Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp

Chương 8




Lộ Khiêm cúi đầu: “Thiếu gia, tôi đã phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm tiểu tiểu thư rồi, cô ấy còn nhỏ như vậy chắc chắn không thể đi xa được, ngài đừng quá lo lắng.”

Tiểu tiểu thư vẫn luôn là bảo bối của thiếu gia nhà mình, so với việc tìm kiếm tiểu tiểu thư, số công việc ở nước ngoài kia chẳng tính là gì cả.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, không nói lời nào mà sải bước về phía chiếc Maybach bên đường.

Kế đó, chiếc xe đã nhanh chóng lao đi.

……

Một giờ sau, xe của Tịch Mộ Vi đã xuất hiện trong một khu biệt thự bên trong nội thành có tên là ‘Đế Đình Phủ’.

Nơi này là nơi Giang Nguyễn Nguyễn nhờ cô ấy tìm giúp.

Bốn người xuống xe, xách hành lý đi theo Tịch Mộ Vi vào nhà mới.

“Hoàn cảnh rất tốt, tớ thích.”

Giang Nguyễn Nguyễn rất hài lòng, quay sang hỏi cô bạn thân: “Không ngờ hiệu suất làm việc của cậu lại cao vậy đó.”

Tịch Mộ Vi nhướng mày: “Nhà tớ ở bên cạnh này, ông chủ này đã chuyển đến Kinh Đô rồi nên nhà này đang cho thuê lại, vừa hay bị tớ tìm được, sau này chúng ta cũng tiện qua lại hơn.”

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu.

Đơn giản thu dọn đồ đạc một chút đã đến giờ cơm.

Tịch Mộ Vi quyết định dẫn ba người bọn họ ra ngoài ăn.

Xe của bọn họ chạy thẳng đến bãi đỗ xe của nhà hàng, chiếc xe vẫn chưa kịp dừng lại thì đột nhiên có một cô bé lao ra từ chỗ tối.

Mắt thấy hai bên sắp đụng vào nhau, Tịch Mộ Vi vội vàng đạp mạnh phanh xe, kinh hãi nhìn cô bé đang ngã ngồi bên ngoài.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng hoảng sợ một trận, cô quay đầu nhìn lại hai đứa nhỏ ngồi ghế sau, thấy bọn họ không sao thì cô lập tức mở cửa xe chạy xuống.

Cách đầu xe một bước là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sững sờ, rõ ràng đã bị dọa đến choáng váng.

Giang Nguyễn Nguyễn mềm lòng bước tới, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng hỏi: “Bạn nhỏ, con có bị thương không?”

Cô bé có làn da trắng nõn, đôi mắt ngấn nước, chiếc mũi cao thẳng trông rất thanh tú, trên người mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc thắt thành hai bím tóc nhỏ. Trên tay cô bé còn ôm theo một con búp bê vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, có lẽ là công chúa nhỏ của nhà nào đó chạy lạc ra đây.

Nghe thấy giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé từ từ tỉnh táo lại, rụt rè lắc đầu với cô, ánh mắt có chút cảnh giác.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lại càng mềm lòng hơn, cô cẩn thận quan sát thấy cô bé thật sự không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô duỗi tay ra đỡ bé lên.

Ngay khi cô duỗi tay tới, có vẻ như cô bé rất sợ hãi, cả người co rúm lại, đôi mắt to cũng hiện đầy vẻ sợ sệt.

Động tác của Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, bàn tay đang dang rộng lập tức khựng lại giữa không trung, mỉm cười dịu dàng nói với cô gái nhỏ: “Đừng sợ, dì chỉ muốn đỡ con dậy.”

Nói xong, cô lại ngước mắt nhìn xung quanh, khó hiểu nói: “Ba mẹ con đâu? Tại sao con lại ở đây một mình như vậy?”

Cô bé ôm chặt con búp bê trong tay, không nói lời nào mà chỉ lắc đầu với cô.