phu tốt thì sao, không phải bây giờ cũng nằm trong tay ta sao!” Nam nhân nuốt nước miếng một cái, hưng phấn không thôi, móng vuốt lại sờ soạn gò má của Mộ Nhị, đột nhiên, một bàn tay nắm lấy móng vuốt của hắn, quát: “Cừu Tam, đang thi hành nhiệm vụ.”
Cừu Tam chép chép miệng, đẩy tay hắn ra, cười nhạo nói: “Trịnh lão đại, tiểu tử này vốn không phải là nhiệm vụ của chúng ta, thứ chủ tử muốn là phế vật này, lão tử đùa một chút thì sao?”
Trịnh lão đại không đồng ý nghiêm mặt lại khiển trách: “Người này công phu cực cao, ngươi đừng đùa với lửa!”
Cừu Tam gắt một tiếng, tay hắn bóp cằm Mộ Nhị, quay mặt hắn về phía Trịnh lão đại, khinh bỉ nói: “Ngươi xem bộ dáng ngốc nghếch của hắn, lão tử chơi đùa gì có khi hắn cũng không biết, hơn nữa đã bị hạ Nhuyễn cân tán, có thể làm gì…………”
Vừa nói được nửa lời thì đột nhiên sùi bọt mép, co giật.
“Cừu Tam!” Vẻ mặt Trịnh lão đại hoảng sợ, nắm lây tay hắn, quát to: “Cừu Tam, Cừu Tam! Có chuyện gì thế?”
Những người khác bị tiếng vang này làm kinh động, đều bỏ lại tiểu nhị, lập tức lao tới, thấy tình trạng của Cừu Tam thì đều hoảng hốt, đến tận lúc mắt hắn trợn trắng lên, ngã lăn ra đất, mà vẫn chưa hoàn hồn.
Mọi người vô cùng trầm mặc, Sấu Tử có phản ứng đầu tiên, chạy tới giơ tay ra run rẩy kiểm tra hơi thở của hắn, đột nhiên trợn to mắt, ngồi bệt xuống đất, đờ đẫn lắc đầu.
Sao tại sao có thể như vậy?
Nhìn thi thể của Cừu Tam, mọi người không thể tin nỉ non, đang tốt đẹp sao tự nhiên lại…………..
Sấu Tử giống như điên rồi, chỉ vào Mộ Nhị, thét to: “Là ngươi! Là ngươi giết hắn?”
“Không phải hắn………” Trịnh lão đại lắc đầu, kéo Sấu Tử đang điên cuồng lại, giải thích: “Ta vừa tận mắt thấy, hắn không làm gì cả.”
Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn vẫn như có thứ gì đó đè nặng.
Nhìn kỹ hai người, phế vật kia thì đang gặm bánh bao, rõ ràng là sợ đến choáng váng, còn tên ngốc kia thì vẫn nhìn phía trước không chuyển nhưng đã bị hạ Nhuyễn cân tán………
Hơn nữa vừa rồi hắn đứng ở đây đều không thấy hai người đó làm gì.
Nhưng càng như vậy thì càng khiến hắn sợ hãi, Trịnh lão đại không thể nói rõ cảm giác của hắn lúc này, thật là sởn gai ốc, nếu quả thật là do hai người kia, thì rốt cuộc bọn họ đã chọc tới phiền phức lớn đến cỡ nào!
“Tiểu tử này luôn mồm nói bậy, có phải là đã đắc tội…….” Một người trong đó run rẩy nói, chỉ tay lên trời.
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy thôi, không thì sao lại đột tử?
Lãnh Hạ âm thầm nhếch môi một cái, cổ đại chính là như vậy, mọi việc không giải thích được đều đổ tại trời.
“Nhặt xác cho hắn đi, có thể là điều bất trắc.” Trịnh lão đại hít sâu một hơi, hồn bay phách lạc bỏ lại câu này rồi rời đi.
Đi được nửa đường đột nhiên hắn quay lại, xem xét cẩn thận Lãnh Hạ và Mộ Nhị một lần rồi mới lắc đầu tự giễu cười cười, thực sự là trông gà hoá cuốc.
