Không dễ dàng gì mới được ở bên cạnh dì xinh đẹp, vậy mà tại sao cha cứ hung dữ như vậy chứ…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tiểu Tinh Tinh vẫn không chịu buông tay, sắc mặt Lệ Bạc Thâm cũng càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng vẫn là Giang Nguyễn Nguyễn cụp mắt xuống, vừa cúi người sờ sờ lên đầu cô bé vừa an ủi: “Cha con đến đón con rồi, con mau về với ông ấy đi, dì cũng phải trở về nữa.”
Nói xong cô lại đứng thẳng người dậy, định đợi Tiểu Tinh Tinh vừa buông tay cô sẽ rời đi ngay.
Thế nhưng Tiểu Tinh Tinh vẫn chậm chạp không chịu buông tay, cũng không chịu quan tâm sắc mặt Lệ Bạc Thâm bên cạnh đã khó coi đến cỡ nào, cô bé chỉ chăm chăm đưa đôi mắt trông mong nhìn Giang Nguyễn Nguyễn.
Cô bé không biết tại sao nhưng cô bé chỉ rất thích dì này thôi, thậm chí còn muốn về nhà với người dì xinh đẹp này nữa…
Bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Cô giáo vừa định nói gì đó để giảng hòa thì đột nhiên nhìn thấy Lệ Bạc Thâm vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cử động.
“Lệ Tinh Tinh mau buông tay rồi về với cha.”
Lệ Bạc Thâm sải bước đi tới trước mặt Tiểu Tinh Tinh, dùng giọng điệu nghiêm khắc nhất từ trước tớ
i giờ mà nói với cô bé một câu.
Tiểu Tinh Tinh bị giọng điệu của hắn dọa sợ, bàn tay đang nắm lấy của tay Giang Nguyễn Nguyễn siết lại thật chặt, vô thức di chuyển sát vào người Giang Nguyễn Nguyễn.
Cô bé vốn đang đứng bên mép cầu trượt, lúc cô vừa nhích chân một cái đã suýt nữa trượt từ trên cầu trượt xuống.
Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên đập mạnh một cái, cô vội vàng vươn tay ra đỡ mới giúp cô bé đứng vững lại được.
Lúc này cô nhóc lại không chịu buông cô ra nữa, cuối cùng cô chỉ có thể ôm chặt cô bé lại để tránh cô bé ngã xuống lần nữa.
Tới lúc ổn định chỗ đứng cho cô bé xong, Giang Nguyễn Nguyễn lại nhịn không được nhíu mày: “Lệ Bạc Thâm, nếu anh có bất mãn gì với tôi thì anh có thể trực tiếp nói ra mà, tại sao phải nổi nóng với một đứa bé như vậy chứ?”
Lệ Bạc Thâm cũng nhìn thấy cảnh này nhưng hắn không kịp bước tới.
Lúc này lại nghe cô nói vậy thì hắn cũng dùng giọng điệu không mấy thân thiện tương tự đáp trả lại: “Tôi đối xử với con gái tôi như thế nào có liên quan gì đến cô Giang? Không phải là cô đang cho rằng con gái tôi thân thiết với cô một chút thì cô sẽ có tư cách để quản chuyện này sao?”
Bầu không khí giữa hai người cực kì căng thẳng.
Nghe giọng điệu mỉa mai của hắn, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn cực kỳ khó coi, trong lòng cũng vô duyên vô cớ nổi lên lửa giận.
Nhưng mà tức giận xong cô lại đột nhiên thấy thật nực cười.
Cô không có tư cách.
Trong mắt hắn, cô chưa bao giờ có tư cách…
Cô rũ mắt tự giễu bản thân, cuối cùng vẫn không nói lời nào, dứt khoát đưa tay lên chậm rãi đẩy bàn tay nhỏ đang nắm lấy góc áo của mình ra.
Cô bé còn muốn vươn tay nắm lấy lần nữa, nhưng lúc đưa tay ra chỉ bắt trúng không khí.
“Triều Triều và Mộ Mộ vẫn đang chờ dì về, con về với cha đi, dì muốn đi tìm bọn họ.”
Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu cô bé, đẩy tay bé trở về chỗ cũ, vội vàng chào cô giáo rồi quay đầu bước đi không nhìn lại.