Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 88




Thấy Lệ Bạc Thâm đã hơi mất kiên nhẫn, Phó Vi Trữ biến sắc, vội cười hoà giải: “Dì, không sao đâu ạ, con bằng lòng đợi thêm một thời gian, chờ đến khi Tiểu Tinh Tinh h0àn toàn tiếp nhận con.”

Nghe vậy, trong mắt Tống Viện đầy vẻ cảm động, đau lòng vỗ nhẹ lên tay Phó Vi Trữ.

Tìm đâu ra đứa con gái vừa thâm tình vừa dịu dàng như vậy, đáng tiếc con trai bà cứ kéo dài mãi không chịu cưới về nhà…

Tiểu Tinh Tinh nghe cuộc đối thoại của người lớn thì hơi nhíu đôi mày xinh xắn lại.

Cô bé không muốn người phụ nữ xấu xa này làm mẹ của mình!

Giữa trưa, cha Lệ mẹ Lệ ăn cơm ở trang viên, Phó Vi Trữ cũng viện lý do để ở lại.

Trên bàn cơm, Phó Vi Trữ làm ra vẻ rất săn sóc, thỉnh thoảng cứ múc canh, gắp thức ăn cho cha Lệ mẹ Lệ, còn không quên lột tôm cho Tiểu Tinh Tinh, bản thân cô ta lại không ăn được bao nhiêu.

“Đến đây, dì nhớ Tinh Tinh thích ăn tôm nên cố ý lột cho con này.”

Phó Vi Trữ đẩy phần tôm đã lột xong đến trước mặt Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi cúi xuống tiếp tục ăn trong chén của mình, cứ như không nhìn thấy vậy.

Tay Phó Vi Trữ còn đặt trên dĩa, nụ cười trên mặt hơi cứng đờ.

Một lúc sau cô ta vẫn không thấy Tiểu Tinh Tinh chạm vào dĩa tôm đã bóc vỏ kia.

Tống Viện trách mắng: “Tiểu Tinh Tinh, dì cố ý lột tôm cho con, sao con lại không ăn? Còn không chịu cảm ơn dì?”

Tiểu Tinh Tinh cứ làm ngơ vùi đầu ăn cơm.

Thấy thế, Tống Viện cau mày lại, giọng nói cũng nghiêm khắc lên vài phần: “Tiểu Tinh Tinh, như vậy là không lễ phép.”

Tiểu Tinh Tinh hơi khựng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn, đáy mắt đầy vẻ bướng bỉnh.

Cô bé không muốn ăn đồ của dì xấu xa này!

Phó Vi Trữ thấy Tống Viện nói chuyện cho mình thì vội vàng bày ra dáng vẻ quan tâm hiểu chuyện, lên tiếng khuyên lơn: “Dì, dì đừng nóng giận, có lẽ Tiểu Tinh Tinh ăn no rồi mới không ăn món này. Hơn nữa bây giờ cảm xúc của Tiểu Tinh Tinh không ổn định, dì nói vậy sẽ làm con bé sợ.”

Tống Viện vui mừng nói: “Vẫn là con hiểu chuyện, về sau có con chăm sóc Tiểu Tinh Tinh thì dì cũng yên tâm hơn.”

Phó Vi Trữ cẩn thận nhìn Lệ Bạc Thâm, nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng.

Tống Viện cũng nhìn về phía con mình, đáy mắt tràn đầy trách cứ.

Đối diện với ánh mắt của hai người, mặt Lệ Bạc Thâm hơi đanh lại, trầm giọng nói với Phó Vi Trữ: “Tiểu Tinh Tinh không ăn đồ của người ngoài đưa, cô không phí tâm tư.”

Nghe thế, trên mặt Phó Vi Trữ hiện lên vẻ tổn thương, ngượng ngùng cầm dĩa tôm thịt về.

Tống Viện cố ý điều hòa quan hệ của hai người, thấy Phó Vi Trữ tổn thương liền quay đầu trách con trai: “Đều là bệnh vặt do con chiều hư.”

Lệ Bạc Thâm từ chối cho ý kiến: “Con nít vốn nên có ý thức an toàn, ít nhất khi đi ra ngoài sẽ không ăn bậy đồ người lạ đưa cho.”

Tống Viện còn muốn nói cái gì thì cha Lệ – Lệ Chính Đình đã ho khan một tiếng: “Bạc Thâm nói đúng, hai ngày này Tinh Tinh vốn thích chạy ra ngoài, nếu ăn cái gì không nên ăn thì ai chịu nổi trách nhiệm này.”

Lúc này Tống Viện mới chịu im lặng.

Ăn cơm trưa xong, Lệ Bạc Thâm còn phải xử lý công việc nên hỏi họ định làm gì.