Sau khi mọi người thận trọng thu dọn xác của Cừu Tam xong liền trùm lông lên, trong xe lại tối đen.
Lãnh Hạ hơi ngả đầu, nhìn tới nhìn lui khắp người Mộ Nhị, ngạc nhiên nói: “Ngươi dấu độc ở đâu?”
Mộ Nhị quay đầu đi, không thèm để ý.
Lãnh Hạ chấn động, rõ ràng vẫn là thái độ như trước, vậy mà nàng lại cảm nhận được rõ ràng………
Mộ Đại thần y, kiêu ngạo!
Loại tự hào mình hơn người trong lĩnh vực mình am hiểu, tản ra từ người Lăng tử này.

Lãnh Hạ buồn cười nhướng mắt, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hỏi đùa: “Ngươi biết người lúc nãy có ý gì ư?”
Nàng hỏi như vẫn cũng là căn cứ, dù sao từ đầu tới cuối Mộ Nhị không hề có vẻ khuất nhục do bị dâm loạn, vẻ mặt khó hiểu không hề che giấu chút nào.
Mộ Nhị quay đầu nhìn về phía nàng, đuối mắt khẽ liếc nàng trong đó có vài phần hiếu kỳ.
Lãnh Hạ càng kinh ngạc, trừng mắt lên hỏi: “Ngươi không biết vậy sao lại giết hắn?”
Mộ Đại thần y mím môi, không nói một lời, vẫn không nhúc nhích, trong không gian tối đen, mắt hắn hơi chớp chớp, mi dài khẽ run, tựa như cánh bướm tuyệt mỹ, cực đẹp.
Sau một hồi trầm mặc, ngay lúc Lãnh Hạ cho rằng hắn sẽ không nói thì Mộ Đại thần y mới mở lòng từ bi phun ra một chữ: “Bẩn.”
Lãnh Hạ ngây người một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu ra ý hắn, có lẽ dù Mộ Nhị không biết đến những thứ này nhưng vẫn có thể cảm giác được ác ý của người kia, hơn nữa, bàn tay bẩn thỉu của hắn lại dám chạm vào khuôn mặt cao quý của Mộ Đại thần y, khiến bệnh sạch sẽ của hắn phát tác, cho nên………
Lãnh Hạ cực kỳ im lặng nhìn trời, nếu Cừu Tam biết mình chết là vì tay mình rất bẩn, không biết có đạp mộ mà đứng dậy không.
Được rồi, nếu người này thật sự vùng dậy thì có thiên quân vạn mã cũng không đỡ nổi a!
==
Qua mấy ngày bọn họ đã đến La thành mà lúc trước Tây Vệ giằng co.
Mà lúc này, đại quân Tây Vệ ở bên ngoài La thành, vì giao dịch của Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt, nên bị Đông Sở đánh cho đại bại, mấy thành trì mà Mộ Dung Triết đã đoạt cũng bị dành lại, trở thành của Đại Tần.
Đám người Trịnh lão đại cải trang thành tiểu thương chở hàng, an toàn vào thành nhưng lúc ra khỏi thành thì phiền phức đến rồi đây.
Chiến Bắc Liệt vì muốn phối hợp với Lãnh Hạ, không muốn để bọn họ hoài nghi nên đã cố ý sai người giả vờ tìm kiếm trong thành, lại dán ảnh Lãnh Hạ khắp nơi, ra lệnh chỉ cần có người cung cấp tin tức thì sẽ thưởng một trăm lượng bạc, lại còn kiểm tra chặt chẽ ở cửa thành, cực kỳ hà khắc, cần phải để đám người Trịnh lão đại cho rằng, Chiến Bắc Liệt rất vội vã tìm Liệt Vương phi, đến nỗi một con ruồi cũng không thể tùy tiện ra khỏi thành.
Nếu như Chiến Bắc Liệt biết, hậu quả của những việc hắn làm sẽ như thế này thì có lẽ có giết hắn hắn tuyệt đối cũng sẽ không làm như vậy!
Lúc này, Lãnh Hạ bị túm lấy ném vào trong quan tài. Quan tài vừa cứng vừa lạnh, đập một cái làm nàng nổ đom đóm mắt, mày liễu nhíu chặt lại, mẹ nó, đời này chỗ nào cũng đều đã ngủ qua, chỉ chưa ngủ trong quan tài thôi.
Câu chửi má nó vừa kết thúc, trước mắt đã tối sầm, có một vật nặng chợ đè xuống người, vật nặng này là……….
Mộ Nhị!
Mộ Đại thần y cũng bị ném vào nên đập vào người nàng, ép xuống khiến nàng khó thở, ho khan liên tục.
Rầm!
Nắp quan tài bị đậy lên, bắt đầu xuất hiện sự lung lay nhẹ, sau đó có tiếng nhạc tang vang lên, chắc là người bên ngoài đã bắt đầu nâng quan tài lên, đi về phía cửa thành.
Hai người đè lên nhau, quan tài chật chội không có khe hở nào, hơi thở ấm áp của đối phương phun ở cổ.
Da thịt kề sát, hơi thở bên tai.
Lãnh Hạ ở dưới, Mộ Nhị ở trên.
Tư thế mập mờ như thế, nếu là người khác thì, không chừng sẽ có một hồi đính ước trong quan tài, rồi soạn nên một bản thần thoại ái tình, đáng tiếc người ở bên trong quan tài, một là Lãnh Hạ tâm hồn lạnh nhạt chỉ quan tâm tới Chiến Bắc Liệt, một là Mộ Nhị tâm hồn ngây ngốc chỉ quan tâm tới y thuật.
Cho nên lúc này, Lãnh Hạ vươn tay chọc chọc Mộ Nhị đang đè trên người nàng, sai khiến: “Dịch một chút, ngươi nặng thật đấy.”
Nam nhân ở trên toàn thân cứng ngắc, chọc chọc một lúc mà không có chút phản ứng nào, nhất là hô hấp cũng hơi chậm lại, Lãnh Hạ nhíu mày, là vì ở trong quan tài nên có hiện tượng cứng xác sao?
Bên trong quan tài chỉ có mấy cái lỗ thông khí, ánh sáng rất yếu nên nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt Mộ Nhị, chỉ có thể đâm hắn thêm vài cái, vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Nàng hỏi một lúc sau, Mộ Nhị mới giật mình như thể xác chết vùng dậy, làm nàng trợn trắng mắt, sau đó nghe thấy người kia lần lượt phun ra mấy chữ: “Không nhúc nhích được.”
Lãnh Hạ liếc hắn một cái rất sâu sắc, cũng không quản hắn có thể thấy hay không, quyết định: “Vậy ngươi xuống dưới, ta lên trên.”
Lần này nàng đã có tâm lý chuẩn bị tác chiến lâu dài, quả nhiên, mãi cho đến khi trên người sắp có đầy mạng nhện, Mộ Nhị mới ngơ ngác nói: “Ừm.”
Chuyện sau đó, nói thì dễ nhưng làm lại khó, hai người trong không gian chật chội, di chuyển từng chút từng chút một……..
Lãnh Hạ thở dài: “Qua bên phải một chút, bên phải, tìm đúng chỗ vào, đó là bên trái!”
Lãnh Hạ bất đắc dĩ: “Ngươi dùng sức một chút, đè nặng như vậy thì ta động thế nào được!”
Lãnh Hạ bùng nổ: “Đừng có chậm rì rì như thế, nhanh một chút!”
Do Lãnh Hạ không ngừng thúc giục nên vị trí của hai người đã thay đổi, Mộ Nhị ở dưới, Lãnh Hạ ở trên, sức nặng trên người cuối cùng đã biến mất, nàng thở phào một hơi, đúng là chưa gặp qua kẻ nào ngốc như thế.
Bộp!
Nắp quan tài bị vỗ mạnh một cái, Sấu Tử hét lớn: “Đàng hoàng một chút!”
(Không hiểu sao nghe đoạn này, đầu óc ta cứ cảm thấy nó rất không trong sáng >
Nghe tiếng động cót két ở bên trong, lại thấy quan tài không ngừng lắc lư, còn cả đoạn đối thoại khiến người ta mặt đỏ tim đập kia nữa, mặc dù đám người Trịnh lão đại là nam nhân nhưng cũng không nhịn được mà kinh hoàng, da mặt co giật.

Vung tiền giấy, không động, thổi ngạc buồn, ngưng bặt, khiêng quan tài, trẹo chân………
Lại có thể làm chuyện này ở trong quan tài, đây………
Rất có ý tưởng!
Rất có sáng kiến!
Rất có tình thú!
Đám người Sấu Tử hét một tiếng xong thì thấy bên trong không có tiếng động gì nữa, không khỏi đổ mồ hôi thay nam nhân ở trong, không phải là bị dọa đến mềm nhũn rồi chứ?
“Lão đại!” Một người nhìn thấy cửa thành ở ngay trước mặt, căng thẳng nuốt nước miếng, dặn dò: “Cẩn thận một chút!”
Nhạc buồn tiếp tục tấu, tiền giấy tiếp tục quăng, quan tài tiếp tục đi, cố gắng ra vẻ bi ai, chậm rãi đi về phía cửa thành.
Ở cửa thành có một hàng người rất dài, hai bên tường đều có ảnh của Lãnh Hạ, trong tay thủ vệ, quan viên cũng đều cầm những bức giống thế, so sánh với từng người đi qua, dù là trong xe ngựa hay xe chở hàng đều phải kiểm tra tỉ mỉ.
Xếp hàng được gần nửa canh giờ, quan viên đảo mắt qua từng người xong rồi nhìn đến quan tài trên mặt đất, nghi hoặc hỏi: “Là ai?”
Trịnh lão đại vẻ mặt đau khổ, xoa xoa ngực, có vẻ như rất hoảng rợ, trung thực nói: “Quan gia, đây là thúc phụ của tiểu nhân, đêm qua đã……..”
“Đêm qua?” Quan viên nhướng mày, nhìn lại mọi người một lượt, giọng nói nguy hiểm hỏi: “Đêm qua mới đi mà sáng nay đã vội vã an táng rồi sao?”
Hắn bước về phía Trịnh lão đại, lạnh lùng nói: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại nhíu mày, nắm chặt tay, cười ngây ngô: “Quan gia, đừng, mở quan tài là điềm xấu……….”
“Bớt nói nhảm đi!” Quan viên lớn tiếng ngắt lời hắn, rút kiếm ra chỉ vào quan tài, quát lên: “Mở quan tài.”
Trịnh lão đại xoay người lại đổi sắc mắt, những người khác lập tức điều chỉnh trạng thái, chuẩn bị cho một hồi đại chiến, cửa thành đột nhiên tĩnh lặng, những binh sĩ khác cũng chú ý cảnh giác bọn họ.
Đúng lúc này, một người gầy gò run rẩy ngồi phịch xuống, khóc lớn: “Quan gia a, chúng tiểu nhân cũng không dám nói láo, thúc phụ của tiểu nhân bị ho lao, đại phu nói, nếu không sớm an táng….. có thể sẽ bị truyền nhiễm a!”
Quan viên kia chợt trợn to mắt, mau chóng nhảy ra xa, bịt mũi lại xua tay liên tục: “Thật mẹ nó xui! Mau cút mau cút!”
“Dạ! Dạ! Tiểu nhân đi ngay…….” Sấu Tử ném cho Trịnh lão đại một ánh mắt rồi đứng dậy lau nước mắt, vội vàng nhấc quan tài lên rồi nói: “Cảm tạ quan gia, cảm tạ!”
Đoàn người lại ném tiền giấy, bi bi thương thương ra khỏi thành.
Cho đến tận khi đã cách cửa thành một đoạn ra, sự trung thực trên mặt Trịnh lão đại, vẻ sợ hãi rụt rè trên mặt Sấu Tử đều nhanh chóng biến thành cười nhạt.
Mà ở chỗ họ không biết, quan viên kia nhìn bóng lưng của bọn họ cũng gợi lên một nụ cười lạnh.
==
Bọn chúng dùng cách như thế dọc theo La thành đi về phía Tây Nam, an toàn qua các thành trấn, mà cũng trong khoảng thời gian này đại quân Tây Vệ bị Đông Sở đánh cho đại bại, vứt lại tất cả thành trì, rút khỏi Tây Vệ.
Nhất là đến trận cuối cùng, mười lăm vạn đại quân Tây Vệ không chỉ mất đến mười ba mười bốn vạn, mà chủ tướng Mộ Dung Triết cũng suýt vong mạng trong tay Đông Phương Nhuận, bị trúng một mũi tên, phải cứu chữa liên tục ba ngày ba đêm mới có thể kéo được cái mạng kia trở về.
Lần này Mộ Dung Triết xuất binh đánh Bắc Yến, không những không được lợi lộc gì, trái lại ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, suýt nữa mất cả mạng, một khi hắn không kịp hồi kinh, mà Vệ vương đã băng hà, thì những việc hắn làm sẽ cuốn theo dòng nước, thậm chí cả ngôi vị hoàng đế mà hắn tâm tâm niệm niệm cũng bị lỡ mất dịp tốt.
Thời gian cấp bách, Mộ Dung Triết thân mang trọng thương, chỉ huy đại quân mau chóng rút lui, lui hẳn về giao giới Yến Vệ, Tây Ninh quan.
Mà lúc này, đoàn người Trịnh lão đại cũng đã tới Tây Ninh quan.
Lãnh Hạ và Mộ Nhị bị trói cả hai tay, bị xô đẩy bước vào quân doanh Tây Vệ, bên trong quân doanh rất bi ai, khóc lóc mấy ngày rồi, khắp nơi đều là những thương binh gãy chân gãy tay, đau đớn gào thét, mười mấy lão quân y đang chạy vòng quanh.
Lãnh Hạ mím môi, lạnh lùng nhìn cảnh tan hoang của quân doanh Tây Vệ cũng chỉ vì dã tâm của Mộ Dung Triết, việc nàng định làm lại càng kiên định hơn vài phần.
Nàng đến gần Mộ Nhị, nói thầm bên tai hắn: “Nếu hắn sắp chết thì ngươi cứu sống hắn hộ ta.”
Dựa theo phân tích của nàng, hiện tại Mộ Dung Triết đang rất cần tranh thủ thời gian, thế mà lại dừng ở Tây Ninh quan ba ngày, nàng cũng sẽ không tự kỉ mà cho rằng, Mộ Dung Triết vì muốn chờ nàng, nếu không phải thương thế nặng sắp chết thì sẽ không như vậy.
Không đợi Mộ Nhị trả lời, Trịnh lão đại ở sau lưng lại đẩy một cái rồi quát mắng: “Đừng nói nhảm, đi mau!”
Trong phượng mâu hiện lên sát khí, Lãnh Hạ thật thà đi về phía trước, âm thầm nhíu mày với Mộ Nhị, ý tứ: Được chứ?
Mộ Nhị nhíu mày, gật đầu, trong con ngươi ngơ ngác rất nghi hoặc, tuy rằng không hiểu mấy chuyện vòng vèo của nàng, nhưng Mộ Dung Triết là kẻ địch của Lãnh Hạ, sao nàng lại muốn cứu hắn………
Ánh mắt trong veo nhìn nàng, có vài phần ý tứ muốn tìm lời giải đáp.
Phượng mâu nhướn lên, Lãnh Hạ lại không giải thích tiếp.
Đợi một lúc mà không được trả lời, Mộ Đại thần y không thể nhịn được nữa liếc mắt nhìn nàng rồi quay đầu đi, toàn thân tản ra khí tức u oán.
Nhìn nét mặt Mộ Nhị muốn biết mà lại kiên quyết không hỏi, Lãnh đại sát thủ cười rất sáng lạn.
A, đúng là càng ngày càng thú vị!